Son môi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim MinJeong thích nhất là màu son đỏ đậm, thích lắm.

Màu đỏ của sự nóng bỏng và rực rỡ, màu đỏ của những khát khao dục vọng dồn nén, màu đỏ sinh ra đã thuộc về nàng.

Và màu son đỏ cũng chính là thứ có thể giúp nàng tồn tại trên cõi đời này cho đến tận ngày hôm nay.

Tiếng nhạc xập xình kết hợp cùng những ánh đèn mờ ảo, mùi khét từ những chất cấm bủa vây khắp nơi, Kim MinJeong nhún vai, đối với mấy thứ này nàng đã không còn cảm thấy lạ lẫm.

Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì cũng phải có đến ba trăm sáu mươi ngày nàng có mặt ở hộp đêm, đơn giản đây chính là nơi mà nàng làm việc.

Cái "nghề" này của nàng, gọi là cái nghề cho cao sang, một khi dấn thân vào liền không còn cách nào có thể trở về với ánh sáng tươi đẹp một lần nào nữa.

Và ánh sáng tươi đẹp của nàng đã mất đi, từ độ dăm bảy năm về trước. Một nữ sinh cuối cấp, đôi mắt hãy còn long lanh, cả thân thể cùng tâm hồn đều đã bị nhiễm bẩn, chỉ để níu kéo một thoáng hơi thở của người mẹ sắp rời bỏ thế gian.

Một thoáng hơi thở tan vào cơn gió chiều, để lại nàng một mình trên cõi đời, với một cơ thể đã không còn thơ ngây.

Kim MinJeong nhíu mày vì khoảng ký ức chợt ùa đến, nàng lục lọi trong túi xách, tìm ra được thỏi son, đưa lên môi tô cho thật đậm, cố gắng che phủ đi nội tâm mỏng manh yếu đuối bên trong.

Những ngón tay mảnh khảnh, động tác tô son thuần thục, hai cánh môi khép hờ, diễm lệ xinh đẹp nhanh chóng thu hút sự chú ý của một người vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng đã từ lâu.

Nàng tồn tại với cái "nghề" này mấy năm nay, trực giác nhạy bén vô cùng, liền cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng dường như thiêu đốt được cả mảng lưng.

Nàng quay lại, và nàng đã nhìn thấy cô.

Yu Jimin.

Bốn mắt chạm nhau, dường như tạo ra được những tia lửa điện, nàng mỉm cười yểu điệu tựa có tựa không, đưa ngón tay lên cao hơn một chút, hững hờ mời gọi.

Một trước một sau, hai người cách nhau tới chừng hơn một mét, nhưng khoảng cách này cũng không đủ để giải toả đi sức nóng đang lan toả khắp thân thể của cô và nàng.

Kim MinJeong giống như đang chơi đùa, bước chân lúc nhanh lúc chậm, lúc gần lúc xa, lả lơi đến khi Yu Jimin có thể bắt kịp nàng, cả hai đã đứng trước một căn phòng được chuẩn bị sẵn.

Nàng bật cười thành tiếng, hai tay vòng lên cần cổ thon gọn của người nọ, ép hai thân thể sát lại gần, nhỏ giọng thì thầm bên tai,

"Vội như vậy sao...?"

Âm cuối kéo dài mang theo một cảm giác ma mị thôi miên, mắt Yu Jimin nhanh chóng lạc đi, ôm chặt eo nàng, mở cửa đẩy nàng vào trong rồi mạnh mẽ đóng rầm một tiếng.

Kim MinJeong bị áp lên trên tường, nhắm chặt mắt chuẩn bị tinh thần để đối diện với những sự tàn bạo của những vị "khách hàng" như mọi khi, nhưng thứ nàng nhận được chỉ là những tiếng thở dốc nín nhịn của người nọ.

Yu Jimin tựa trán của mình lên trán nàng, đầu mũi cao di chuyển từ mắt, dần dần xuống hai bên má, rồi dừng lại ở đôi môi.

"Quá nhiều son phấn, vào nhà vệ sinh rửa mặt trước đi."

Một câu nói duy nhất, ngay lập tức khiến Kim MinJeong sững người, cái dạng "khách hàng" như vậy, nàng chính là gặp lần đầu tiên.

Tuy vậy, nàng cũng rất nhanh điều chỉnh được trạng thái của mình, mặc kệ sự khó hiểu, nghe lời cô đi tới nhà vệ sinh.

Lớp trang điểm dày đặc dần biến mất, Kim MinJeong nhìn gương mặt non nớt ở trước gương, tựa như nhìn thấy bản thân mình của thật nhiều năm về trước.

Nàng lắc đầu thật mạnh, cố gắng không để những suy nghĩ của mình lạc trôi về những thứ buồn bã trước kia, từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Lúc này Yu Jimin đã ngồi yên vị trên ghế sô pha, tay cầm quyển tạp chí lật qua lật lại, nom có vẻ đoan trang, khác hoàn toàn với con người vồn vã ban nãy.

Kim MinJeong nhíu mày, bị người nọ làm cho đầu óc mù mịt, chẳng lẽ đêm nay nàng đã bắt hụt "khách" sao?

"Em xong rồi? Lại đây." Chẳng đợi nàng suy nghĩ lâu, Yu Jimin sau khi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, cất quyển tạp chí sang bên cạnh, vẫy tay gọi nàng.

