32. ÁM SÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau Yizhuo trở về Ning gia, mẹ Kim cùng Minjeong đã dọn đi chỉ còn lại một mình mẹ Ning.

Mẹ Ning vừa nhìn thấy con gái, bao nhiêu ủy khuất liền tuông ra hết bên ngoài. Bà chạy đến ôm lấy Yizhuo vào trong người, nước mắt cứ mơn man theo khoé mắt rơi xuống.

Yizhuo muốn hỏi, nhưng vốn dĩ bản thân cũng tự suy luận ra được. Bất quá Yizhuo bây giờ cũng chỉ biết im lặng để cho mẹ ôm mình khóc.

Buổi trưa Yizhuo đến Ning thị, không biết vì sao bản thân lại muốn đến đó, nhưng là vì cảm tính cho em biết Minjeong đang ở nơi đó.

Quả nhiên... Không ngoài dự định, tiểu Winter cũng có mặt, hôm nay là thứ bảy, chắc là đứa nhỏ không cần phải đến trường?

Minjeong đang bận rộn xem sổ sách không phát giác được Yizhuo xuất hiện, mãi đến khi tiểu Winter lên tiếng gọi 'mẹ' Minjeong mới bất giác ngẩn đầu lên.

Nhìn thấy Yizhuo đứng trước cửa, Minjeong trước tiên ngây người sau lại mĩm cười, một nụ cười ngâu si mà vốn nó chỉ là đặc trưng của Ning Yizhuo.

_ Yizhuo, sao em lại đến đây a?

_ Vậy là không hoan nghênh? -- Yizhuo hỏi ngược lại.

_ Đúng vậy, Winter không có hoan nghênh mami -- Minjeong còn chưa kịp nói tiểu Winter đã nhanh chóng chen vào.

_ Winter, người lớn nói chuyện, con nít không được nói, có biết không? -- Minjeong có chút sủng nịnh xoa đầu tiểu Winter trước cái lườm sắt bén của Yizhuo, sau đó lại yêu chìu đi đến trước mặt em.

_ Tất cả mọi người đều không hoan nghênh, nhưng đối với em thì cửa sẽ luôn rộng mở.

_ Là như vậy sao? -- Yizhuo ngoài lạnh trong nóng đáp lời. Không biết vì sao bản thân lại thích Minjeong của trước đây hơn, tuy Minjeong của hiện tại cái gì cũng đều sẽ nghe theo Yizhuo, nhưng Yizhuo lại muốn một Kim Minjeong keo kiệt với mình, hay nóng nảy với mình, đôi khi cũng bỏ mặt mình nhưng sẽ luôn âm thầm chịu đựng mình...

Tiểu Winter ở phía xa ghế sofa nói muốn đi chơi, nơi này quá chán. Minjeong thuận ý để thư ký mang Winter đến công viên còn bản thân ngược lại mang Yizhuo đi ăn trưa

Ăn xong lại quay về văn phòng. Minjeong không hiểu Yizhuo vì sao hôm nay lại rất nghe lời mình, hệt như lúc trước, nhưng cũng không có hỏi, đến cả cái lí do năm năm qua vì sao Yizhuo đột nhiên biến mất Minjeong cũng không hỏi, và vì sao quen biết Hwang Eunbi cũng không muốn tìm hiểu... Tất thảy quá khứ đều là quá khứ, có nói ra, có giải thích đều không thể quay trở về thời điểm đó được, cái quan trọng nhất bây giờ chính là hiện tại.

Thấy Yizhuo muốn ngủ, Minjeong khóe mắt hơi cong, không nói không rằng lôi lôi kéo kéo Yizhuo đi vào phòng nghĩ, đặt đứa nhỏ nằm xuống giường an phận giúp em cởi giầy kéo chăn.

Yizhuo nhìn một loạt hành động của Minjeong, cảm giác này thật giống với khi xưa, đột nhiên lại nghĩ đến, có lẽ vì mình không còn là mười lăm tuổi nữa nên Minjeong đã không còn cưng chìu mình như trước.

_ Jeong... Yizhuo... Có thể uống sữa không? -- Chính là bản năng, Yizhuo không hiểu vì sao mình lại nói như vậy. Lúc trước chính là không cần Minjeong đồng ý bản thân cũng có thể có được thứ mình muốn, nhưng mà bây giờ lại khác, cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ làm cho lòng Yizhuo cứ luôn dè dặt đắn đo.

_ Vì sao lại hỏi vậy? Em muốn lúc nào cũng được... -- Minjeong cũng ngại, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài

_ Vậy nằm xuống đây -- Yizhuo ra lệnh, dáng vẻ ngờ nghệch này chính là của Ning Yizhuo không thể sai vào đâu được nữa.

...

_ Yizhuo, buổi chiều chúng ta đến bệnh không? Tôi đi tìm Jimin -- Minjeong trong lúc nghĩ ngơi cùng Yizhuo lại có điều suy nghĩ, một lúc chợt nhớ lại nói:

_ Tại sao lại đi bệnh viện? -- Yizhuo thắc mắc hỏi, cái miệng nhỏ ở bên người Minjeong nói chuyện, thật là làm cho tiểu Đậu nhỏ vô cùng nhột nhạt, bức Minjeong chết đi được.

