1. Goodbye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nhi viện là một căn nhà trệt to cũ kĩ, nằm trên một ngọn đồi ở vùng ngoại ô. Từ mùa thu năm trước, Noh Taeyoon đã chuyển lên thành phố để học đại học, và chỉ quay về vào kì nghỉ. Để về căn nhà tuổi thơ, cậu sẽ lên tàu lúc năm giờ chiều, đi qua tám trạm tất cả. Chuyến tàu cuối cùng dừng lại ở một thị trấn nhỏ. Lúc cậu rời khỏi ga, trời đã nhá nhem tối. Taeyoon sẽ vừa rảo bước lên đồi, vừa ngắm nhìn bầu trời tím dần bị bóng đêm nuốt chửng.

Còn vài ngày nữa kì nghỉ đông mới chính thức bắt đầu, nhưng Noh Taeyoon đã thu xếp để có thể về sớm. Đồ dùng cá nhân của cậu gói gọn trong chiếc ba lô nhỏ đeo trên vai. Hai bên tay mang hai bịch đồ nặng trịch đầy ắp bánh kẹo. Khoảng thời gian còn ở cô nhi viện, quà vặt của cậu chỉ vỏn vẹn vài món lặp đi lặp lại tìm được trong thị trấn nhỏ buồn tẻ. Trên thành phố thì khác. Nơi đó tràn ngập bánh kẹo với đủ các màu sắc sặc sỡ khác nhau. Dù các mẹ đã khuyên ngăn cậu đốt khoảng lương làm thêm ít ỏi của mình vào các món đồ ngọt có hại cho răng, Noh Taeyoon vẫn không thể kìm được ham muốn nhìn thấy khuôn mặt sáng bừng của tụi nhỏ khi nhận quà. Một cách để bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn của mình, cậu đoán vậy.

Chuyến tàu thứ sáu khởi hành vừa vặn ngay sau giờ ăn chiều ở cô nhi viện. Tụi nhỏ múc từng muỗng thật to, ăn thật vội, để khi dĩa vừa sạch là có thể ùa ngay ra cái điện thoại bàn duy nhất trên hành lang. Noh Taeyoon thường trầm trồ trí nhớ của các em tốt quá, thi thoảng cậu còn quên số điện thoại của chính mình, nhưng lũ trẻ ở cô nhi viện không đứa nào là không thuộc nằm lòng số của cậu. Người giành được điện thoại đầu tiên hiển nhiên được nói chuyện với Taeyoon lâu nhất, trước khi bị các đứa trẻ khác chen lấn và giật lấy ống nghe. Những lúc như vậy, cậu lớn giọng kêu tụi nhỏ từ từ và trật tự, ai cũng sẽ được nói mà, nhưng không lần nào lời nói của cậu thật sự được lắng nghe. Cậu trò chuyện với tụi nhỏ suốt hai trạm tàu còn lại. Noh Taeyoon cảm thấy dường như các câu chuyện bọn trẻ có được là vô tận. Họ nói về từng đứa trẻ, về tình hình dạo gần đây của cô nhi viện, về những sự kiện xảy ra ở trấn nhỏ trong lúc Taeyoon vắng mặt, và ti tỉ điều khác. Câu chuyện chỉ tạm dừng khi cậu xuống chuyến tàu cuối cùng, và hành lý nặng trịch khiến cậu không còn đủ tay để cầm điện thoại.

Noh Taeyoon đã đi trên chuyến tàu này hàng trăm lần, nhưng lần này, cậu cảm thấy chộn rộn không yên. Như thể hàng nghìn con bướm đang đập cánh trong bụng. Tàu đã chạy được một lúc lâu, nhưng điện thoại vẫn chưa đổ chuông. Cậu bật tắt màn hình liên tục, mong chờ cuộc gọi, hay ít nhất là một dòng tin nhắn.

Noh Taeyoon an ủi bản thân rằng có lẽ hôm nay tụi nhỏ chỉ vào trấn chơi quá vui nên quên gọi, hoặc điện thoại xảy ra vấn đề. Nhưng điều đó là không thể. Cậu đã thấy lũ trẻ dành dụm từng đồng xu để dùng bốt điện thoại cũ kĩ mục rữa giữa thị trấn gọi cho cậu mỗi khi điện thoại bàn không sử dụng được. Việc như thế này không thể xảy ra.

Chần chừ một lúc lâu, Noh Taeyoon đã quyết định gọi điện về số bàn của cô nhi viện. Ba hồi chuông dài như ba thế kỷ. Nhưng rồi lại tắt ngúm. Cậu gọi vào số của từng mẹ. Không ai bắt máy. Chiếc áo phao dày cộm cũng không ngăn được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngọn lửa cháy âm ỉ thiêu đốt cánh bướm trong dạ dày, lặng lẽ đốt lý trí thành tro.