Lớp trang điểm chính là vỏ bọc nguỵ trang giúp nàng sống qua ngày, hiện tại đã bị lột sạch, nàng lúc này chẳng khác nào đi ra đường mà lại không mặc đồ lót, sự tự tin thường ngày nhanh chóng biến mất, rụt rè tiến từng bước đến bên cô.

Sự chậm chạp của nàng dường như khiến người nọ dần trở nên mất bình tĩnh, ngay khi nàng gần tới nơi, Yu Jimin lập tức vươn tay dài, kéo nàng ngã vào lòng.

Đôi mắt sâu thẳm tựa đại dương, khi tới gần mới cảm nhận được lửa tình nóng bỏng, khắp thân thể Kim MinJeong xuất hiện những cơn rùng mình, một lần nữa cảm nhận được chóp mũi xinh đẹp kia lả lướt trên gương mặt mình.

"Đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy, chính là như vậy..." Yu Jimin vừa ngửi ngửi vừa lẩm bẩm giống kẻ điên, lại cũng giống như một tên cướp biển sau nhiều năm đã tìm được kho báu mà mình luôn đau đáu lênh đênh khắp chốn đại dương mênh mông mới có thể chạm vào chúng.

Kim MinJeong bị cô dẫn dắt đến mức không thể đoán già đoán non những điều sắp diễn ra như mọi khi. Và vào lúc nàng không ngờ nhất, đôi môi nàng chợt bị một sự ngọt ngào bao phủ lấy.

Nhanh rồi lại chậm, nông rồi lại sâu, không mãnh liệt và táo bạo như cái hôn vội của những gã trai mơ, thứ mà đôi môi Yu Jimin mang tới cho nàng, chính là cảm giác rung động tới tận sâu trong trái tim mà nàng ngỡ như đã chai lì với tất cả những cảm giác vui thú trên cõi đời.

Mãnh liệt kéo dài khiến nàng khó có thể trụ vững, một đêm dài bất tận, cả một đời nàng sẽ chẳng bao giờ quên.

Cho đến khi mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, nàng nhìn sang phía bên cạnh giường, trống không.

Nở một nụ cười đầy trào phúng, Kim MinJeong ôm lấy thân thể đầy vết tích, như mọi khi nàng thường làm, cố gắng bám lấy cạnh bàn để ngồi lên.

"Nghỉ ngơi thêm đi, em cũng mới nghỉ được có vài tiếng." Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, Kim MinJeong trợn tròn mắt vì thanh âm của người nọ, ú ớ không nói được thành câu.

"Sao vậy? Mệt hả? Tối qua chị có chút không thể kiểm chế, xin lỗi em. Để chị lau người rồi mặc quần áo cho em nhé?" Yu Jimin thấy nàng đờ đẫn, lại tưởng nàng vì tối qua mà người không khoẻ, hỏi cho có, không đợi nàng từ chối hay đồng ý, đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị một cái khăn ấm.

Mọi thứ diễn ra vô cùng nhẹ nhàng, sự ân cần ôn nhu phảng phất xung quanh như một lẽ đương nhiên, nhưng lại cũng chính là lần đầu tiên nàng được trân trọng giống như một bảo vật như thế.

Hai má ửng đỏ sau mỗi nơi mà cô lướt quá. Lạ thay, chúng lại chẳng phải là những dục vọng phàm tục thông thường, một cảm giác vi diệu vô cùng mà lần đầu tiên trong đời nàng nhận thấy.

Yu Jimin chăm sóc nàng, gương mặt vô cùng thoả mãn ngắm nghía nàng từng chút, giống như búp bê mà cô có thuở nhỏ, xinh đẹp, yên lặng và nghe lời, không có gì để bàn cãi.

"Thiếu, còn thiếu một chút." Yu Jimin nhớ ra một điều gì đó, vẻ mặt xuất hiện sự hấp tấp, đứng dậy với lấy chiếc túi xách của mình ở cuối giường, lục tìm một thứ đồ ở trong.

Một thỏi son dưỡng.

Một thỏi son dưỡng có màu hồng nhàn nhạt, là thứ mà trước này nàng chẳng bao giờ để tâm. Nó ngược lại hoàn toàn so với màu son đỏ mà nàng ưa thích, nó quá nhẹ nhàng, nó là không đủ để nàng che dấu đi nội tâm yếu đuối ở sâu thẳm trong tim.

Những suy nghĩ chồng chéo bủa vây, nàng vẫn chẳng lên tiếng nói một lời, ngồi im trên giường, đợi cô tiến tới.

Từ trên cao cúi xuống, Yu Jimin mở nắp thỏi son, thành thục vặn lên đến mức đủ dùng, đặt lên môi nàng.

Cảm giác lành lạnh từ thỏi son kéo đến khi nàng khẽ rùng mình, đôi mắt phủ lên một lớp sương, hai con ngươi to tròn ngây ngô, không hẹn mà gặp chạm vào đôi mắt của người đối diện.

Xinh đẹp đến vô thực, Yu Jimin bị vẻ ngây ngô kia làm cho trái tim hẫng đi một nhịp, khiến cho đường son bị lệch đi, lan ra khoé môi nàng đôi chút.

"L-Lệch rồi."

Một đường lệch không ngắn cũng chẳng dài, son dưỡng bóng nhẫy phủ lên trên đôi môi cùng với gương mặt trắng bóc, sự nhơn nhớt ươn ướt đó đã khiến cô mê man, mất lý trí đưa lưỡi ra, giúp nàng lau mặt cho thật sạch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net