Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Joy!!!!!!!

...

Cậu ta bất động to mắt. Sau 8 năm .... đã gặp lại...

-Tôi rất vui vì anh biết tên của tôi đấy! Nhưng anh cần phải đi xử lý vết thương! tuyển thủ Vinny Hong!

Joy giờ đây đang khoác chiếc áo blouse trắng, không còn trẻ trâu như năm nào. Liệu rằng tình cảm của cô có còn như năm nào đó không?

Vinny trấn tỉnh lại, quay mặt đi

-Không cần!

Joy thở dài, sau đó bảo người mang các dụng cụ y tế đến. Cô sẽ ở đây mà sơ cứu vết thương cho Vinny luôn

-Này! Tôi đã bảo là không....

-Công việc của bọn tôi là như vậy... nếu kháng cự sẽ tiêm thuốc an thần...

-Gì?

-... Bọn tôi ăn lương là nhờ vào mấy công việc như này... ai cũng nói không cần như anh thì bọn tôi chết đói sao?!

-....!!?

Vinny không thể làm gì hơn, cô ngồi xuống bắt đầu từ đầu gối trầy xước, anh ngồi đó cho cô bác sĩ sơ cứu mấy vết xước từ nhỏ đến lớn

Anh cứ nhìn cô mãi thôi! từng thao tác, hành động nó cứ khiến anh dán chặt mắt vào... Lâu lâu lại lại nhìn trộm lên gương mặt nghiêm túc với việc này của cô.... Không kiềm được mà hỏi

-Cậu sống vẫn tốt chứ?

Câu hỏi khiến cô bác sĩ dừng hẳn động tác, ngước lên nhìn chàng tuyển thủ tóc đỏ

-Tôi... đã trở thành được như ngày hôm nay... đương nhiên là sống tốt rồi!

-...

Vinny không nói gì... gật gật đầu rồi lại nhìn

Sau một hồi cũng xong, cô đứng dậy thu xếp lại đồ đạc chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn hỏi

-Mẹ cậu sao rồi?

-....Bà ấy ...sống tốt!

-Ưm! vậy được rồi!

Cô quay lưng rời đi, nhìn tên bệnh viện trên hộp dụng cụ y tế, anh cũng đoán được cô đang làm ở đâu rồi

_________________________

Hôm sau, Vì giải đua kết thúc nên cô trở về bệnh viện để làm việc. Vinny đứng trước bệnh viện XYZ ... nhìn 1 lúc rồi tiến vào.

-Cho hỏi bác sĩ Joy Lee có ở đây không?

-À dạ! anh tìm cô ấy ạ?

-Đúng!

-Xin chờ tôi một chút! Tôi sẽ đi gọi cô ấy!

-Làm phiền!

Cô y tá chạy đến phòng làm việc của Joy. Vừa nghe "có anh chàng tóc đỏ soái ca đến tìm chị ạ" thì liền to mắt

Joy ra ngoài, quả thật... anh ta đang đứng bấm điện thoại giết thời gian để chờ cô. Vừa nhìn thấy cô liền thu điện thoại vào túi áo khoác

Gặp lại nhau thế này cảm giác thật khác lạ, hoài niệm cùng cảm giác khó tả... Nó gọi là hạnh phúc

-Tuyển thủ Hong muốn gặp tôi sao?

-Phải! ... không biết là bác sĩ Lee có thời gian để cùng tôi ăn một bữa hay không? Tôi muốn mời cô!

-!!!!!!!!!!??????? ... Mời tôi?

-...

Cô ngạc nhiên nhìn Vinny, tự nhiên lại mời... muốn nối lại tình xưa ha gì.... Chưa kịp nói gì thì Vinny dùng gương mặt lạnh như băng của mình mà nói

-Đồng ý... đồng ý...

Cô lại mở to 2 mắt mà nhìn.... nó làm cô nhớ lại trước đây khi cô hay trêu chọc anh... "Vinny đồng ý... đồng ý... Vinny đồng ý đi Vinny~"

Phì cười 1 cái, cô nói

-Gì đây tuyển thủ Hong?! ... sao anh có thể nói mấy từ đó với gương mặt và biểu cảm như này chứ?!

-....

-Chẳng khác gì như đang ép buộc chứ không phải năn nỉ ấy!... thật là....

Vinny tiến lại gần cô, đưa gương mặt lạnh đó tiến gần

-Vậy... Bác sĩ có rảnh hay không?

-Gì hả?!!... Tôi với tuyển thủ Hong có quen biết gì đâu nhỉ?!!... Sao anh lại mời tôi thế?

Vinny mặt vẫn lạnh tanh, nhưng đôi mắt có phần buồn, có lẽ anh ta thấy cũng đúng.... 8 năm trước người tự rời đi là bản thân giờ lại đứng đây như người quen biết... Quả là xấu hổ...

-Tôi... Muốn mời bác sĩ một bữa ăn... Vì...

-????... Hửm??

-Vì...

-Vì??? Cái gì?

Ngập ngừng mãi cuối cùng cũng nói ra

-Tôi muốn theo đuổi cô!