Chuyến tàu cuối cùng đã vào ga. Vùng ngoại ô xa xôi vắng vẻ, thưa thớt vài bóng người chầm chậm xuống tàu. Noh Taeyoon là chuyển động vội vàng duy nhất nơi đây. Quai túi ghì chặt trong tay, ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đồ đạc xốc nẩy theo từng nhịp chạy. Ngọn đồi dường như xa hơn mọi khi. Quãng đường dài hơn, dốc hơn, làm chân cậu mỏi nhừ. Mồ hôi chảy dài nơi thái dương. Tóc mái dính bết trên trán. Hoàng hôn nhuộm đỏ cánh đồng cỏ bao la vắng lặng. Một màu đỏ rực tang tóc.

Lúc Noh Taeyoon trở về đến nơi, bầu trời đã chuyển đen. Trăng bị mây che khuất. Đèn ngoài sân cô nhi viện được bật ngay khi trời vừa tắt nắng, và lũ trẻ sẽ tíu tít chờ cậu trong sân mỗi hôm cậu về. Nhưng vào lúc này, quanh cậu chỉ có màn đêm tịch mịch.

Noh Taeyoon cắn môi dưới. Cậu thả hành lý xuống thềm nhà, cầm điện thoại đã bật chế độ sáng nhất của đèn pin bằng một tay, tay còn lại gõ ba lần lên cánh cửa gỗ. Không có tiếng trả lời. Taeyoon đẩy cửa. Tiếng kẽo kẹt thê lương khiến cậu khẽ rùng mình.

"Mẹ ơi?"

Mùi tanh của máu xộc thắng lên đại não Noh Taeyoon. Kiềm lại cảm giác muốn nôn, tay cậu lần mò về phía công tắc đèn. Đèn bật. Taeyoon lặng người. Những đôi mắt trắng dã vô hồn mở to, nhìn chòng chọc về phía cậu. Hành lang nhỏ hẹp ngổn ngang xác người. Đầu lìa khỏi cổ. Tay chân đứt khỏi thân mình. Cơ thể trẻ con bị cấu xé thành từng mảnh. Máu đọng thành từng vũng lớn, khô dần thành những mảng đen trên sàn nhà.

Thời gian như ngừng trôi. Taeyoon run rẩy. Bàn tay lạnh ngắt bấu chặt trên tường, giữ cho bản thân không ngã khuỵu. Đầu cậu ong lên. Lồng ngực như chất đầy chì, trĩu nặng. Hít thở trở nên khó khăn. Dạ dày quặn lên từng cơn. Mắt cậu nhoè đi. Sợ hãi, kinh hoàng, giận dữ. Noh Taeyoon bỗng cảm thấy muốn chạy trốn. Chạy trốn về hai ngày trước, khi cậu đang một mình đứng giữa quầy bánh kẹo trong siêu thị, và tiếng tụi nhỏ nhao nhao liệt kê các món muốn ăn phát ra từ loa điện thoại. Hay về cuối tuần trước, khi cậu vội vàng hoàn thành bài cuối kỳ để có thể thu dọn về cô nhi viện sớm, nhưng những đứa trẻ không ngừng làm phiền bên tai, đòi hỏi cậu phải trò chuyện với chúng nó. Hay về bất kì khoảnh khắc nào, trước khi chuyện này diễn ra.

Lướt mắt một vòng trên các gương mặt trắng bệch, Noh Taeyoon nhận ra đây không phải là tất cả những người ở cô nhi viện. Tia hy vọng mỏng manh một lần nữa thắp lên trong lòng cậu. Có lẽ vẫn có người sống sót. Có lẽ đã đã có người chạy trốn kịp thời, chỉ đang lẩn khuất ở đâu đó, chờ cơn đại nạn qua đi. Một tay vịn tường, cậu khập khiễng lết từng bước. Hai mắt hướng về phía trước, cố để không phải nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng dưới chân, nhưng cũng không nỡ đạp phải cơ thể đã lạnh của những đứa trẻ thân thiết.

"Mẹ ơi!"

"Mấy đứa ơi!"

"Các em ơi. Anh Taeyoon về rồi nè!"

Âm thanh cắt ngang sự câm lặng, vang vọng khắp không gian. Đi qua hành lang, cậu mở cửa từng căn phòng. Căn nhà dần được bật sáng, hy vọng trong Taeyoon cũng dần vơi đi. Thứ đón chờ cậu sau cánh cửa đóng kín không phải là một con người nguyên vẹn còn sống, mà chỉ là những mảnh xác không hồn.

