2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài thi tự do là phần yêu thích của Jihoon. Bài này dài hơn bài thi ngắn, và anh có thể thể hiện bản thân nhiều hơn phần đầu tiên.


Lần diễn này, Jihoon tính sẽ thực hiện bốn cú quad – đòi hỏi nhiều sức lực hơn năm trước, khi mà bài thi của anh chỉ có ba cú quad. Một trong số đó là Lutz, thứ khiến Jihoon hơi lưỡng lự một chút, nhưng miễn sao anh có thể xoay tốt, Jihoon tin mình sẽ thành công.


Không giống như khi ở Anh, Jinyoung sẽ thỉnh thoảng lướt ngang qua anh. Jihoon nghĩ khoảng cách giữa họ đang dần thu hẹp lại, và không phải chỉ ở trên sân băng.


Jihoon quan sát Jinyoung thực hiện một cú nhảy kết hợp giữa quad Loop và triple Axel – thứ vốn dĩ dễ dàng đối với một người như cậu, nhưng Jinyoung lại ngã xuống với một tiếng động lớn. Anh nghe tiếng Seongwoo, đang nói chuyện với Daniel, há hốc.


Jihoon nhanh chóng trượt lại, đỡ Jinyoung dậy, dìu cậu về phía Seongwoo đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.


"Em có làm gì cho nó sưng lên không vậy?" Seongwoo hỏi, khiến Jihoon nhìn họ với gương mặt khó hiểu.


"Có lẽ do em đi tập lúc anh ngủ..." Jinyoung lí nhí.


"Chẳng phải anh bảo em nghỉ tối hôm qua rồi sao!"


Jinyoung mím chặt môi, không nói gì.


"Xin lỗi đã xen ngang, nhưng nếu Jinyoung bị thương thì tôi nghĩ cậu ấy nên-" Daniel lên tiếng, nhưng lại bị cắt ngang.


"Tôi không có bị thương, mắt cá chân chỉ hơi sưng chút thôi."


Jihoon ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Jinyoung cởi giày trượt ra. Khi cậu tháo giày xuống, mắt cá chân đã sưng đỏ đến đáng sợ.


"Cậu bảo cái này là 'hơi sưng' đó hả? Làm sao cậu trượt băng được với chân như thế này?" Jihoon nhíu mày, mắt không rời khỏi chỗ bị thương.


"Tôi sẽ không sao, anh Park. Nó không đau."


"Đừng có nói nhảm nhí với tôi."


Im lặng.


Seongwoo thở dài ra tiếng, đưa tay xoa huyệt thái dương. "Em có trượt được nữa không, Jinyoung?"


"Được, huấn luyện viên."


"Seongwoo!" Tới lượt Daniel hét lên.


Mặc dù Jinyoung không phải là học trò của Daniel, nhưng anh biết hậu quả của việc trượt băng với chấn thương – nếu cậu ngã nặng hơn vừa rồi, sẽ mất hàng tháng để hồi phục thay vì chỉ vài tuần.


"Thằng nhóc muốn trượt băng, Daniel – tôi không thể cản nó."


"Anh điên à? Anh có nhớ chuyện gì xảy ra khi anh thi đấu trong khi chấn thương không?"


Seongwoo im lặng một lúc nhưng vẫn làm lơ Daniel, đỡ Jinyoung đứng dậy bằng một tay. "Gặp lại hai người sau."


Jinyoung không xuất hiện trong phần còn lại của buổi tập, và Jihoon khó khăn lắm mới thực hiện được hết bốn cú quad của mình.






Lần tiếp theo anh nhìn thấy Jinyoung, cậu mặc một chiếc áo satin màu xanh hoàng gia – cũng khoét sâu phần cổ như trang phục lần trước. Jihoon nghĩ cậu rất giỏi giấu đau đớn, vì cậu đang cười rất tươi, vẫy tay với ống kính, giống như mắt cá chân không hề bị thương vậy.


Một nửa số vận động viên đã hoàn thành bài thi của mình, người tiếp theo là Jinyoung.