-!!!!!

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác... Mỗi lần đối diện với Vinny, cô đều không thể dùng đôi mắt bình thường mà nhìn cậu ta được... Tất cả đều phải mở to ra...

Cô lấy lại bình tĩnh, cao kiều nói

-Anh thậm chí còn không biết tôi đã có bạn trai hay chưa mà lại nói như vậy!

-Vậy bác sĩ Lee đã có bạn trai hay chưa?

-Tôi... Chưa!

Một chút vui trong lòng

-Mà vậy thì đã sao? Nếu tôi không đồng ý? ... Thì anh có từ bỏ không?

Vinny vẫn giữ ánh mắt kiên định nhìn Joy

-Tôi sẽ từ bỏ!

-... Thế thì anh đã nhận được câu trả lời rồi đó!

-Từ bỏ hôm nay! Ngày mai tôi lại đến!

-!!!!!???

Cuối cùng cô cũng cạn lời. Vinny hỏi lại

-Vậy cô có đồng ý đi ăn cùng tôi không?

-... Umm.... Tôi không!

-!????!!!!

Vinny hơi quê nhẹ... Nhìn Joy một lúc

-Ý tôi là... Tôi không bận! ... Nhưng 7h tối tôi mới tan ca

-!!!

Vinny đã chờ được câu trả lời vừa ý, gật đầu một cái rồi nói

-Tối nay tôi sẽ đến đón!

-Hả?!... Tôi có đi xe mà!

-Tôi sẽ chở!

-...

Joy không nói gì thêm, gật đầu

-Ờm!... Cũng được thôi!... Phiền anh!

Vinny quay người trở ra, cô cũng quay về phòng làm việc

--------

7h tối, cô tan làm đi ra cổng bệnh viện. Vinny đã đứng đợi ở đó cùng chiếc ô tô đen sang chảnh rồi. Cô gái nào cũng ngưỡng mộ

-Anh đến từ khi nào vậy?

Nhìn thấy Joy đến, anh quay qua mở cửa xe

-Hơn 30 phút rồi!...

Cô ngại ngùng nhìn lại đồng hồ, 19h30 hơn... Vì công việc có chút trục trặc nên cô phải ở lại thêm... Quên mất là có hẹn...

-Xin... Xin lỗi!...

-Không sao! Tôi có thể chờ được!

Joy vào trong ngồi. Anh cũng vào trong rồi phóng xe đi

Không gian phải nói là chết ngạt... Dù cả 2 đều đã trưởng thành, chững chạc, có một cái nghề ổn định... Nhưng khi gần nhau thế này lại ngại ngùng khó nói... Kể cả khi từng có khoảng thời gian thân nhau thắm thiết.

-Ờm... Sung thế nào?... Cậu ấy làm gì?

-Cậu ấy hiện đang làm giáo viên ở trường Gunn

-Cái gì??!!... Thật đó hả???!... Cậu ta... Giáo viên??!!!

-... Ừm!

Như sét đánh ngang tai, cũng có chút thú vị... Cô nở nụ cười thích thú

-Vậy... Chuyện giữa cậu với mọi người?... Ý tôi là... Với Jay, Dom...

-Rõ ràng tôi đã cắt đứt tất cả với họ rồi! Sao giờ lại hỏi chứ?!

-Thì hỏi cho biết đó! Không được thì thôi!

Vinny liếc qua nhìn Joy, trời ơi... Bác sĩ đây sao... Như 1 đứa con nít... Anh thầm nghĩ "cậu ấy rõ là chẳng có thay đổi gì" sau đó cười cong khóe môi...

-----

Vào nhà hàng sang trọng ấy vậy mà nhỏ Joy lại gọi mì tôm

-Cậu... Vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ?!

-Không biết nữa!... Chẳng hiểu tại sao khi đi cùng tuyển thủ Hong thì tôi lại muốn ăn mì

-...

Vinny cúi mặt nói, khuôn mặt đỏ ửng

-Ở đây không có loại đó đâu!... Nếu muốn thì hãy về nhà cùng nhau đi!

Ngồi nhìn anh ta cúi mặt ửng đỏ, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác quen thuộc, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

-Tuyển thủ Hong cũng biết nấu mì cơ à?!

-... Đừng giả vờ nói mấy câu như vậy nữa! Cậu muốn ăn mì do tôi nấu hay là... Mẹ tôi nấu đây?

Joy cảm động rớt nước mắt, gạt lấy mấy giọt bên mắt rồi nói

-Aha! Không cần đâu!... Sao tôi dám ăn đồ của mẹ người khác nấu chứ!

-????!!!!!

-Mẹ của anh?... Hay là... Mẹ của tôi???

Vinny bất động trước câu nói xoáy vào quá khứ này....

"Mẹ của tôi?... Hay là... Mẹ của cậu? "

Ngước nhìn Joy, cô đang nở một nụ cười giả trân híp mắt

-Tôi đói rồi!... Chúng ta mau gọi món thôi tuyển thủ à!

-.... Được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net