Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau lúc Kim Mẫn Đình rời khỏi phải ấn đầu Liễu Trí Mẫn không để cô đi theo mình. Đến buổi chiều khi Kim Mẫn Đình về đến nhà, không chút bất ngờ khi thấy mẹ mình dáng vẻ "Mẹ biết sẽ thế này", Kim Mẫn Đình trông thấy chột dạ dời mắt.
Một tháng này, Kim Mẫn Đình như muốn bù lại những tiếc nuối lúc mới thi xong đại học, không có gì sẽ ở nhà chơi trò chơi, hoặc xem phim xem TV, cũng thường hẹn Liễu Trí Mẫn ra ngoài.
Mỗi lần hẹn hò, đến tối hôm sau cô mới về nhà, sau ba lần như vậy, da mặt Kim Mẫn Đình cũng dày lên, cho dù đối diện với vẻ tươi cười trêu chọc của cha mẹ nhà mình, cô cũng có thể đáp trả bằng một nụ cười ngọt ngào thuần khiết.
Khỏi phải nói, phương pháp này đúng là không tồi, cười như vậy mẹ Kim cũng không còn không biết xấu hổ trêu chọc cô nữa.
Một tháng sau, Kim Mẫn Đình và Liễu Trí Mẫn mua vé máy bay cùng chuyến bay trở về.
Theo sắp xếp, các cô vốn định chuẩn bị một chút rồi ra nước ngoài du lịch, ngay lúc vé máy bay đã đặt xong, lúc đang vừa soạn hành lý vừa chơi đùa, Liễu Trí Mẫn nhận được cuộc gọi.
Đến từ người dì họ cậy đẹp làm càn kia của cô.
"Cháu mang đứa bé về?"
Liễu Trí Mẫn nhất thời không khống chế được giọng nói của mình, ngay cả Kim Mẫn Đình cũng quay đầu ngạc nhiên nhìn cô.
Sắc mặt Liễu Trí Mẫn không tốt lắm, giọng có vẻ vội vàng, "Bên kia còn đang sửa, không thể ở."
Nghĩ đến gian phòng bị làm cho lộn xộn kia, khóe miệng Kim Mẫn Đình hơi run rẩy.
Không phải dì ấy còn muốn mang theo đứa bé đến ở chỗ Liễu Trí Mẫn chứ, phải biết rằng nhà kia đã bị dì họ sơn lại lần nữa, dì Trang cũng phải mang theo Jeongie đến ở một căn hộ khác trên danh nghĩa của Liễu Trí Mẫn.
Cũng không biết bên kia nói gì, Liễu Trí Mẫn có vẻ mất kiên nhẫn, "Vậy dì mang con bé về đi, ở bên này làm gì."
Kim Mẫn Đình ngồi ở bên giường nhìn Liễu Trí Mẫn, sau khi ánh mắt Liễu Trí Mẫn nhìn thấy cô, sắc mặt dịu đi nhiều, đáy mắt cũng nhuộm ý cười nhẹ, nhưng giây tiếp theo ý cười đã bị thay thế bằng sự kinh ngạc ---
"Cái gì? Ngay cả đứa bé cũng dám giành lấy? Loại chuyện này dì cũng làm được ư, còn không mau mang con bé về!"
Đứa nhỏ là giành được?
Kim Mẫn Đình nghe nói thế sắc mặt cũng thay đổi, dì họ này điên rồi sao? Ỷ vào bản thân xinh đẹp rồi bỏ con mình, mệt dì ấy còn ôm đứa nhỏ tới đây.
Một lúc sau, Liễu Trí Mẫn cau mày nói: "Được rồi, cháu còn một căn hộ, trước tiên dì ở đó đi, bây giờ cháu đi đón dì."
Sau khi cúp máy, Liễu Trí Mẫn bực bội ném điện thoại lên giường, nhào vào người Kim Mẫn Đình ôm chặt lấy cô.
Kim Mẫn Đình xoa đầu Liễu Trí Mẫn, "Sao thế?"
Liễu Trí Mẫn suýt nữa cười lạnh thành tiếng, "Dì ấy còn điên hơn mình nghĩ, thật không biết người nhà kia sao lại đưa đứa bé cho dì ấy."
