Beautiful stranger

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có hai ký ức Noh Taeyoon muốn xóa khỏi đầu. Thứ nhất là đêm kinh hoàng tại cô nhi viện. Thứ hai là những điều cậu đã nói khi vừa tỉnh lại từ cơn mê.

Không con người bình thường nào có thể lành lặn sau khi đối mặt với lũ sinh vật đáng sợ. Khi Taeyoon tỉnh lại, cả người cậu nhẹ nhàng khoan khoái. Các vết thương dường như đã bốc hơi một cách thần kỳ, càng củng cố thêm cho ý nghĩ bản thân đang ở trên thiên đàng của cậu. Đôi mắt nhập nhèm hé mở chưa quen với ánh sáng. Hàng ngàn vì tinh tú rơi vào đôi đồng tử đen láy, tạo thành những đốm sáng xoay vần chồng chéo lên nhau. Giữa lớp lang bokeh huyền ảo, cậu nhìn thấy một bóng người cao gầy.

"Cậu là thiên thần sao?"

"Sao cậu nghĩ vậy?" Cậu trai hỏi ngược lại. Lòng bàn tay mát lạnh áp lên trán Noh Taeyoon.

"Không phải thiên thần ở trên thiên đàng sao?" Giọng nói nhỏ dần ở cuối câu, gần như tắt hẳn, nhưng rồi lại nhè nhẹ vang lên "Cậu còn đẹp trai nữa."

Nếu Noh Taeyoon còn đủ thanh tỉnh, cậu sẽ bắt gặp nụ cười tươi đến tít cả hai mắt vì ngại Kim Jeonghyeong cùng cái lắc đầu ngao ngán. Nhưng trải qua một đêm kinh hoàng khiến thể lực vốn đã yếu ớt của cậu không thể nào ngay lập tức khôi phục. Noh Taeyoon một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Lần tiếp theo cậu tỉnh lại không được yên ổn lắm. Những con quái vật không ngừng đuổi theo cậu trong cơn mơ. Khi móng vuốt sắt lẹm gần như đã tóm được cậu, một bàn tay vỗ nhẹ lên má cậu, thành công kéo cậu ra khỏi cơn ác mộng. Taeyoon nhấc người ngồi dậy, đưa tay dụi mắt. Nằm quá lâu khiến cả cơ thể ê ẩm. Cậu theo thói quen sờ soạng mép giường tìm mắt kính, nhưng không mò được gì. Lúc này, cậu mới thật sự tỉnh táo.

"Mắt kính của cậu để trên tủ đầu giường."

Noh Taeyoon thật sự tìm thấy mắt kính trên tủ đầu giường. Cặp mắt kính đáng lẽ đã phải gãy gọng xước tròng sau các cú va chạm, bây giờ lại trông như mới trước mặt cậu. Cậu hoang mang, đeo vào rồi lại gỡ ra, kiểm tra lại cho chắc chắn đây đúng là mắt kính của mình.

Taeyoon nhìn quanh. Căn phòng phong cách châu âu. Sàn nhà ốp gỗ, chính giữa được phủ một tấm thảm dày màu xanh rêu, tường dán giấy hình hoa cỏ cách điệu. Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa. Ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi là nguồn nhiệt chính cho cả căn phòng. Chiếc ghế bành đặt gần lò sưởi. Người trên ghế tay chống cằm, mắt dính chặt lên gương mặt ngơ ngác của Noh Taeyoon.

Bốn mắt nhìn nhau, kéo theo một trường im lặng khó xử.

"Có nước trên tủ đầu giường," Cậu trai lạ mặt là người lên tiếng trước, "Chắc hẳn cậu đói rồi. Cậu muốn ăn gì không?"

Taeyoon không cần đáp vì bụng cậu đã kêu òng ọc thay cho câu trả lời. Sự ngượng ngùng lấp đầy không gian, hun mặt cậu nóng ran. Cậu vớ lấy ly nước trên bàn, tu ừng ực nhằm giảm nhiệt độ trên mặt. Nhưng có vẻ như người lúng túng chỉ có một mình cậu, vì người đối diện đã bật cười giòn tan.

"Tớ xuống bếp lấy đồ ăn. Nếu mệt cậu có thể ở trong phòng." Cánh cửa gỗ khép lại. Lời căn dặn rơi vào không trung.

Ly nước đã cạn. Noh Taeyoon dùng tay quẹt đi vệt nước vương trên cằm. Mang tâm thế làm khách mà ngủ say như chết trên giường của chủ nhà không khỏi khiến cậu cảm thấy ngại ngùng. Nếu cậu trai tốt bụng ấy thật sự mang cơm đến tận giường, một cái hố thông hẳn đến cực bắc của trái đất cũng không chữa được sự xấu hổ của Taeyoon. Cậu lật đật rời giường. Những vết thương trên người đã hoàn toàn biến mất. Đến những vết sẹo mờ cũng không có. Cậu duỗi chân. Cử động hoàn toàn bình thường. Thật tốt khi biết ở trên thiên đàng cơ thể sẽ quay về trạng thái tốt nhất.

Băng qua hành lang là tới phòng bếp. Giống với kiểu bài trí của phòng ngủ, toàn bộ căn phòng bếp đều mang màu nâu của gỗ. Taeyoon không cố ý giữ im lặng, nhưng có lẽ vì quá chăm chú quan sát nồi đồ ăn đang đặt trên bếp lửa mà cậu trai không nhận ra sự có mặt của Taeyoon. Cậu trai chống tay trên bàn bếp. Áo nỉ màu lông chuột, tay áo xắn cao tới khuỷu, để lộ mu bàn tay chằng chịt những đường gân nam tính. Đến khi cậu hoàn toàn đứng vào trong căn bếp, người kia mới chậm rãi quay lại, mặt đối mặt.