Jihoon cảm thấy bụng mình quặn lại, lạ lùng bởi vì anh không phải là người đang biểu diễn. Anh tập trung vào Jinyoung đang mang vào giày trượt, tiến về phía sân băng. Jinyoung không hề đi khập khiễng, mặc dù ở phía dưới chân có quấn băng. Băng quấn hơi lộ ra một chút phía trên cổ giày, nhưng đám đông trên khán đài không thể nhìn rõ.


Ánh nhìn của cả hai gặp nhau khi cậu lướt qua anh, và Jihoon thề anh nhìn thấy cậu gật đầu với mình.


Âm nhạc vang lên, làm cả Jihoon và khán giả đều giật mình. Bài hát đang phát ra là bài mà tất cả mọi người xem trượt băng nghệ thuật đều biết – Let's Get Crazy của Prince.


"Cậu ấy không dùng bài của Daehwi lần này à?" Daniel khoanh tay, giọng hơi ngạc nhiên với bài hát được chọn.


"Rõ ràng là không rồi." Jihoon lẩm bẩm, mắt không rời khỏi người con trai đang đứng giữa sân băng.


Ngạc nhiên hơn là bài hát không hề duyên dáng, không hề nhẹ nhàng, mà hoàn toàn đối lập, nhanh và mạnh mẽ - giống như Jinyoung đang khẳng định với khán giả rằng cậu sẽ vào được Olympics, rằng cậu sẽ là người giành được huy chương vàng, ngay cả khi chân đang bị chấn thương.


Jinyoung trượt lùi về phía sau, tốc độ nhanh đến mức khiến Jihoon trợn tròn mắt. Cậu cũng thêm vào những động tác phù hợp với tiết tấu của bài nhạc. Cú nhảy đầu tiên đến gần, và Jihoon thấy mình đang nín thở, một kỹ thuật khó nhằn để bắt đầu, ngay cả đối với cậu.


Đám đông cổ vũ nhiệt liệt khi Jinyoung thành công tiếp đất từ cú triple Toe Loop, một nụ cười trên khuôn mặt được bắt vào trong ống kính camera. Cậu lại trượt về giữa sân băng, bước vào tư thế xoay ngồi trước khi chuyển sang tư thế xoay uốn người, động tác làm Daniel liếc xuống nhìn Jihoon.


"Mấy động tác layback của em phải giống như vậy đấy." Daniel bình luận, chỉ về phía Jinyoung đang chuẩn bị cho cú nhảy tiếp theo.


Jihoon nhớ mình đã từng đọc một vài bài báo về Jinyoung, nói cậu là một cỗ máy được sinh ra để trượt băng, và anh nghĩ những bài báo đó đã đúng. Cậu nhóc đó đang bị thương, nhưng vẫn biểu diễn một cách hoàn hảo, thậm chí là với một thể loại mới mà cậu chưa từng thử sức.


Nếu như trước đây Jihoon nghĩ Jinyoung là một vận động viên trượt băng tuyệt vời, thì màn trình diễn lần này đã một lần nữa xác nhận lại suy nghĩ của anh.


Jinyoung hoàn thành bài diễn với tổng cộng năm cú quad, thậm chí còn thêm double Toe Loop ở phần cuối cùng.


Trong phòng chờ, cậu ngồi trong vòng tay Seongwoo, khóc khi nhìn thấy số điểm – 332.48.


Kỷ lục thế giới mới cho tổng điểm của bài thi ngắn và bài thi tự do.






"Hít thở sâu, đừng nghĩ nhiều quá. Chỉ cần vào được giải Thế giới, đó là phần quan trọng nhất." Daniel bảo anh trước màn trình diễn. Anh gật đầu.


Jihoon muốn có thể vui cho Jinyoung, nhưng bây giờ gánh nặng lại đè trên vai anh, gánh nặng của một vận động viên trượt băng sau một bài thi vô cùng xuất sắc. Anh chỉ có bốn cú quad, không giống như Jinyoung có thể làm đến năm. Anh và Jinyoung rất khác nhau, họ có phong cách khác nhau và có cách tiếp cận khác nhau với bộ môn trượt băng – và điều đó thể hiện rất rõ trong tối nay.


"Em làm được mà, nhóc. Giải Thế giới đang chờ em đấy."