Kim Mẫn Đình nghe được lời này không hiểu ra sao, cô hoàn toàn không rõ ý tứ của Liễu Trí Mẫn là gì, chỉ nói: "Cái gì gọi là giao đứa bé cho dì ấy? Không phải nói đứa bé đó là giành được sao?"
Liễu Trí Mẫn nhẹ gật đầu, "Ừ, vì đó cũng là con của dì ấy."
Chuyện này khiến Kim Mẫn Đình mơ hồ, cô thật sự không rõ đây là ý gì.
Liễu Trí Mẫn cọ vào hõm vai cô, vừa buồn bực nói: "Đó là đứa bé người yêu dì ấy sinh cho dì ấy, lần này dì ấy về nước là để tìm người yêu lúc trước, không ngờ lúc tìm được, người nọ đã mất rồi."
Lúc này Kim Mẫn Đình mới hiểu được ý tứ này, trong chớp mắt nghĩ đến đứa bé gái từng ôm chân gọi Liễu Trí Mẫn mẹ.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Kim Mẫn Đình nhịn không được hỏi: "Đứa bé đó bao nhiêu tuổi?"
Liễu Trí Mẫn ôm cô dùng sức cọ vào, hít thật sâu, đến khi khoang mũi tràn đầy hơi thở của Kim Mẫn Đình mới buông ra, đưa tay lấy điện thoại bị vứt trên giường, nói: "Không nghe dì ấy nói, nhưng có nghe giọng của đứa bé kia, chắc là còn bé lắm."
Cấm lấy điện thoại, Liễu Trí Mẫn xoay người hôn lên khóe môi cô, "Bây giờ mình đưa bọn họ qua bên kia ở, tí nữa sẽ trở lại."
Kim Mẫn Đình đứng dậy theo, "Mình và cậu cùng đi."
Liễu Trí Mẫn ngẩn ra, chần chừ giây lát.
"Sao?" Kim Mẫn Đình nhướng mi, "Mình thế này không thể gặp người sao?"
Liễu Trí Mẫn vội lắc đầu, "Không phải, dì họ kia không thể nói được, nói chuyện có thể khiến người ta nghẹn chết, mình sợ sẽ lộ ra một mặt hung ác trước mặt cậu."
Kim Mẫn Đình nghe lời này suýt nữa cười đến cong người, "Mình thật muốn nhìn một chút xem cậu hung ác cỡ nào."
Liễu Trí Mẫn bĩu môi, do dự chốc lát.
"Là mình muốn đi theo cậu, không phải cậu bảo mình đi." Kim Mẫn Đình nhìn cô, "Hơn nữa mình cũng không biết lát nữa cậu có thể trở về không."

Nửa câu nói sau khiến cho vẻ mặt Liễu Trí Mẫn vui vẻ, nói: "Mình chỉ biết cậu không nỡ xa mình thôi! Được rồi được rồi, chúng ta cùng đi."
Kim Mẫn Đình lườm Liễu Trí Mẫn một cái, bỏ qua cánh tay đang vươn ra của cô.
Liễu Trí Mẫn không cam lòng ôm lấy eo Kim Mẫn Đình, vừa cào vào chỗ nhột của cô, "Hừ, dám không để ý mình!"
Bị thế công đột ngột của Liễu Trí Mẫn làm cho bật cười, Kim Mẫn Đình cười đến sắp không thở nổi, khóe mắt cũng ép ra nước mắt, "Dừng, dừng tay! Dì họ cậu còn đang chờ."
Thấy cô mềm nhũn, lúc này Liễu Trí Mẫn mới buông tay ra, "Hừ, để dì ấy chờ đi, ai bảo dì ấy tăng thêm phiền phức nhiều như vậy cho mình."
Kim Mẫn Đình chỉ thở hổn hển, khóe mắt đều có vẻ ửng đỏ, lại nhéo má Liễu Trí Mẫn một phen, "Ai cho cậu chọc mình?"
Liễu Trí Mẫn bị ngắt mặt cũng đỏ lên, vội nói: "Đau đau đau, dì họ còn đang đợi bọn mình kia."
Kim Mẫn Đình lạnh lùng lườm cô, "Không phải cậu nói để dì ấy chờ sao?"
Liễu Trí Mẫn: QAQ
Đến khi các cô đến biệt thự, một bóng người thon dài đang ôm đứa bé đứng dưới đèn đường, bên cạnh là vali của người ấy.
