19. Trứng cút bị sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minjeong vươn vai một cách thoải mái, cuối cùng em cũng giải quyết xong đống đề ôn tập. Em tựa lưng ra ghế, rồi lấy trong balo ra một vật nhỏ nhỏ bằng bàn tay. Đó là một chiếc móc khoá hình con mèo ôm quả trứng, màu xám, bằng vải, do chính tay em đã lén lút may nó suốt cả tuần.

Ngày mai là sinh nhật của Yu Jimin trứng cút~

"Nên tặng vào lúc nào nhỉ? 12h đêm? À như vậy thì giống như mình trông chờ quá". Minjeong tự cười khúc khích.

Aeri sau khi chọn được quyển sách mà mình muốn đọc thì đến bên cạnh Minjeong. Thấy em cứ ngồi cười, cô khẽ nhăn mặt, rồi vẫy vẫy tay trước mặt em.

"Kim Minjeong? Trái đất gọi Minjeong?".

"Ah ah". Minjeong hắng giọng, cười trừ.

"Em cầm gì đấy?".

"À, quà cho đồ ngốc ấy mà". Minjeong nhún vai, rồi cất lại móc khoá vào balo.

Aeri vỗ trán.

"Ôi thôi, đúng là hậu đậu mà! Lúc nãy đi đặt bánh kem mà chị lại quên mua quà cho cậu ấy rồi".

Minjeong phì cười.

"Chắc lát phải tranh thủ mua cho lẹ". Trong đầu Aeri liền nhanh chóng lập ra danh sách hàng loạt món vật mà Jimin có thể sẽ thích.

"Mà sao hai người họ lâu vậy nhỉ? Để chúng ta chờ trong thư viện hơn nửa tiếng rồi?".

"Chắc lại la cà đi mua đồ ăn vặt rồi. Ning của chị, chị hiểu mà". Aeri phì cười, lắc đầu.

Vừa nhắc xong, ngoài cửa đã thấy bóng dáng một cao một thấp hơn từ từ đến gần. Minjeong ngồi quay mặt ra ngoài, nên em là nguời vẫy tay với họ.

Jimin hôm nay trầm lặng hơn bình thường. Lúc sáng ba người để ý mặt nàng có vẻ xanh xao nhưng nàng lại bảo mình ổn, nên họ cũng chẳng nói gì thêm. Minjeong hơi cau mày, lặng lẽ quan sát nàng từ khi nàng bước vào, đến lúc ngồi im lặng cạnh em.

Jimin cảm thấy ánh mắt cún nhỏ nhìn mình từ nãy đến giờ, cố nặn một nụ cười, nhưng vẫn không thể gợi đòn như mọi ngày.

"My dear puppy, em muốn ăn tươi nuốt sống chị hay sao mà nhìn dữ vậy?". Ngay cả giọng nói trầm ấm mọi lần cũng đã có chút khàn khàn.

Minjeong biết nàng đang gắng gượng thể hiện mình là Yu trứng cút cà chớn như bình thường, liền đau lòng không thôi.

"Chị mệt lắm đúng không? Em đưa chị về nhé?". Minjeong lo lắng đưa tay lên sờ trán, rồi di chuyển xuống sờ má, sờ cổ nàng kiểm tra thân nhiệt. Quả nhiên có chút ấm ấm, em lo lắng, trong lòng thầm réo "Jimin unnie bị ấm đầu rồi".

Mặt nàng qua từng cái chạm của Minjeong thì càng lúc càng đỏ, em lại nghĩ có lẽ là do bệnh nên da nàng mẫn cảm hơn.

Jimin có thể tự tin sức đề kháng của nàng rất tốt, nàng không bị bệnh vặt dù có dầm mưa hay đội nắng hay trái gió trở trời thế nào. Nhưng ngặt nỗi nàng lại bị bệnh thường năm. Mỗi năm, vào ngày nào đó bất chợt nàng sẽ bị sốt một lần đến nỗi thân tàn ma dại đúng nghĩa. Hồi đó mỗi lần Jimin bị bệnh, bố mẹ nàng phải gọi Aeri qua nhà để chăm giúp. Jimin bình thường độc lập, đến khi bệnh lại hoá thành mèo nhỏ thích nũng nịu đến doạ cho người khác sợ xỉu.

Thật không dám nghĩ những năm nàng du học nơi đất khách quê người, nàng đã phải cô độc chống chọi thế nào khi bị cảm đây.

Lần này Minjeong "vinh dự" được chứng kiến mèo nhỏ Yu Jimin tái xuất giang hồ.

"Nên đưa cậu ấy về thôi". Aeri quan sát thấy sắc mặt Jimin càng lúc càng tệ, liền đẩy hết cặp sách cho Ningning cầm, sau đó cùng Minjeong dìu nàng đi.

Để nàng nằm nghỉ trên giường của Aeri, ba người nhìn nhau cùng thở dài. Vốn còn định tối nay làm một party sớm nho nhỏ, mà giờ nàng nằm bất động một chỗ như vậy rồi.

"Thôi thì dời vào tối mai vậy". Aeri ngỏ lời, sau đó cùng Ningning ra ngoài mua vài thứ cho Jimin, vì bữa trưa nàng hầu như chẳng ăn chút gì cả.