Jihoon đứng giữa sân băng, hít một hơi sâu. Có vẻ hơi điên rồ khi mà anh lại lo lắng cho bài thi đến mức độ này, trong khi đây chỉ mới là vòng loại. Mắt lướt qua khu vực Daniel đang đứng, nhưng không hề thấy bóng dáng Jinyoung hay Seongwoo, anh nghĩ họ đang ở phòng y tế.


Âm nhạc rung lên trong tai, tín hiệu bắt đầu cho phần biểu diễn.


Phantom of the Opera. Jihoon đã trượt bài này trước đây; anh biết rõ bản nhạc đến từng nốt. Bản nhạc là một sự cân bằng hoàn hảo giữa sức mạnh và sự uyển chuyển, miêu tả chính xác phong cách của Jihoon và hình ảnh mà anh muốn được nhìn nhận trong ngành.


Jihoon bắt đầu với một chuỗi những động tác vũ đạo, bắt kịp với nhịp điệu nhanh của bản nhạc. Hai tay mở rộng như đang chào đón khán giả. Anh xoay người, vào đúng tư thế cho cú nhảy đầu tiên – triple Salchow. Anh tiếp đất với lưỡi trượt tiếp xúc với mặt băng ở một góc hoàn hảo, tiếng reo hò vang lên từ trên khán đài. Kế theo là camel spin, động tác yêu thích của Jihoon, sau đó chuyển sang tư thế Biellmann.


Khán giả có vẻ như đang vỗ tay, nhưng tất cả những gì Jihoon có thể nghe được chỉ là tiếng của lưỡi trượt lướt trên mặt băng.


Một cú quad Flip theo ngay sau bởi double Toe Loop bắt đầu cho phần cao trào của bài diễn. Và khi Jihoon thực hiện động tác Ina Bauer, thì lưng vẫn còn hơi cứng. Nhưng Jihoon không quan tâm – anh biết mình có thể bù lại bằng những cú quad.


Nhìn thoáng qua khu vực phòng chờ, Jihoon nhìn thấy Jinyoung đứng gần thành sân băng, mắt nhìn anh không rời. Nhưng bây giờ không phải lúc để xao lãng. Bài thi này cần phải được hoàn thành trọn vẹn. Phần kết đã đến gần.


Jihoon thực hiện kỹ thuật chân hợp với nhịp điệu nhạc, từ trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay cho những động tác phức tạp dưới sân băng.


Phần còn lại của bài thi vụt qua trong chớp mắt, và tất cả những gì đọng lại trong đầu Jihoon là anh đã phá vỡ kỷ lục của chính bản thân mình.


Tổng điểm của Park Jihoon: 322.08


-----


Jihoon rời khỏi vòng loại với huy chương bạc và Jinyoung với huy chương vàng. Kết quả quá rõ ràng, và truyền thông cũng có thể đoán trước được điều này. Anh tự bảo chính mình sẽ vượt mặt cậu ở giải Thế giới.


"Tôi tưởng tôi nói anh hãy giật lấy từ tay tôi, anh Park?" Jinyoung xuất hiện sau lưng anh trong bữa tiệc, một chiếc đĩa sứ lớn trong tay.


"Xin lỗi?" Jihoon nhíu mày.


Jihoon thích ở lại trong khách sạn hơn, nhưng lúc nào cũng phải đi đến các bữa tiệc vì Daniel bảo anh phải giữ hình ảnh tốt nếu muốn trụ lâu trong ngành. Đó là lý do mà anh lúc nào cũng đứng ở khu vực thức ăn tự chọn, gắp tất cả những thứ trông ngon miệng trước khi ngồi dính ở bàn ăn cả buổi tối.


"Vàng." Jinyoung với người tới lấy cái kẹp, đặt một miếng sandwich lên đĩa. "Đừng nói là anh quên rồi nhé. Tôi đã tưởng anh sẽ vượt tôi với cú quad Flip đó."


Jihoon muốn đáp trả lại nhưng cuối cùng lại ngậm miệng. Thay vào đó trưng ra vẻ mặt tự mãn nhìn cậu thanh niên trước mặt. "Bài thi của tôi làm cậu sợ tôi sẽ cướp ngôi của cậu sao?"