Ngọn đèn rọi vào đỉnh đầu cô ấy, khiến cả người cô ấy đều sáng lên, như diễn viên trên sân khấu, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhìn ảnh chụp và nhìn người thật là trải nghiệm hoàn toàn khác nhau, người nọ khẽ nâng cằm, trên mặt là vẻ ngạo mạn không chút che giấu, đối diện với một mỹ nhân tuyệt sắc như thế, ngay cả sự ngạo mạn khiến người căm tức này cũng sẽ biến thành cá tính được người ta săn đón.
Mất hai giây Kim Mẫn Đình mới chuyển được ánh mắt về phía đứa bé nằm trong lòng cô ấy, đồng tử hơi rụt lại ---
Đúng là con bé!
Bé gái ôm cổ dì họ, buồn ngủ ngáp một cái. Chú ý tới động tĩnh của đứa bé, vẻ ngạo mạn trên mặt cô ấy tức khắc vỡ vụn, toát ra một chút bối rối.
Đến khi xe dừng trước mặt cô ấy, cô ấy mới khôi phục lại vẻ kiêu kỳ vốn có, vẻ mặt còn lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn.
Cô ấy mở cửa xe chỗ phó lái, lại trông thấy Kim Mẫn Đình đang ngồi ở vị trí này. Nhưng cô ấy cũng không đóng cửa xe, mà chỉ yên lặng nhìn Kim Mẫn Đình, giọng nói mang theo khí thế bức người, "Xuống dưới."
Kim Mẫn Đình cảm thấy bản thân vẫn còn đánh giá cao bản thân, cho dù đối diện với diện mạo thần tiên này, cô cũng ngứa răng muốn đánh người.
Cố gắng nhắc nhở bản thân đây là dì họ của Liễu Trí Mẫn, cô không thể gây sự, Kim Mẫn Đình lộ ra một nụ cười giả dối, lúc nói chuyện lại mang chút khiêu khích, "Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, tốt nhất dì và đứa bé nên ngồi ở ghế sau, phía sau có ghế trẻ em, ôm đứa bé ngồi ở ghế phó lái là không xem trọng mạng sống của đứa bé."
Bị ghét bỏ, sắc mặt Bùi Châu Hiền quái nhìn cô, Kim Mẫn Đình chỉ trả lại nụ cười giả dối, cuối cùng Bùi Châu Hiền vẫn im lặng thỏa hiệp, lựa chọn ghế sau.
Liễu Trí Mẫn xuống xe giúp cô ấy bỏ hành lý vào cốp, sau khi lên xe thấy Bùi Châu Hiền đang xoay người đặt đứa bé vào ghế an toàn, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì, chỉ khởi động xe đi đến căn hộ kia.
Liễu Trí Mẫn không nói gì, Kim Mẫn Đình đương nhiên sẽ không mở miệng nói chuyện, Bùi Châu Hiền ngồi phía sau không nói một lời, chỉ có bé gái kia giọng điệu non nớt ê a, không biết đang nói gì.
Lúc chờ đèn đỏ, rốt cuộc Liễu Trí Mẫn cũng mở miệng nói: "Cháu đưa dì qua đó, dì tự chăm sóc đứa nhỏ không có vấn đề gì chứ?"
Bùi Châu Hiền kỳ quái liếc nhìn cô, "Tại sao là dì chăm sóc?"
Kim Mẫn Đình kinh ngạc trừng mắt, lời này thật quá kỳ quái, đứa bé này không phải dì ấy chăm sóc thì còn có thể là ai?
Liễu Trí Mẫn có hiểu biết với tình cách của dì họ này, chỉ kiên nhẫn nói: "Tùy dì muốn để ai giúp dì chăm sóc, dù sao ngày mai cháu xuất ngoại rồi, ngoài ra những hành vi khi trước của dì đã dọa sợ dì Trang, bây giờ bà ấy không dám ở cùng dì nữa, cún của cháu cũng nghĩ như vậy."
Người này khiến cho nhà cô hỏng bét, còn xén lông Jeongie thành dáng vẻ như vậy, cô cũng lười duy trì biểu hiện tôn trọng.
Bùi Châu Hiền cũng không để ý chuyện này, giọng nói cô ấy không dao động, ngữ điệu thản nhiên lại mang theo sức mạnh không để người khác từ chối, "Cháu không thể ra nước ngoài, cháu phải giúp dì chăm sóc con bé."
