8• ngại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng tinh mơ, Jimin đẩy xe lăn lại chỗ cửa sổ và kéo rèm lên cho ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng luôn u uất, tâm trạng cô nay lên cao rất nhiều khi nghe bác sĩ bảo bệnh tình của cô đang tiến triển rất tốt. Sắp rồi ! Cái ngày cô thoát khỏi chiếc xe lăn và bay nhảy như xưa. Giờ thì cô đột nhiên muốn đọc sách, bấy lâu nay dì Na và chị Giselle luôn mua sách cho cô để cô đọc cho đỡ chán nhưng cô chả thèm đọc, giờ tâm trạng tốt lên lại muốn đọc . Đang định quay vô chỗ tủ sách thì cô chợt cô thấy bóng dáng Minjeong đang ở ngoài vườn tưới cây, cách cửa sổ phòng cô tầm 3m.

-"Kệ đi !". Cô lắc đầu vì bỗng nhiên nhớ đến chuyện hôm trước, sau hôm đó, Minjeong không còn đưa cơm cho cô nữa nên cả 2 rất ít gặp mặt. Cô bơ đi và tiến lại gần tủ sách.

-" Hmm... Cuốn hôm nọ chị Gis nhờ dì Na gửi mình đâu nhờ, cuốn đấy có vẻ hay !". Cô lướt mắt nhìn hàng 1, hàng 2, hàng...,. Trời má ! Hàng 4 lận ! Với người bình thường thì lấy 1 cuốn sách ở hàng 4 của tủ sách là bình thường và dễ như ăn bánh nhưng với cô thì... Haizzzz. Đành vậy, cô với tay lên để lấy cuốn sách với bài màu cam. Gần tới rồi nhưng chỉ chạm được vào gáy sách cô cố cậy nó nhô ra cho dễ lấy. Và tai hại bắt đầu từ đây, 1 tay với sách còn 1 tay cô bám vào thành tủ và kéo cơ thể mình lên khỏi xe lăn, cứ thế chiếc tủ cũ kĩ không chịu được sức nặng liền đổ nhào xuống lên người cô làm cô ngã xuống , chiếc xe lăn đổ kềnh bên cạnh .

Cô vừa đau vừa loay hoay tìm cách thoát ra nhưng nửa thân dưới cô không còn cảm giác thì làm sao nhúc nhích được.

-"Dì Na ơ...! Quên mất dì Na đi chợ rồi ..." .

Chẳng lẽ giờ gọi cô ta ? Không được, hôm trước mình hành hạ cô ta, giờ mà để cô ta thấy bộ dạng này của mình chắc cô ta sẽ cười mình mất. Nhưng mà ...nếu cứ để như vầy đến lúc dì Na về chắc mình chết vì đau mất :((( . Đành vứt bỏ liêm sỉ vậy !

-"Này đằng ấy ơi !" . Cô lí nhí gọi hướng ra phía cửa sổ nơi Minjeong đang tưới cây. Hơi bé thì phải !

-"NÀY ĐẰNG ẤY ƠI! ". Mày ngu rồi ! Yoo Jimin, gọi người ta giúp lại đi gọi "đằng ấy ơi". Cô nhắm mắt, hít thật sâu rồi gọi to :

-"MINJEONG ! NÈ KIM MINJEONG !".
.
.
.
* End Chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net