Anh nhìn Jinyoung ngân nga trong cổ họng vài giây trước khi gật đầu. "Có lẽ, chỉ một chút thôi. Tôi chưa công nhận anh hoàn toàn đâu. Anh vẫn cần tập thêm-"


"Tư thế Ina Bauer, tôi biết."


Rất hiếm khi anh nhìn thấy Jinyoung cười thành tiếng trước mặt mình, nhưng mà bằng cách nào đó lần này Jihoon đã thành công. "Daniel chắc suốt ngày nhai đi nhai lại cái đó nhỉ?"


"Ngày nào cũng vậy."


Jihoon quay qua quay lại quan sát xung quanh trước khi hạ giọng xuống thì thào, chỉ đủ để Jinyoung nghe thấy.


"Mắt cá chân cậu sao rồi?"


"Đau như quỷ. Nhưng mà tôi phải đổ lỗi cho ai đây? Tôi là người muốn trượt mà."


Jinyoung lại cười to một lần nữa, và Jihoon cảm thấy mình chuẩn bị lạc vào thế giới khác.


Một vài giây im lặng trôi qua trước khi cậu cười nhăn nhở với anh. "Muốn ra khỏi đây không?"


Dù sao thì Jihoon cũng chẳng thích mấy bữa tiệc gì cho cam.







Hai người cuối cùng quyết định dạo quanh những con phố ở Đài Bắc bởi vì Jinyoung nói muốn tận mắt thấy tòa tháp Đài Bắc 101. Jihoon bảo cậu có thể nó đã đóng cửa rồi, nhưng cậu vẫn khăng khăng muốn đi nên anh đành chiều ý cậu. Dù sao thì anh cũng chẳng muốn ở trong bữa tiệc đó thêm một giây nào nữa.


Jihoon bắt đầu hối hận quyết định của mình. Trời thì tối, hai thằng con trai ở giữa Đài Loan thì lại không biết lấy một chữ tiếng Trung ngoại trừ 'Xin chào!' và 'Chợ đồ ăn gần nhất ở đâu?', nhờ phúc của hai huấn luyện viên.


"Jinyoung, đừng nói là tụi mình lạc rồi." Jihoon liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, pin đã gần cạn và anh chỉ cầu mong cậu có đem điện thoại bên mình.


"Sao lạc được chứ? Tôi là người dẫn đường mà." Jinyoung quay lại nhìn anh, vừa nói xong thì ngáp một cái.


"Có lẽ bởi vì chúng ta ngày càng xa trung tâm thành phố? Tôi còn không thể thấy khách sạn nữa."


Jihoon dự định cứ gọi taxi về khách sạn, nhưng anh biết thế nào Jinyoung cũng sẽ càm ràm, và anh thì đã chịu đủ cho ngày hôm nay rồi.


"Sắp tới tòa tháp rồi! Tôi có thể cảm nhận được."


"Ờ, còn tôi thì không." Jihoon lầm bầm, tiếp tục lết xác theo cậu.


Jihoon nắm chặt lấy vạt áo khoác khi một cơn gió lạnh thốc qua, cả người run rẩy. Anh không hiểu tại sao Jinyoung lại thích trời lạnh đến thế, thằng nhóc thậm chí không hề lưỡng lự với nhiệt độ như muốn đóng băng cả người như thế này.


Jihoon nghĩ họ đã tới rất gần địa điểm khi thấy Jinyoung há hốc miệng, chạy về phía một tòa nhà cao hơn hẳn những tòa nhà xung quanh. Cả hai tiến về phía cửa và Jinyoung kéo mở cánh cửa kiếng.


"Tôi tưởng anh bảo nó đóng cửa rồi." Jinyoung quay lại, trừng mắt nhìn anh.


Jihoon đảo mắt. "Tôi nói là có lẽ."


"Có lẽ. Có thể. Cũng vậy cả thôi."


Họ bước vào tòa nhà cao chót vót đó, và Jihoon thầm cảm ơn trời vì bên trong đủ ấm để anh cởi chiếc áo khoác to sụ xuống – để lộ bộ vest Armani được may riêng vừa vặn.