Liễu Trí Mẫn: ???
Liễu Trí Mẫn cũng lười tức giận, nói: "Để cháu nhắc dì nhớ, con bé không phải con của cháu, dì là mẹ của nó, dì có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chăm sóc nó, cháu không có."
"Cháu là chị họ của nó." Bùi Châu Hiền đáp, "Dì sẽ không chăm sóc đứa bé."
"Cháu chỉ là chị họ của con bé." Liễu Trí Mẫn nhấn mạnh hai chữ "chỉ là", nói tiếp: "Cháu cũng sẽ không chăm sóc con bé."
Bùi Châu Hiền lại thản nhiên nói: "Nếu đã không phải, vậy cháu học đi."
Liễu Trí Mẫn tức giận nói: "Dựa vào đâu bảo cháu học? Sao dì không học đi?"
"Hai người sau này cũng sẽ có con, bây giờ học sẽ không luống cuống tay chân." Bùi Châu Hiền đúng lý hợp tình nói, "Mà dì sẽ không có thêm đứa bé nào nữa."
Vừa dứt lời, không khí bên trong xe ngưng đọng.
Qua một lúc, Kim Mẫn Đình mới mở miệng nói: "Nếu con bé là đứa con duy nhất của dì, vậy dì càng phải học cách chăm sóc con bé."
Liễu Trí Mẫn cho Kim Mẫn Đình một ánh mắt đồng tình.
Sắc mặt Bùi Châu Hiền thoáng hiện vẻ tức giận, "Dì muốn cho nó những thứ tốt nhất, nhưng dì làm không được."
Liễu Trí Mẫn nhướng mắt, "Dì nói thẳng dì cần giúp đỡ không phải được rồi sao."
Bùi Châu Hiền không nói gì.
Liễu Trí Mẫn cũng không quan tâm, tiếp tục nói: "Cháu tìm cho dì bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú."
Bùi Châu Hiền đã có chút nổi giận, vênh váo độc đoán nói: "Dì không cần bảo mẫu, dì đã nói dì cần giúp đỡ, cháu không thể ra nước ngoài."
Nếu không phải bởi vì đây là trục đường giao thông chính, Liễu Trí Mẫn đã muốn dừng xe cãi nhau một trận với dì ấy, người này quả thực còn khó chơi hơn mẹ cô.
Bé gái bên cạnh bị giọng nói đột ngột to tiếng của cô ấy dọa, bĩu môi khóc lên, vẻ mặt tức giận của Bùi Châu Hiền phút chốc tan thành mây khói, cô ấy luống cuống tay chân muốn dỗ em bé, nhưng không biết phải làm thế nào.
Vẫn là Kim Mẫn Đình không nhìn được, nói: "Dì ôm em ấy một lát đi."
Bùi Châu Hiền nhìn cô một cái, mới bế đứa bé ra khỏi ghế an toàn, cô ấy chưa từng dỗ người, cứng ngắc ôm đứa bé không biết làm thế nào mới phải.
Thấy đứa nhỏ khóc mãi không ngừng, Kim Mẫn Đình liếc mắt sang Liễu Trí Mẫn, bảo Liễu Trí Mẫn ngừng bên lề đường một chốc, xuống xe đi vòng qua chỗ đối diện Bùi Châu Hiền đang ngồi, mở cửa xe nói: "Đưa con bé cho cháu, dì lên ghế phó lái ngồi đi."
Bùi Châu Hiền im lặng nhìn cô, ngay lúc trên mặt Kim Mẫn Đình hiện lên một chút mất kiên nhẫn, cô ấy mới nhấc chân xuống xe, thật cẩn thận đưa đứa bé qua.
Đang khóc không ngừng, bị dời sang một vòng tay khác em bé cũng chưa phát hiện, chỉ sợ hãi khóc lên.
Sau khi hai người thay đổi chỗ ngồi, Kim Mẫn Đình điều chỉnh tư thế để đứa bé ghé vào lòng mình, vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng bé, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, đừng khóc nhé."
Bùi Châu Hiền ngồi ghế phó lái vẫn ngoái đầu lại nhìn cô, chính xác là nhìn đứa bé trong lòng cô.
