1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vết thương của anh bắt đầu đóng vảy.

    Máu từ những vết răng trên vai tạo thành những vết vảy sẫm màu, vùng da xung quanh trở nên trắng bệch, ở đó nổi lên một cảm giác ngứa ngáy mỏng manh và dày đặc,thậm chí còn muốn đưa tay ra gãi nó không biết bao nhiêu lần. Cử động của cánh tay khiến quần áo cọ xát vào vết thương, nhưng cuối cùng anh vẫn dùng ý chí kiên cường kiềm chế bản thân.

Quá trình hồi phục luôn gây đau đớn. Da và thịt bị tổn thương phát triển trở lại, tế bào phân chia, phát triển và biệt hóa thành các mô để từ từ lấp đầy những phần bị thương.

Quá trình chữa lành cũng rất đau đớn, tốc độ hồi phục của tâm trí dường như luôn chậm hơn tốc độ của cơ thể, có lẽ là do chức năng của cơ thể anh quá tốt, hoặc có lẽ là do trái tim anh không đủ mạnh.

    Lớp vảy đã bắt đầu bong ra, để lộ làn da mới trắng trẻo, mềm mại và mỏng manh bên dưới.

    An Thiện Nghiệp tự nhủ mình cần phải bình tĩnh lại trước khi vai trở lại trạng thái ban đầu.

    Anh chạm vào vết thương trên vai nhẹ nhàng như người đã để lại những vết răng này sẽ chạm vào vai anh.

   Không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng như vậy, anh nhớ lại một chút thì thấy đa phần là thô bạo, ép vai anh vào tường, đè anh lên ghế sofa, hoặc đè anh xuống giường.

   Một khi anh bắt đầu nghĩ về nó, ký ức sẽ từ từ cuộn lên như thủy triều, lấp đầy bộ não trống rỗng một cách vô lý, làm tắc nghẽn lưu thông của trái tim anh, bóp chặt lồng ngực khiến chủ nhân của nó khó thở.

  Anh nghĩ, nỗi đau trong tâm hồn có lẽ rất khó để lành lại. Không giống như cơ thể, vốn có thể lấp đầy những vết thương hở bằng những tế bào mới, thời gian có thể lấp đầy khoảng trống, hoặc có thể khiến nó trở nên tồi tệ hơn, cho đến khi cuối cùng nó bị ném vào một góc. Hãy để nó trở thành kẽ hở trong tâm nhĩ, hơi nóng trong tim sẽ thoát ra ngoài, và gió lạnh bên ngoài sẽ lọt vào.

    Thực tế thường chỉ chú ý đến việc chữa lành cơ thể mà bỏ qua trái tim của anh sau khi vết thương lành lại, anh không còn có thể lấy đó làm cái cớ để nằm dài trên ghế sofa hay trên giường và thư giãn. anh tiếp tục duy trì cuộc sống và công việc như một cỗ máy.

   May mắn thay, sau khi vào làm, anh có thể trốn tránh bằng một cách mới, ném vết thương vào một góc trước, gây tê để bỏ qua, giả vờ như mình cũng đang hồi phục vết thương trên cơ thể.

Anh không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình bất ngờ choàng tỉnh trong tháng này. Anh không hề gặp ác mộng nhưng khi tỉnh dậy, trán lại đầy mồ hôi lạnh, như thể anh vừa chạy thoát khỏi thần chết.

  Sáng sớm yên tĩnh và lạnh lẽo, đầu óc uể oải mệt mỏi lúc này không thể ngủ tiếp được, chỉ có thể từ trên giường ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, ngồi ngẩn ngơ trong bóng tối và đợi tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ.

   Có lẽ căn phòng quá trống trải, ngay cả ánh sáng yếu ớt cũng không thể lấp đầy được toàn bộ không gian. Chiếc giường lẽ ra sẽ hơi chật chội khi có hai người ở đây lại trở nên rộng rãi hơn khi chỉ có một người nằm trên đó, có lẽ là một điều tốt. vì khi ngủ anh không còn phải cuộn tròn trong vòng tay của người khác nữa, có thể tận hưởng nhiều không gian và hơi thở của anh không bị kìm nén.

     An Thiện Nghiệp nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu trắng xóa, một ngày mới sắp bắt đầu, và anh không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.

    Nhưng anh cũng đã suy nghĩ đủ rồi, nghĩ đến nguyên nhân, nghĩ đến quá trình, lại nghĩ đến kết quả.