"Ừm... chết rồi vẫn thấy đói sao?" Taeyoon đã thắc mắc từ khi bụng cậu kêu, nhưng vào lúc đó cậu quá thẹn, còn người kia thì rời đi quá nhanh.

"Hả?" Trái với một câu trả lời hoàn chỉnh như mong đợi của Taeyoon, đôi mắt cáo của cậu trai mở to biểu lộ sự khó hiểu, và chỉ có một từ được cất lên.

Taeyoon gãi đầu bối rối, "Thì tớ đã chết rồi mà.  Sao bụng tớ vẫn kêu được vậy?"

"Cậu nghĩ mình đang ở đâu?" Chàng trai trước mặt dường như đã nhận ra được vấn đề, khoanh tay nói chuyện với cậu. Cậu cúi mặt, ánh mắt tránh né luân phiên di chuyển từ gấu quần xuống những miếng gỗ lót sàn.

"Thiên đàng... Tớ nghĩ vậy. Tớ không nghĩ mình tồi tệ đến mức phải xuống địa ngục."

"Vậy tớ là thiên thần sao?"

Noh Taeyoon lén lút nhìn nét mặt người đối diện. Tư thế này làm cậu liên tưởng đến một học sinh hư đang bị thầy giáo răn dạy, nhưng trên gương mặt đẹp trai ấy không mang nét cục cằn khó chịu như thầy giáo cấp ba của cậu.

"Không phải sao? Hay cậu cũng chết sớm giống tớ?"

Cậu trai bật cười. Đôi mắt cáo cong lại thành hai vầng trăng lưỡi liềm. Tiếng cười giòn tan nhưng khiến Taeyoon căng thẳng. Cậu cắn môi, tự hỏi bản thân có nói gì sai không.

"Tớ có đẹp trai không?" Cậu trai nói một câu hỏi không liên quan đến nội dung cuộc trò chuyện. Đẹp. Câu hỏi quá đơn giản. Chắc chắn là đẹp. Nếu người trước mặt không thuộc một thế giới khác, với gương mặt đó, chắc chắn sẽ bước chân được vào showbiz. Nhưng cậu không biết có nên nói ra hay không. Câu hỏi như vậy cùng với câu trả lời không thể chân thật hơn của Taeyoon hoàn toàn không ăn nhập với cuộc đối thoại của bọn họ.

Trong lúc Taeyoon còn đang chần chừ cắn môi, cậu trai quay lại với chiếc nồi nấu dở. Canh kim chi toả mùi thơm phức sôi ùng ục trên bếp, khiến bụng cậu lần nữa reo lên. Lần này, Noh Taeyoon không chút ngại ngùng kéo ghế ngồi xuống, vào tư thế sẵn sàng để ăn.

Đồ ăn được bày biện trước mặt. Noh Taeyoon kiềm lòng chẳng đặng, húp xì xụp từng muỗng canh nóng hổi. Cậu trai ngồi đối diện, cằm tựa lên tay, ung dung quan sát cậu nhồm nhoàm trong miệng.

"Ăn vội như vậy không sợ tớ hạ độc sao?" Đôi mắt cáo hơi híp lại, toát lên vẻ ranh ma, "Đây là lần đầu tiên cậu gặp tớ đó."

Câu hỏi này thật sự xem thường trí thông minh của Taeyoon. Kẻ chết rồi làm sao chết thêm lần nữa. Hoặc, trong tình huống kì diệu nhất là cậu chưa chết, thì anh chàng đẹp trai trước mặt không có lý do gì để cứu sống Taeyoon để rồi hạ độc cậu bằng một bữa ăn chỉ để cậu chết thêm lần nữa.

"Cậu vẫn còn nghĩ mình đã chết rồi à?"

Noh Taeyoon nuốt vội miếng cơm trong miệng, "Chẳng phải đó là vấn đề chúng ta đang nói về sao?"

Cậu trai bật cười. Mắt nhắm lại, mặt hơi cúi xuống. Noh Taeyoon nghĩ rằng mình phải mọc thêm hai cánh tay nữa mới đủ ngón để đếm xem mình đã khiến cậu chàng này cười bao nhiêu lần trong ngày đầu tiên gặp mặt.

"Cậu chưa chết. Đây là nước Anh, không phải thiên đường, tớ cũng không phải thiên thần."

Đến lượt Taeyoon phì cười, "Cậu không biết tớ đã trải qua những gì đâu. Không đời nào tớ còn sống được."

"Ý cậu là lũ Upir đó sao? Người bình thường chắc chắn không sống được." Cậu trai ngừng trong giây lát. Taeyoon tưởng rằng ý kiến của mình đã được tán thành, nhưng rồi người kia tiếp tục, "Nhưng cậu không phải người bình thường. Noh Taeyoon. Cậu còn sống và không phải người bình thường."

"Cậu đang dần trở nên đáng sợ đó. Làm sao cậu biết được tên tớ?" Hai mày Taeyoon bắt đầu nhíu lại, nửa vì sợ hãi, nửa vì hoài nghi. Một viễn cảnh mới xuất hiện trong đầu cậu, rằng người trước mặt thật ra là một tên giết người biến thái, đánh thuốc cho nạn nhân hoang tưởng rồi bắt cóc và tẩy não.

"Biết được tên đơn giản mà. Nhìn này, Taeyoon." Cậu trai búng tay. Cùng một lúc, hai ngọn lửa hồng được bật lên trên hai ô bếp trống, Thêm một lần búng tay, ngọn lửa tắt ngúm.

"Tớ không nói dối, Noh Taeyoon. Cậu không phải người bình thường. Chúng ta không phải là con người bình thường."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net