Đứa bé này cũng rất dễ dỗ, Kim Mẫn Đình khẽ khàng chạm vào mũi bé, lại chạm vào má bé, bé lập tức nín khóc mỉm cười, hi hi gọi: "Mẹ!"
Kim Mẫn Đình: ......
Thói quen thấy người là gọi mẹ của đứa bé này chẳng thay đổi chút nào.
Bùi Châu Hiền căng mặt, đưa tay muốn lấy lại đứa nhỏ ra khỏi lòng Kim Mẫn Đình, chắc là nghĩ tới câu nói vừa rồi của Kim Mẫn Đình, cô ấy vẫn thu tay lại, lạnh giọng nói: "Mẹ mới là mẹ của con."
Em bé nghe thấy âm thanh quay đầu lại nhìn cô ấy, tức thì cười lên, "Mẹ!"
Liễu Trí Mẫn mơ hồ cảm thấy âm thanh này nghe thế nào cũng rất quen tai, nhìn vào gương chiếu hậu, vừa lúc Kim Mẫn Đình đặt đứa bé ngồi trên đùi mình, cô thấy được mặt con bé rõ ràng.
"Sao lại là con bé?"
Giọng điệu kinh ngạc của Liễu Trí Mẫn khiến cho Bùi Châu Hiền chú ý, đôi mắt Bùi Châu Hiền trở nên sắc bén, "Cháu biết con bé?"
Liễu Trí Mẫn không giải thích, chỉ nói: "Không biết, trước đây từng gặp."
Nhưng khi đó đứa bé này đã bị bà nội nó đón về rồi, sao lại thành con gái của người yêu dì họ?
Dù không hiểu, Liễu Trí Mẫn cũng không truy vấn Bùi Châu Hiền, suy cho cùng cô chẳng có liên quan gì, không cần phải hỏi quỷ đáng ghét phiền phức này, biết càng ít càng tốt!
Mới vừa đưa Bùi Châu Hiền và em bé đến căn hộ, Kim Mẫn Đình và Liễu Trí Mẫn xoay người định đi, không ngờ Bùi Châu Hiền lại ôm đứa bé, kéo vali theo sau các cô.
Liễu Trí Mẫn vô cùng đau đầu, "Không phải bảo dì ở đây sao, dì lại đi ra làm gì?"
Bùi Châu Hiền liếc mắt sang Kim Mẫn Đình bên cạnh cô, lại nhìn về phía Liễu Trí Mẫn, nói: "Dì không chăm sóc được, hai đứa phải giúp dì chăm sóc con bé."
"......"


Chuyến du lịch tâm tâm niệm niệm đã bị đập tan, còn phải trở thành vú em tập sự, Kim Mẫn Đình và Liễu Trí Mẫn có mấy lần muốn đánh Bùi Châu Hiền, cuối cùng vẫn nghĩ không thể làm vậy trước mặt Nhuyễn Nhuyễn, mới cố gắng kiềm chế.
Nhuyễn Nhuyễn là nhũ danh của em bé, nhưng trông dáng vẻ của Bùi Châu Hiền, cái tên này hẳn là do dì ấy đặt.
Cũng may Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất ngoan, không khóc không quậy, có thể chơi đùa một mình rất vui vẻ, nếu có người đồng ý chơi cùng với nó cũng rất tốt.
Mất đi cơ hội đi du lịch, ngay cả không gian hai người cũng bị xâm chiếm mạnh mẽ, Liễu Trí Mẫn không còn cách nào khác. Chỉ có thể thừa dịp đêm tối, ôm Kim Mẫn Đình dính tới dính lui.
Sau vài ngày ở chung, Kim Mẫn Đình có chút thăm dò tính tình của Bùi Châu Hiền, tính tình cô ấy tùy ý, tính cách mạnh mẽ, không để ai khác vào mắt, nhưng ngoài ý muốn đó là, cô ấy rất nhượng bộ Nhuyễn Nhuyễn.
Có một lần chắc là Nhuyễn Nhuyễn gặp ác mộng, hơn nửa đêm khóc lên. Kim Mẫn Đình bị đánh thức khoác áo ngủ đi dỗ đưa bé, vừa tới phòng Nhuyễn Nhuyễn, cô đã trông thấy một người đứng bên giường con bé.
Nương theo ánh trăng bên ngoài, Kim Mẫn Đình nhìn thấy Bùi Châu Hiền đang ôm Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, còn khẽ ngân nga một bài hát không biết tên.