"Tụi mình lên trên đỉnh đi." Jinyoung nói. Jihoon ngửa người ra sau một chút để nhìn nơi cậu đang chỉ, số lượng tầng thật đáng sợ. Anh có nghe nói đây là tòa nhà cao nhất Đài Bắc, nhưng đây thực sự vượt quá tưởng tượng của anh.


Jihoon mong sẽ có thang máy, bởi vì không đời nào anh sẽ leo bộ hơn một trăm tầng, và anh cũng không muốn Jinyoung phải leo bộ trong khi chân đang bị chấn thương như thế. Anh không nghĩ thằng nhóc kia sẽ hỏi thang máy, nên anh quyết định tự thân vận động, đem hết vốn tiếng Trung gần như bằng không của mình quăng ra để hỏi người tiếp tân chỉ họ vị trí của thang máy.


Khi hai người lên được đỉnh của tòa tháp, cảnh vật phải nói là vô cùng ngoạn mục. Jihoon cảm thấy như mình đang đứng giữa những vì sao. Những ánh đèn chạy dọc các con đường cao tốc trông như được nhấn chìm trong vàng vậy.


Jihoon nhìn về phía bên trái, thấy Jinyoung đang cho một đồng xu vào kính thiên văn để ngắm rõ hơn thành phố. Anh bước đến trong im lặng, đặt tay lên vai cậu, thành công làm cậu giật bắn mình.


"Jihoon! Đừng làm vậy, anh làm tôi sợ đó." Jinyoung nhăn mặt, quay lại nhìn anh.


"Đương kim vô địch thế giới Bae Jinyoung sợ độ cao hả?" Jihoon cũng không biết mấy lời đó từ đâu ra, nhưng vẫn tiếp tục trêu chọc cậu.


"Chỉ sợ anh thôi."


Và bằng cách nào đó, Jinyoung đang trêu ngược lại anh.



Họ quay lại thang máy, với Jinyoung than thở về cái bụng đói của mình, nên cuối cùng cả hai lại một lần nữa lại dạo phố Đài Bắc – tìm chợ đêm để thỏa mãn cơn thèm của cậu thanh niên kia.


"Chằng phải cậu đã ăn ở bữa tiệc rồi sao? Làm sao mà vẫn còn đói được?" Jihoon nheo mắt nhìn cậu con trai nhỏ tuổi hơn đang đặt ba phần bánh pancake hành.


"Chúng ta rời đi trước khi tôi cắn được vào miếng sandwich, nhớ không?" Jinyoung bĩu môi, nhìn cô bán hàng đổ bột lên bếp. Cậu nhảy giật ra phía sau khi dầu bắn vào người.


"Và tại sao cậu lấy tới ba phần? Chúng ta vẫn còn bài thi tự do trong vài ngày nữa và còn phải tập-"


Jinyoung rên rỉ. "Làm ơn đi, anh nói như Seongwoo hyung vậy. Chỉ là pancake thôi mà."


"Nó cũng là tinh bột đấy."


"Đừng làm như anh sẽ không ăn với tôi."


"Tôi sẽ không ăn đâu."


Sau đó thì Jihoon vẫn chôm một phần bánh từ Jinyoung.





Trên đường về khách sạn, Jihoon thả người vào khung cảnh xung quanh, tiếng xe cộ chạy vút qua, mùi đồ ăn đường phố Đài Loan lan tỏa trong không khí. Anh bám theo ngay sau Jinyoung, sợ rằng chỉ lơ là một giây thôi thì cậu nhóc lại trốn lẻn vào một khu chợ đêm nào đó.


"Tôi chẳng bao giờ được ra ngoài sau mấy cuộc thi." Jinyoung nhỏ giọng nói, chân đá một hòn đá nhỏ dưới đất xuống đường. "Kể ra cũng chán. Đi khắp nơi mà tôi chẳng được khám phá gì cả."


"Ừm, giải Thế giới ở Ý đúng không?" Jihoon cũng đá một hòn sỏi trước mặt.


"Đúng rồi!" Jinyoung dừng bước. "Tôi muốn ăn thử pizza, xem xem có ngon như người ta vẫn nói hay không."


"Tôi nghĩ ý cậu là pasta."


Jinyoung khịt mũi. "Đều bắt đầu bằng chữ 'P' thôi. Khác nhau chỗ nào chứ?"





