Chương sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aster (acc wattpad: @BetterUnseen)

"Tên khốn kiếp!" - Pete kêu lên và đặt ly bia xuống bàn.

Arm và Pol vuốt ve lưng cậu ấy trong khi Khun có vẻ rất vui khi uống rượu.

Mặt khác, Porsche chỉ bịt tai Porché để tránh nghe thấy những lời khó nghe từ miệng Pete.

"Tại sao nó lại như vậy?" - Tae hỏi Porche.

Porche chỉ có thể nhún vai và nhìn người bạn của mình đang nồng nặc mùi rượu.

"Có lẽ mày nên đừng uống nữa." - Pol nói và định lấy chai bia từ tay Pete nhưng cậu ấy khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Pete.

"Anh ấy vừa bảo tao rời đi? Hả?! rời đi ?!" - Pete giận dữ hỏi họ và uống cạn cốc bia trong chai.

"Pete mày có chuyện gì?" - Porché bình tĩnh hỏi.

Vì quá tức giận, Pete lập tức thu dọn hết quần áo và rời khỏi Gia tộc phụ mà không nói cho họ biết. Trong lúc cậu đang đợi taxi, Porsche vô tình nhìn thấy và đưa cậu trở về Gia tộc chính.

Thật tốt khi Kinn không có ở đó và họ có thể thoải mái nói về rất nhiều thứ. Với Tae, hắn đã ở đó để nói chuyện phiếm vì Time bận rộn với mấy thứ khác.

Khun đã gọi gần ba thùng bia cho họ và không phải để thông cảm cho trái tim tan vỡ của Pete mà ý định của cậu ta là để ăn mừng.

"Vegas chết tiệt đó! Anh ta vừa nói với tao rằng tao nên bỏ anh ta?" - Cậu tức giận nói một lần nữa. - "Anh ta thậm chí không thể nhớ bất cứ điều gì đã làm với tao và anh ta chỉ muốn tao rời đi?!"

"Chúng ta hãy ăn mừng đi!" - Khun hét lên nhưng Porsche đã đập vào đầu cậu ta. - "Mẹ kiếp, Cậu bị sao vậy?!"

Khun đã sẵn sàng vung tay với Porche nhưng sau đó Porsche ra hiệu cho cậu ta giữ im lặng và nhìn Pete.

Pete đang âm thầm khóc, lau nước mắt và thỉnh thoảng sẽ uống cốc bia.

"Pete. Tại sao mày không thể nói với Khun Vegas về mọi thứ?" - Arm hỏi.

"Nói cho anh ta biết mọi chuyện?" - Pete chế giễu. - "Mày  nghĩ anh ta sẽ tin tao sao? Mày biết là tao không thể ép anh ta nhớ đến mình."

"Trong phim truyền hình, vai chính bị mất trí nhớ sẽ quên mọi thứ ngoại trừ người họ yêu." - Khun nói với tất cả sự nghiêm túc trong giọng nói của mình. - "Có lẽ nó chưa bao giờ yêu mày." (Khun Nủ ơi cháy nhà cháy lớn lắm rồi đừng đổ thêm xăng nữa ạ)

"Khun!" - Mọi người hét lên và Porsche thực sự đã sẵn sàng để ra tay.

"Cái gì ?! Tao đang nói sự thật."

Có lẽ Khun không thể ngừng nói, Arm không còn cách nào khác ngoài việc dán một miếng băng keo lớn lên miệng Khun.

"Nếu cậu nói lại lần nữa, tôi thực sự sẽ bảo Kinn đốt hết quần áo của cậu." - Porsche cảnh báo.

Hình ảnh Pete vừa khóc vừa cười đã ảnh hưởng đến mọi người. Tất cả đều biết Pete là một người rất hiểu chuyện. Cậu ấy không phải là kiểu người sẽ rời bỏ bạn. Pete luôn được coi là người kiên nhẫn và tốt bụng nhất tại Gia Tộc Chính.

"Mày định rời xa Khun Vegas?"- Porsche hỏi.

"Anh ấy muốn tao đi." - Pete trả lời.

"Mày không nghĩ rằng đã đến lúc thích hợp để mày rời đi rồi sao?" - Porsche quan tâm hỏi. - "Cậu ấy đã làm rất nhiều điều xấu xa với mày và khiến mày đau khổ. Có lẽ, đó là dấu hiệu cuối cùng mày được tự do, Pete. Vì thế, mày sẽ không phải đau khổ nữa."

Đó là mối quan tâm duy nhất của họ. Họ không biết về tình yêu mà Pete dành cho Vegas. Nhưng phân tích về hoàn cảnh cả hai đã trải qua, Pete luôn là người đau khổ nhất.

Nếu cậu ấy ra đi và tiếp tục cuộc sống của mình thì Pete có lẽ có thể hạnh phúc hơn.

"Nếu điều đó dễ dàng." - Pete thì thầm.

"Cái gì? Không dễ dàng rời rỏ người làm tổn thương mày sao?" - Arm hỏi và đảm bảo rằng miếng băng vẫn còn trên miệng Khun.

"Có lẽ chúng ta nói thì rất dễ vì chúng ta không ở trong hoàn cảnh của nó." - Tae nhận xét và uống bia. - "Nếu mày yêu ai đó, cho dù anh ta có đưa mày xuống địa ngục bao nhiêu lần, mày cũng vẫn sẽ chọn ở lại."

"Rút ra từ kinh nghiệm của mày?" - Porsche trêu chọc và Tae chỉ có thể mỉm cười.

