Chàng Trai Với Mái Tóc Xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào ngày thứ ba, Thư Hạ nằm trên giường, Uyên Trinh đã mang thuốc tới, cùng với một lá thư.

"Thư Hạ, có một lá thư gửi cho cậu này."

Thư Hạ nhìn lướt qua màu trên lá thư. Trên đó con dấu được in hình một con phượng hoàng đang tung cánh cùng một con rồng. Nó là con dấu của hoàng gia Đông Quốc.

Thư Hạ choáng, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Cô chậm rãi mở nó ra và đọc nội dung lá thư. Nó không phải một yêu cầu gì quá cao sang, chỉ là một lời mời cô đến Đông Quốc một chuyến.

"Uyên Trinh, sai người chuẩn bị xe ngựa đến Đông Quốc."

"Thư Hạ, cậu tính sẽ đi trong tình trạng đó."

"Tớ cũng không thể vì lý do này từ chối họ."

Uyên Trinh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cô ấy bỏ cuộc và đi chuẩn bị mọi thứ. Thư Hạ bước xuống giường và đầu cô bắt đầu đau nhức.

Cuối cùng cô cũng tới Đông Quốc sau một chuyến đi dài.

"Kính chào hoàng đế Đông Quốc, ta là Điền Thấu Kì Chính Thư Hạ, công chúa của Bắc Quốc."

"Ta có một thắc mắc nhỏ, thưa công chúa, đó là về những hiệp sĩ đang bảo vệ người."

"Nếu người hỏi về vấn đề đó thì bên cạnh ta đang có một người."

"Ta biết mà thế là không được rồi. Đôi lúc hắn ta cũng quá là cứng đầu, đáng lẽ hắn phải để ít nhất một đội chứ. Làm sao người có thể sống trong một tòa lâu đài mà chỉ có một người bảo vệ chứ. Ta sẽ đưa một cận vệ tới bên cạnh Bắc Quốc sớm, thưa công chúa."

Thư Hạ không tin vào tai mình, một cận vệ hoàng gia Đông Quốc sẽ tới Bắc Quốc để bảo vệ cô. Lời nói của Tiên Sinh thật sự là quá kinh ngạc. Mặc dù cô là vị hôn thê của Đại hoàng tử, nhưng mà bây giờ cô vẫn là công chúa của Bắc Quốc.

"Cảm ơn thành ý của người, nhưng ta lại nghĩ chuyện này quá mạo hiểm. Những hiềm khích lúc trước giữa Bắc Quốc và Đông Quốc, ta e là người dân sẽ khó lòng mà chấp nhận."

"Tất nhiên là ta đã nghĩ đến chuyện này, nhưng người là Hoàng hậu tương lai của Đông Quốc nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

"Ta rất cảm kích sự quan tâm của ngài."

Thư Hạ nở nụ cười vô cảm, cố gắng duy trì nụ cười thương hiệu cho tới khi cận vệ hoàng gia thông báo Nhị hoàng tử đang đến. Một chàng trai có mái tóc màu lam bước nhanh vào đại sảnh.

Liếc nhìn cô một cái, anh nói, "Người cho gọi con, thưa phụ thân."

"Anh trai con đâu rồi."

"Anh ấy có một buổi tập kiếm vào hôm nay, chắc có lẽ phải đến tối anh ấy mới có thời gian rảnh."

"Thật là, ta đang tính cả nhà chúng ta cùng công chúa Bắc Quốc thưởng thức trà chiều nhưng có vẻ ta phải hẹn công chúa dịp khác rồi."

Thư Hạ vội nói, "Không sao."

"Để bù đắp cho sự thất lễ này, Nhị hoàng tử, con hãy thay mặt Đông Quốc đưa Công chúa về Bắc Quốc."

"Không cần phiền hà đến Nhị hoàng tử đâu, ta có thể tự về được."

Trái với lời từ chối của Thư Hạ, Thiên Võ ngược lại rất đồng tình, "Vâng, thưa phụ thân."

Thư Hạ tránh né ánh mắt hổ phách của anh. Cô nhanh chóng cúi chào tạm biệt hoàng đế và rời đi cùng với Thiên Võ. Thư Hạ nhanh chóng thấy xe ngựa hoàng gia Bắc Quốc, cô thở hắt ra, cúi đầu muốn chào tạm biệt anh.

"Cảm ơn người đã tiễn ta tới đây, thưa hoàng tử, ta nghĩ mình có thể trở về từ đây."

Thư Hạ nhẹ nhàng bước lên xe, sau đó Thiên Võ cũng bước lên xe ngựa. Thư Hạ tròn mắt nhìn anh. Cô nhanh chóng thu tầm mắt và nhìn xuống tà váy màu xanh nhạt.

Xe ngựa cuối cùng cũng đến cung điện Bắc Quốc, Thư Hạ bước xuống xe với sự giúp đỡ của hiệp sĩ hoàng gia. Cô xoay người nhìn về phía anh và nói với hiệp sĩ, "Hãy đưa Nhị hoàng tử trở về Đông Quốc an toàn."

Nói xong, cô cúi nhẹ người, cánh cửa xe ngựa đóng lại và rời đi ngay sau đó.

Thư Hạ cứ nhìn theo bóng xe ngựa đổ xuống nền đá, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng trống rỗng, mấy giây trước cô còn muốn thoát khỏi chiếc xe ngựa đó.

"Anh ấy bận rồi."

Có lẽ đó chỉ là một lý do để trốn tránh cô. Thư Hạ sững người, cô không thể tin nổi chính mình. Thiên Văn ghét cô, điều đó vô cùng rõ ràng, và cô cũng muốn thoát khỏi chàng trai đó. Nhưng không hiểu sao, không gặp được anh, Thư Hạ nhận ra mình đã không còn sợ anh như trước. Cũng có thể vì sức khoẻ của cô dạo này không tốt nên đầu óc cũng không được bình thường.

Chắc là vậy.

"Thấu Kì Thư Hạ, ta mong em sẽ hạnh phúc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net