    Anh không có kết luận, nếu có thể tìm ra câu trả lời, bây giờ anh sẽ không ngồi đây ngơ ngác mà thay vào đó sẽ chạy đi tìm người gây ra sự việc và giải quyết mọi khoản nợ.

    Có lẽ bởi vì không nghĩ ra được đáp án nào, anh dần dần tê dại. Cuối cùng, khoảng trống trong tim không được lấp đầy mà bị ném vào một góc, hy vọng mảnh vụn thời gian sẽ dần dần lấp đầy.

   Dần dần, ký ức không còn khiến anh đau đớn nữa mà biến thành một số hình ảnh mơ hồ và đôi lúc rõ rệt . Khi anh nghĩ về nó, chúng hiện lên trong đầu anh, nhắc nhở anh rằng những hình ảnh như vậy đã xuất hiện trước mặt anh và anh đã gặp người này, đã trải qua một số điều như vậy.

   Anh ghét việc làm gián đoạn cuộc cãi vã bằng cách làm tình, chắc chắn đó là một cách để trốn tránh.

    Có lẽ đối phương đã dần quen với những nơi nhạy cảm và khiến anh đạt được những khoái cảm khi quan hệ hết lần này đến lần khác. Hắn xảo quyệt lợi dụng những điểm yếu này để đánh lạc hướng, khiến anh chìm đắm trong làn sóng ham muốn tình dục và sắp bùng cháy. Những xung đột của cả hai tạm thời bị lãng quên.

    Thật là một tên đàn ông khốn kiếp, anh thầm nghĩ.

    Hai ngày đầu, mỗi khi anh cử động tay, vết thương trên vai sẽ bị cọ xát, cơn đau xé rách khiến anh nhớ lại anh và Trương Nhuệ đã cãi nhau như thế nào, để rồi lăn lộn trên giường một cách khó hiểu? Khi anh liên tục kẹp chặt người kia trong lúc cao trào, người kia đã cắn mạnh vào vai anh.

    Trên thực tế, Trương Nhuệ từ trước đến nay đều thích cắn anh, hắn sẽ ôm lấy, hôn và kết thúc bằng việc cắn má anh.

    Đặc biệt khi làm tình, Trương Nhuệ thích để lại những vết răng lộn xộn trên ngực, eo và chân. Chúng không nặng nề và chỉ khiến anh cảm thấy tê và ngứa.

    Trương Nhuệ hiếm khi khiến anh thực sự đau đớn về thể xác, và trong trí nhớ của anh chỉ có hai lần. Một lần là khi lần đầu ngủ cùng nhau, cùng lúc hắn nhét thứ to lớn kia vào nơi chưa được mở đủ rộng, hắn đã cắn vào vai anh.

    Những thứ liên quan đến việc làm tình của họ thường rất nhẹ nhàng, ít nhất là trong mắt An Thiện Nghiệp, anh nghĩ vậy.

    Trương Nhuệ luôn chú ý đến anh và quan tâm đến cảm xúc của anh, hắn sẽ dừng lại khi anh kêu lên vì quá đau đớn. hắn đã chủ động chào anh và đề nghị việc làm tình.

    Tuy nhiên, lý do họ quen nhau là vì thoả mãn nhu cầu nên việc họ để những cuộc làm tình lấp đầy mối quan hệ là điều hợp lý.

    Anh quên mất ai đã bắt đầu muốn pha chút tình yêu vào mối quan hệ này, có lẽ là chính anh, anh không thể nhớ rõ.

    Có lẽ hơi thở đan xen của họ trong khoảnh khắc dịu dàng đã tạo cho họ tất cả ảo tưởng về sự mơ hồ. Các hormone mạnh đã tác động đến não bộ, khiến họ vừa bốc đồng vừa mù quáng.

    Thật sai lầm khi cố gắng yêu một người bạn tình. Anh không kìm chế được suy nghĩ cứ quẩn quanh điều đó mà không hề biết rằng câu nói này sẽ chỉ trở nên sắc bén khi anh thực sự đau khổ.

    Anh cảm thấy có lẽ mình đã bị tổn thương vì mối quan hệ này.

    Anh thậm chí còn quên mất lý do chia tay của hai người. Quá nhiều mâu thuẫn nhỏ chồng chất cho đến khi cọng rơm cuối cùng xuất hiện và bóp nát mối quan hệ vốn đã mong manh của họ.