Nhà bếp là căn phòng duy nhất cậu chưa bước chân vào. Nơi nhận được sự bảo hộ của nữ thần Hestia đáng lẽ phải tràn ngập tiếng cười và hơi ấm bếp lửa, lúc này lặng thinh tăm tối một cách đáng sợ. Noh Taeyoon chần chừ. Cậu đã nhận ra rằng cậu là sự sống duy nhất còn lại nơi đây. Nhưng Taeyoon không muốn chấp nhận sự thật. Chỉ cần đèn chưa được bật, tai không nghe, mắt không thấy, thì niềm tin vẫn chưa bị dập tắt. Có lẽ, trong màn đêm ấy, có những đứa trẻ đang lẩn trốn.

Nhưng Noh Taeyoon đã lầm. Cậu không phải sự sống duy nhất ở đây.

Hơi lạnh quét qua gáy cậu. Cảm giác như có hàng nghìn con mắt dán chặt trên lưng, khiến cậu rùng mình. Đến lúc này, Noh Taeyoon mới nhận ra, mình đã quá vội vàng mà tiến sâu vào hang hổ. Thủ phạm có thể vẫn chưa rời đi, và đang rình rập đâu đó để vồ lấy con mồi cuối cùng là cậu. Tim Taeyoon hẫng một nhịp. Cậu không biết liệu mình có thể sống sót qua đêm nay không. Nếu không, dẫu cho bị xé xác là một cái chết đau đớn, ít nhất cậu cũng được nằm xuống bên cạnh những người cậu yêu.

Noh Taeyoon chậm chạp quay đầu về phía sau. Không ai còn sống cả. Tốt.

Noh Taeyoon quay người lại về phía trước. Lần này thì không tốt lắm. Những đôi mắt đục ngầu thao láo lơ lửng trong bóng tối, trừng trừng nhìn cậu. Trong đầu cậu có duy nhất một suy nghĩ.

Chạy.

Noh Taeyoon chạy.

Hai mắt nhắm chặt, Noh Taeyoon cắm đầu chạy về phía cửa. Cậu chạy mà không suy nghĩ, chỉ biết chạy. Xác chết lổn ngổn trên sàn nhà khiến cậu loạng choạng. Phải chạy. Taeyoon mất vài giây để lấy lại thăng bằng. Chạy. Cậu chưa nhìn rõ thứ trong nhà bếp, nhưng trực giác của cậu nói rằng bọn chúng không phải là con người. Chạy. Adrenaline dâng trào trong cơ thể, khiến khát vọng được sống của Noh Taeyoon lớn hơn bao giờ hết. Chạy. Cửa đã ngay trước mắt, chỉ vài bước nữa thôi. Sắp tới rồi. Phải chạy. Cậu vươn tay. Chỉ thiếu một vài centimet là có thể chạm tới thành cửa. Cố lên.

"Rầm"

Bàn tay khổng lồ đầy móng vuốt sắc lẹm nắm lấy vai Taeyoon. Sức mạnh khổng lồ quật cậu ngã. Lúc này, cậu mới có thể nhìn thấy rõ hình dạng của thứ đó. Trông y hệt xác chết, nhưng mắt long sòng sọc dữ tợn và cái mồm đầy răng nanh dính đầy máu. Chúng bước từng bước khệnh khạng, như thể đang ngắm nhìn con mồi yếu ớt đang giãy giụa trước khi bị phanh thây. Taeyoon lùi về phía phía sau, hai tay quơ quào trên sàn nhà tìm kiếm thứ gì có thể phòng vệ.

Lũ xác chết dường như đã chán trò mèo vờn chuột. Tên đứng đầu xông lên. Noh Taeyoon chụp lấy ba lô của mình, ném thẳng vào mặt nó. Nhưng việc đó chỉ kéo đủ thời gian để cậu đứng lên. Những tên xung quanh ngay lập tức lao tới, bắt đầu cuộc thảm sát. Taeyoon một lần nữa bị quật ngã. Nhưng lần này, cậu chẳng còn cơ hội tẩu thoát. Lũ xác chết nắm lấy tay chân cậu, đè mạnh lên lưng. Xương cốt vụn vỡ kêu lên răng rắc. Móng vuốt và răng nanh cắm sâu vào da thịt. Đau đớn dọc khắp thân mình, chuyển dần thành tê dại. Máu nóng dần rút đi. Lý trí trượt dài khỏi cơ thể. Trên bờ vực bất tỉnh, Noh Taeyoon chợt cảm nhận được chuỗi hạt bình an mình vẫn luôn đeo trên cổ tay đã đứt.

Mọi thứ hoá đen ngòm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net