Thoạt trông thật có dáng vẻ dịu dàng.
Cô đứng trong bóng tối nhìn trong chốc lát, đến khi tiếng nức nở của Nhuyễn Nhuyễn nhỏ đi nhiều, mới xoay người trở về phòng.


Liễu Trí Mẫn vốn tưởng dì họ chịu không được vài ngày sẽ trả Nhuyễn Nhuyễn lại cho người ta, hoặc là đưa ra nước ngoài để người khác giúp dì ấy chăm, không ngờ dì họ lại nghiêm túc học cách chăm sóc bé.
Nhưng Liễu Trí Mẫn cảm thấy vẫn là vì Nhuyễn Nhuyễn rất dễ chăm, nếu đổi thành Tiểu Tuyên ca, Liễu Trí Mẫn cảm thấy chắc chắn dì họ sẽ không kiên nhẫn.
Đến khi Nhuyễn Nhuyễn đang ăn mì, trong lúc vô tình Bùi Châu Hiền để lộ một câu, khiến cho Liễu Trí Mẫn rất bất ngờ ---
"Thật sự thích con bé."
Bùi Châu Hiền chống cằm nhìn Nhuyễn Nhuyễn tươi cười xán lạn, trên mặt là sự an bình ôn hòa mà trước nay chưa từng có, Kim Mẫn Đình và Liễu Trí Mẫn hai mặt nhìn nhau.
Tuy rằng thấy Bùi Châu Hiền yêu thương và chăm sóc Nhuyễn Nhuyễn, nhưng Kim Mẫn Đình không rõ tại sao lúc trước Bùi Châu Hiền lại rời đi, chuyện người yêu mang thai Bùi Châu Hiền đã biết và ủng hộ rồi, nhưng dì ấy vẫn đi, đến nhiều năm sau mới trở về.
Dù cho thế nào, Kim Mẫn Đình cũng gần như không có hảo cảm gì với Bùi Châu Hiền.


Hôm nay đã nói sẽ dẫn Nhuyễn Nhuyễn kiểm tra sức khỏe, Kim Mẫn Đình và Liễu Trí Mẫn vốn định hưởng thụ thế giới hai người hiếm có được, nhưng Bùi Châu Hiền lại ôm Nhuyễn Nhuyễn đứng trước mặt hai người, hai người chỉ có thể đuổi theo.
Sau khi bác sĩ tư nhân kiểm tra kỹ càng cho Nhuyễn Nhuyễn, các cô mới biết tuổi của Nhuyễn Nhuyễn, 27 tháng, tức hai tuổi ba tháng.
Cũng may Nhuyễn Nhuyên vô cùng khỏe mạnh, khi nghe kết quả, Kim Mẫn Đình vô tình trông thấy dường như Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng thở phào.
Kiểm tra sức khỏe xong, Liễu Trí Mẫn lái xe quay về nhà trọ, trên đường về Bùi Châu Hiền ngồi sau bỗng mở miệng nói: "Khoảng thời gian này làm phiền hai đứa."
Liễu Trí Mẫn suýt nữa đạp phanh khẩn cấp, nhưng vẫn nhớ rõ bây giờ còn đang trên đường cái, cô khó tin nói: "Hóa ra dì cũng biết dì làm phiền bọn cháu à?"
Trên mặt Bùi Châu Hiền thoáng hiện vẻ xấu hổ, cũng không tiếp lời cô, tự nói: "Ngày mai dì mang Nhuyễn Nhuyễn trở về, hai đứa đi du lịch đi."
Liễu Trí Mẫn nghe được lời này cực kỳ xem thường, đã qua hơn nửa tháng rồi, còn du cái gì mà lịch.
Ngày hôm sau Bùi Châu Hiền mang Nhuyễn Nhuyễn rời nhà, vất vả hơn nửa tháng, rốt cuộc Kim Mẫn Đình có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Liễu Trí Mẫn đưa hai người đến sân bay xong liền quay về căn hộ, không có chuyến du lịch nước ngoài, giờ lại phải làm bảo mẫu hơn nửa tháng, cô thật sự mất hết bình tĩnh.


Mới vừa trở về, Liễu Trí Mẫn đã nhìn khắp xung quanh tìm Kim Mẫn Đình. Nhưng cũng không có người lên tiếng đáp lời, đến khi thấy tấm chăn trong phòng ngủ hơi phồng lên, lúc này mới nhẹ bước chân, khẽ khàng đi đến.