    Trên thực tế, anh không thể nói rõ tại sao lại chia tay. Có vẻ như hai người bất hòa cuối cùng dẫn đến cãi nhau vì mâu thuẫn, trở nên không thể chịu đựng được rồi chia tay.

    Anh nghĩ rằng có lẽ mình đã lấy lại được tâm trạng, nhanh chóng thoát khỏi tình trạng suy kiệt và đưa cuộc sống trở lại đúng hướng.

    Trong nhà không có dấu vết của ai khác trước khi được dọn dẹp, bao gồm bát đĩa, đồ dùng vệ sinh, gối và một số lượng lớn bao cao su, chất bôi trơn và đồ chơi.

    Tiếp tục giữ chúng. Anh cứng đầu và lên kế hoạch như vậy. Anh có thể lưu nó cho bạn tình tiếp theo của mình, anh sẽ tìm được bạn tình mới và bạn trai mới.

    Vì vậy, khi anh giả vờ ổn và đi đến quán bar một lần nữa, anh đụng phải Trương Nhuệ ở cửa, người đã chặn tất cả thông tin liên lạc của anh và hắn tiến tới bắt lấy đe doạ khi anh đang định quay người bỏ đi.

    Anh nghĩ rằng quá cứng rắn không phải lúc nào cũng là điều tốt.

    Trương Nhuệ nắm lấy cánh tay anh với lực mạnh đến mức anh phải tập trung vào cơn đau ở tay và không thể thoát ra ngay lập tức.

   Cơn đau mà đối phương gây ra cho anh cũng vô lý như vết răng trên vai anh, xâm chiếm từng tấc da thịt của anh như muốn để lại dấu vết, cuối cùng chọn cách dùng vết thương để cố gắng khiến anh nhớ lại.

    Anh muốn tắm rửa sạch sẽ trước khi vết thương lành lại, anh tự nhủ.

    Anh nghe thấy giọng nói của mình lạnh lùng và bình tĩnh, yêu cầu bên kia thả mình ra.

    Điều này tựa hồ có tác dụng ngược. Người kia nghiến răng:

    “Vết thương tôi để lại trên vai em vẫn chưa lành, nhưng em không coi trọng nó nữa phải không?”

    Anh cảm thấy mình đã nhịn quá lâu, cổ tay bị đối phương giữ chặt quá đau đớn. Đôi mắt anh bắt đầu nóng lên mà không nhịn được nữa, nước bắt đầu dâng lên trong mắt. chúng bắt đầu trào ra, rơi xuống mất kiểm soát và từ từ thấm vào cổ áo anh, ướt đẫm.

   An Thiện Nghiệp lúc này cảm thấy xấu hổ vô cùng. Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt, gần như muốn bỏ chạy ngay lập tức.

    Phơi bày cảm xúc thật của mình trước mặt bạn trai cũ, hay nói chính xác hơn là bạn tình cũ tương đương với việc đầu hàng như là cá nằm trên thớt vậy. Lúc này anh khóc cũng tương đương với việc nhớ hắn rất nhiều và không thể làm gì nếu thiếu hắn.

    Có lẽ điều đó cũng không tệ. Anh nghĩ đến chính mình, bởi vì đây quả thực là suy nghĩ thật sự của anh ấy.

    Để cho đối phương biết loại chuyện này, sau đó thì sao?

    Nước mắt trên gò má khô lại, cay cay và ngứa ngáy. Anh không nhìn rõ vẻ mặt của Trương Nhuệ, không muốn nhìn cũng không dám nhìn, sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn, chẳng hạn như biểu cảm thương hại của người kia đối với anh, hoặc biểu cảm cảm thấy tội lỗi của hắn.

    Đối phương cuối cùng cũng chậm rãi buông cánh tay của mình ra. Hắn nói:

    “Em có thể đi bây giờ.”

    Nhưng anh thật sự không muốn rời đi, vẫn tiếp tục đứng ở nơi đó, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

    Trương Nhuệ chỉ thở dài, vươn tay ôm lấy anh. An Thiện Nghiệp áp mặt vào lồng ngực của người cao hơn, vòng tay ôm lấy. Đột nhiên hắn cười nói:

“Đồ ngốc”

Khí thế của An Thiện Nghiệp không hề thuyên giảm do đợt khóc vừa rồi, khịt mũi hung hăng cãi:

“Tại ai?”

Kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net