Đường trở nên dốc hơn, và Jinyoung bắt đầu bước đi một cách khó khăn. Jihoon để ý điều này khi đang cho phần bánh hành còn lại vào túi áo. Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, khiến Jinyoung tròn mắt ngạc nhiên.


"Anh đang làm gì vậy?" Jinyoung hỏi.


"Leo lên lưng tôi."


"Tại sao?"


"Đừng có cứng đầu, leo lên lưng tôi. Tôi không muốn cậu bị thương thêm nữa đâu."


Jinyoung cười khúc khích trước khi an tọa trên lưng của Jihoon, hai cánh tay vòng qua cổ người kia, chân được tay anh nâng lên. "Anh đây là đang lo cho tôi đó hả, anh Park?"


"Mơ đi, cậu Bae."







Ba giờ sáng, ai đó gõ cửa phòng Jihoon, chỉ vài phút sau khi anh và Jinyoung tách về phòng riêng của mình.


Đó là lý do Jihoon nghĩ mình đang mơ khi thấy Jinyoung đứng trước cửa, trên người vẫn còn bộ vest Burberry cậu mặc trong bữa tiệc.


"Jinyoung? Cậu làm gì ở đây vậy?" Jihoon trưng bộ mặt khó hiểu.


"Tôi bị đuổi." Jinyoung cằn nhằn, khoanh tay khó chịu trước ngực.


Jihoon để cậu vào phòng, nhìn cậu nằm dài lên giường ngay lập tức.


"Được rồi, giải thích cho tôi tại sao cậu lại bị đuổi?"


"Hai chữ thôi. Kang Daniel."


Mặt Jihoon nhăn lại ghê tởm, Jinyoung gật đầu khi thấy biểu hiện vô cùng khó coi của anh. "Daniel ở trong phòng của cậu?"


"Cùng với Seongwoo. Hai người đó chỉ mở cửa sau khi tôi gõ muốn banh cái cửa trong mười phút liền, rồi Daniel đưa tôi số phòng của anh. Nên tôi đang ở đây."


"Cậu nghĩ tôi cho sẽ cho cậu ở trong phòng của tôi hả?"


Jinyoung ngâm nga trong cổ họng. "Tôi cảm giác là anh sẽ cho."


Rồi cậu ườn lên giường, thoải mái như đang ở phòng mình, nhắm mắt lại. Jihoon gõ gõ vai cậu.


"Nếu muốn ở đây thì đi thay đồ. Người cậu đầy mồ hôi."


Cậu trai nhỏ hơn thở dài thành tiếng, ngồi dậy đi về phía đống vali hành lý. "Cái này của anh hay là của Daniel?"


"Của tôi, chúng tôi ở phòng riêng."


"Mong anh không phiền nếu tôi mượn một cái áo với một cái quần." Jinyoung rút ra từ trong vali một bộ đồ, và ngay sao đó cởi bỏ áo vest bên ngoài, bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi.


"Cậu đang làm cái quái gì vậy?" Jihoon che mắt, quay mặt đi chỗ khác.


Jinyoung đảo mắt. "Chả lẽ tôi phải tròng bộ này lên bên ngoài bộ vest luôn hả?"


"Không, nhưng ít ra vô phòng tắm rồi hẵng cởi chứ."


Anh nghe tiếng cậu cười sau lưng, sau đó cảm giác có ngón tay chọt ngay eo của mình. "Park Jihoon đang mắc cỡ đó hả?"


Jihoon quay đầu lại, nhưng bàn tay vẫn giữ nguyên vị trí của nó, che mắt cùng với khuôn mặt đang ửng đỏ lên. "Đ-đi vô phòng tắm đi!"


Trong lúc đợi Jinyoung tắm rửa, Jihoon nằm thoải mái trên giường – chơi game trên điện thoại. Tiếc là anh không thể đem bộ Play Station theo.


Jinyoung ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt vẫn còn ướt những giọt nước. "Tôi dùng sữa rửa mặt của anh – có mùi như dừa ấy."


"Cậu nợ tôi một chai sữa rửa mặt." Jihoon đơ mặt.


"Tôi chỉ dùng đúng một nhấn thôi, cũng chả phải tôi ăn hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net