"Tự do?" - Sau đó Pete đặt chai bia lên bàn. - "Nếu tao rời khỏi anh ta, điều đó cũng có nghĩa là tao sẽ được tự do?"

Liệu cậu có thể thực sự có tự do khi biết rằng trái tim mình đã bị xích vào với Vegas và không có chìa khóa để giải thoát?

"Điều gì sẽ xảy ra nếu sau này anh ta đột nhiên nhớ lại và tìm thấy tao?"

"Rồi anh ta sẽ tìm thấy em, Pete à." - Porché nói một cách bình tĩnh và với một nụ cười.

Porsche vỗ vai cậu. - "Mày đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, Pete. Đã đến lúc mày phải buông bỏ để nghỉ ngơi."

Pete chỉ có thể nhìn xuống.

Một phần cậu ấy muốn bỏ đi và rời khỏi đó nhưng mặc khác lại muốn ở lại chăm sóc Vegas và Macau.

Tuy nhiên, cậu ấy cũng cảm thấy rằng bản thân không còn cần thiết nữa.

Pete bối rối đến mức không còn suy nghĩ thấu đáo được gì.

"Hãy để tao nói!" - Khun nói sau khi gỡ băng. - "Pete, mày có thể nghỉ ngơi một thời gian và quay lại đây. Mày sẽ làm việc cho tao một lần nữa."

"Cảm ơn Khun."

"Kế hoạch của mày là gì?" - Tae hỏi.

"Tao sẽ trở về nhà ở đảo và cố gắng hết sức để bắt đầu cuộc sống mới." - Cậu ấy nói nhưng vẫn không yên tâm.

"Mày có thực sự chắc chắn rằng mày sẽ rời xa anh ta?"

"Tao tưởng mày muốn tao rời xa hắn chứ?" - Pete hỏi Porsche.

"Tao không phải là người đưa ra quyết định thay mày được!"

Pete thở dài. - "Vì anh ta đã muốn tao rời đi, vậy cảm giác ở lại là gì?"

Đúng rồi. Vegas không còn cần cậu nữa. Pete ngay lập tức bị xóa sạch trong trí nhớ của Vegas.

Có thể về lâu dài, Vegas cũng sẽ vĩnh viễn không nhớ tới cậu. Cuộc sống của Vegas khi có Pete sẽ không còn nữa. Cậu sẽ như một giấc mơ không thể nhớ lại hay chỉ là ký ức mờ ảo.

"Mày có thể đừng nói với Ma Cau rằng tao đã rời đi?" - Pete đã yêu cầu. - "Ngoài ra, đừng nói cho bất kỳ ai trong số họ biết tao đã đi đâu."

Đây có thực sự là kết thúc?

"Mày có thể hứa với tao rằng bất chấp cuộc chiến nào của Gia tộc chính và Gia tộc phụ, mày vẫn sẽ để tâm đến Vegas không?"

"Không." - Khun nói. - "Hehe, Được."

Pete nhìn đồng hồ. Đã mười giờ tối.

"Chết tiệt!"

"Tại sao?"

"Vegas cần uống thuốc lúc chín giờ rưỡi." - Pete hoảng sợ nói. - "Ché, gọi cho Ma Cau và bảo cậu ta kiểm tra xem Vegas đã uống thuốc chưa."

Những người còn lại chỉ biết gãi gáy sau khi chứng kiến.

Cậu ấy có thể thực sự rời xa Vegas không khi mà thậm chí nhìn vào thời gian thì tất cả đều nghĩ về người đàn ông đó?

"Có lẽ tao nên rời khỏi đây ngay bây giờ." - Pete nói.

"Đã khuya rồi." - Arm nói.

"Tao sẽ đợi ở bến tàu và dành cả buổi tối ở đó." - Pete nói và khuôn mặt cô đơn được thay thế bằng một nụ cười.

"Chúng ta hãy đợi đến sáng."

Pete lắc đầu. - "Không. Tao sợ khi trời sáng, Tao không thể ngăn cản bản thân mà tìm đến Vegas để xem vết thương của anh ta đã ổn chưa."

"Một tên khốn may mắn." - Tae nói. - "Mày đối với hắn quá tốt."

"Pete! Mày nên gọi cho bọn tao! Tao không ngăn cản mày vì tao biết hiện tại mày đang tan nát cõi lòng! Nhưng hãy gọi cho bọn tao!" - Khun nhắc nhở cậu ấy.

"Vâng, Khun."

"Mày không say sao, Pete?"

"Không, tao không say." - Đầu cậu hơi đau nhưng cậu ấy vẫn có thể suy nghĩ đúng đắn.

Pete mang theo túi của mình và chào tạm biệt những người bạn của mình.

Khi cậu sắp ra đến cổng, Porsche chạy theo sau.

"Pete!"

"Hả? sao vậy?"

"Mày không nghĩ rằng mày nên nói lời tạm biệt với Vegas trước sao?" - Porsche đề nghị.

Người ta thấy được sự ấm áp trong nụ cười của Pete. Trong tình huống này, cậu ấy vẫn có thể xoay sở để mỉm cười.

"Tao sẽ không."

"Tại sao?"

Tuy nhiên, ngay cả mặt trời như Pete cũng cần được nghỉ ngơi giống như hoàng hôn. Hay khuôn mặt trong veo như bầu trời mùa hạ cũng có thể bị vẩn đục bởi nỗi buồn.

"Vegas không thích lời tạm biệt." - Pete trả lời ngay và bắt đầu bước đi.

Đây thực sự là kết thúc?

---------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net