_ Thì em quay trở về rồi, tôi đi bệnh viện mua thuốc chứ làm sao, tiếp tục những ngày vừa uống vừa thoa Minjeong thành thật trả lời nhưng Yizhuo lại hiểu sai ý tứ của Minjeong, cứ nghĩ Minjeong nói như vậy là vì mình thích hành hạ người ta, làm người phải uống thuốc để bớt đau
Yizhuo đột nhiên ủy khuất quay đầu đi nơi khác.. bị một loạt dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ của Yizhuo, Minjeong có chút hốt hoảng, mình lại làm sai cái gì nữa rồi a.

Minjeong kéo áo lên trở mình ôm lấy eo Yizhuo kéo vào trong lòng, miệng ở bên tay em thủ thỉ thầm thì.

Bị nhột, Yizhuo không hài lòng quay đầu lại, coi như Minjeong có thành ý xin lỗi, chưa đầy năm phút Yizhuo đã bỏ qua. Nhưng mà cũng không thể dễ dàng như vậy.

Cánh tay nhỏ của Yizhuo đặt trên bụng Minjeong có chút cố ý di chuyển xuống khóa quần, ở phía trên tiếp tục công cuộc uống sữa, ở phía dưới thì bắt đầu gây rối làm loạn.

***

Ở Ning gia, buổi trưa sau khi Yizhuo rời đi, mẹ Ning cũng chịu không nổi bức bách chạy đi tìm mẹ Kim.

Dằn co qua lại, cuối cùng mẹ Kim cũng chiến thắng được cái tôi kiêu ngạo của mẹ Ning, lại nói đến bí quyết của mẹ Ning cùng 'Ning Minjeong' một thể một chính là 'lên giường'. Bản thân mình thì thụ lòi một cục nhưng vẫn phải mở màng chào hàng cho người ta lên giường trước, uất ức có ai hiểu được.

Nhưng mà biết phải làm sao, 'Kim Minjeong' cùng Im Yoona chính là chỉ thích ngược vợ mình không thôi.

***

Bị Yizhuo dần cho một trận , cuối cùng buổi chiều hai người cũng ra khỏi công ty vui vui vẻ vẻ, chưa kể đến lúc nãy đột nhiên hai vị mẫu hậu đại nhân lại tay trong tay chạy đến đón tiểu Winter đi về nhà trong sự ngỡ ngàng của Minjeong.

Mới mấy ngày trước còn đòi tuyệt giao, tình cảnh vô cùng thê thảm, hôm nay lại như sắc xuân đầy trời, đúng là thời thế thay đổi, cái gì cũng rất dễ trở mặt a.

Yizhuo ở bên cạnh Minjeong thoạt nhìn mình cứ như cô vợ nhỏ liền cảm thấy rất không hài lòng, vì cái gì đột nhiên hôm nay Minjeong đi mặc âu phục còn mình thì mặc váy, sai trái vô cùng sai trái a.

( Người ta là tổng tài, mặc váy công chúa như chị rồi ai mà sợ nữa =_=" )
Hai người hí hửng bên ngoài đợi tài xế của Minjeong chạy đến giao xe, chỉ là người còn chưa có thấy ở phía xa đã nghe được tiếng động cơ phân khối lớn.

Minjeong  cùng Yizhuo vô thức nhìn theo, chính là loại môtô dành cho dân chơi mới ra mắt gần đây, trên xe thoạt nhìn như một người đàn ông có thân hình gầy gò đang trong bộ trang phục màu đen trùm kín mít chạy đến, nhưng nếu nhìn rõ hơn một chút thì người này chính là nữ a.

Không hiểu vì sao Minjeong  có linh cảm chiếc xe đó lau về phía mình, nhưng lại không thể lùi nổi bước chân, chiếc xe một lúc một lại gần nhưng không phải là muốn tông vào Minjeong  mà là lướt ngang qua.

Đúng vậy, là lướt ngang qua.... Kèm theo tiếng súng...

Người trên xe nói trắng ra chính là Hwang Eunbi, nữ nhân này không phải độc ác, rõ ràng chỉ là muốn hù dọa Minjeong một chút không nghĩ bản thân lạc tay lái thật sự bắt ra viên đạn.

Đáng tiếc người bị bắn không phải là Minjeong mà là Yizhuo. Đúng là Hwang Eunbi bị lạc tay lái như viên đạn kia rõ ràng nhắm chuẩn vào người Joo-hyun. Chỉ có thể lí giải chính là do Yizhuo nhanh chí thay Minjeong  đở lấy viên đạn kia.

Yizhuo từ từ mệt mỏi gục trên nền đất lạnh, không đúng, Yizhuo cảm giác mình là gục trong lòng Minjeong, nhưng mà sao bản thân lại cảm thấy lạnh quá, đến cả xương tủy cũng rất đau. Đột nhiên.

_ Minjeong, em muốn ngủ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net