Kim Mẫn Đình đang nằm ngủ trên giường, khuôn mặt trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt khỏe khoắn, má đặt lên gối đầu, đôi môi đầy đặn hơi cong lên, tựa như đang mong cầu một chiếc hôn.
Liễu Trí Mẫn khom người ngậm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng mút lấy nhấm nháp hương vị ngọt ngào.
Kim Mẫn Đình bị Liễu Trí Mẫn đánh thức, có chút bất đắc dĩ, giơ chân đá cô một cái, "Cậu làm gì vậy?"
Thuận thế cầm lấy ngón chân Kim Mẫn Đình, ngón tay nhẹ lướt trên cẳng chân trắng nõn thon dài, Liễu Trí Mẫn mỉm cười, "Khó khăn lắm mới tiễn được dì ấy đi, chẳng lẽ chúng ta không nên chúc mừng một phen sao?"
Bỏ qua đôi tay không an phận của Liễu Trí Mẫn, Kim Mẫn Đình nở một nụ cười lười biếng mê người, "Phải nói lời này của cậu cho dì họ nghe mới được."
"Cũng không phải dì ấy không biết." Liễu Trí Mẫn hừ hừ, lại cúi đầu hôn lên cánh môi cô.


Kim Mẫn Đình thuận thế ôm lấy cổ Liễu Trí Mẫn, đi vào trong cuộc vui ấm áp triền miên.
Sự xuất hiện của Bùi Châu Hiền và Nhuyễn Nhuyễn làm xáo trộn kế hoạch của Kim Mẫn Đình, dù cho không thể bù lại được tiếc nuối đi du lịch khi trước, nhưng trong khoảng thời gian này cũng rất dễ chịu.
Thế cho nên khi các cô sắp phải quay lại với công việc, cả hai đều có chút lưu luyến không rời.
Khi hoạt động tuyên truyền "Trở lại nhân gian" được đưa vào trong lịch trình hàng ngày, thời gian dần đến ngày trong hợp đồng mà công ty hai nhà ký kết.


Nói cách khác, hẹn ước một năm đã sắp đến.


Ngày ấy sắp tới, thời tiết cũng dần chuyển lạnh, tay chân lạnh như băng của Kim Mẫn Đình cũng tìm được bếp lò sưởi ấm thích hợp, mỗi tối sẽ vùi vào trong lòng Liễu Trí Mẫn, điều không tốt duy nhất là, nếu ngủ một giấc dài, cô sẽ bị đổ mồ hôi cả người.
Biết cô sợ lạnh, mỗi đêm Liễu Trí Mẫn đều sẽ giúp cô ủ ấm chăn, hành động như vậy không hề nghi ngờ đã chiếm được sự vui vẻ của Kim Mẫn Đình.
Nhìn thời gian trong điện thoại, Kim Mẫn Đình liền vứt điện thoại chuẩn bị đi ngủ, ngày mai hai người còn phải tham gia chương trình biểu diễn đường phố "Trở lại nhân gian".
Thấy cô định ngủ, Liễu Trí Mẫn cũng bỏ sách xuống, nằm vào trong chăn nắm lấy tay cô, chậm rãi giúp cô ủ ấm.
Kim Mẫn Đình bỗng lên tiếng: "Sắp tới tháng mười hai rồi."


Liễu Trí Mẫn đang điều chỉnh tư thế nghe vậy, lên tiếng trả lời: "Đúng vậy, sắp tới mùa đông."
Kim Mẫn Đình nhìn bóng tối dày đặc ngây người, chỉ còn không tới một tháng nữa, quyền chủ động sẽ rơi vào tay cô.
Không biết tại sao cô đột nhiên nói câu này, Liễu Trí Mẫn hôn lên vành tai cô, "Đi ngủ sớm chút đi, mùa đông này sẽ không lạnh lắm đâu."
Kim Mẫn Đình mơ hồ nói, "Vậy sao?", lại quay mặt lại với Liễu Trí Mẫn, trán chạm vào vai Liễu Trí Mẫn, "Ngủ đi."
Thật không biết cô có vui không khi rốt cuộc bản thân cũng chiếm được quyền chủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net