Jimin kéo chăn đến che nửa khuôn mặt, co ro người ủ lấy hơi ấm. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng hình như đôi lông mi ươn ướt.

Minjeong đưa tay lau đi nước mắt đọng nơi mi nàng, lắc đầu phì cười, cảm thấy phương diện này của nàng khá là thú vị đi.

Ngày thường toàn bị nàng chọc cho tức chết, nay nhìn nàng nằm co ro cứ như con mèo nhỏ bị bắt nạt.

Aaaaaa, nàng làm em thật sự muốn bắt nạt nàng lắm đây!

Minjeong nội tâm gào thét, nhưng phải kiềm lại để chăm mèo... à không chăm Jimin của em.

Để xem nào, bước đầu tiên là phải cởi... À không không! Khăn ấm. Chườm khăn.

Minjeong vỗ tay bốp bốp lên hai bên má cho tỉnh táo. Em thầm rủa Jimin tự nhiên đáng yêu quá chi, kiểu này làm em bể bóng rớt liêm sỉ ngay lúc này mất!!

Em cẩn thận chườm khăn ấm, rồi liên tục kiểm tra nhiệt độ cho nàng trong lúc chờ cặp đôi kia đem đồ ăn về, mặc dù em biết làm thế cũng không khiến nàng bớt sốt, nhưng hiện tại em chẳng biết làm thế nào cả.

Một tay nắm lấy cổ tay nàng trong chăn, tay còn lại vỗ vỗ nhẹ lên đùi nàng theo từng nhịp, em hát vài giai điệu nhẹ nhàng để giúp nàng thư giãn. Jimin dù bị cơn sốt hành khó chịu muốn chớt, nhưng đây cơ hội ngàn năm có một. Bình thường năn nỉ gãy lưỡi Minjeong chẳng thèm hát một câu, nay nàng lại được thưởng thức nguyên cả list nhạc nhưng lại không mở mắt nổi để ngắm được Minjeong.

Jimin cau mày, cố gắng mở mắt. Mí mắt nàng nóng lên, tầng lệ làm mờ đi tầm nhìn của nàng, nàng chẳng thấy rõ được lúc này, tất cả sự dịu dàng và say mê trong đôi mắt của Minjeong đều dành hết cho nàng.

Nàng muốn dụi mắt, nhưng tay đang được em giữ, nên không còn cách khác đành híp mắt, mím môi, dụi mặt vào tấm chăn. Trái tim Minjeong một lần nữa lệch một nhịp, bất chợt nuốt nước bọt, tay cũng siết chặt hơn.

Em biết bản thân mình tiêu thật rồi, bị cái thứ mang tên "tình yêu" quật tơi tả rồi. Mà người khiến em bị quật, chính là Yu Jimin aka trứng cút aka mèo con này đây.

"Puppy, chị lạnh~". Giọng của nàng khản đặc hẳn, lại thêm trầm ấm vốn có, khiến âm thanh chị phát ra vào tai em đều trở nên quyến rũ chết người.

Đôi tay Minjeong khẽ run, cổ họng trở nên khô khốc. Chính là em không ngờ bản thân mình có lúc rơi vào tình trạng xém bỏ hết liêm sỉ ngoài chuồng gà vậy đây.

"Eh-em không có bật... điều... ừm điều hoà".

Jimin dần co người lại, rồi nhích từng chút một đến gần Minjeong. Nàng kê mặt mình lên đùi em, sau đó được thế úp mặt sát vào bụng em, còn hài lòng dụi dụi vài cái. Minjeong cứ như bị hoá thành tượng, hai gò má em càng lúc càng đỏ đến mức em có thể tự cảm nhận nó nóng thế nào.

Con mèo họ Yu mà Aeri unnie đã nói đây ư!!!

"Người ta lạnh~".

Minjeong dịu dàng xoa xoa mái tóc nàng, nhẹ giọng.

"Ngoan nào, em lấy thêm chăn cho chị nhé?". Lúc này, em mới chạm phải lưng của nàng, áo sơ mi đồng phục bị mồ hôi làm ướt hết một mảng. Em nhíu mày, thế này không thể cứ đắp thêm chăn cho nàng được.

Em thở dài, thầm trách cặp vợ chồng kia sao lâu quá, định để con mèo họ Yu của nàng chịu đến bao lâu.

Em đỡ Jimin nằm lên gối hẳn hoi, định lấy bộ đồ ngủ cho nàng thay ra, nàng lại giữ chặt cổ tay, dùng chút lực của mình kéo lại, sợ em đi mất. Mắt nàng cứ lờ đờ, thật sự rất muốn nhìn cún con nhưng vô cách, nàng tự giận bản thân mình.

"Minjeongie, đừng đi...".

"Ngoan nào, em lấy áo thay cho chị rồi quay lại ngay".

"Chắc không?".

Minjeong phì cười, gật đầu cái rụp, vỗ nhẹ bàn tay nàng trấn an.

"Em nhất định ở bên cạnh chị, bất cứ giá nào".

Jimin miễn cưỡng buông tay ra, dù không biết em nói vậy để an ủi nàng hay sao, nhưng trong lòng nàng rất vui vẻ, len lỏi vài tia hạnh phúc.

-----

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net