8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Yu Jimin không to. Điều đó đồng nghĩa với việc gác lửng nơi Yu Jimin trú ngụ cũng không lớn. Vậy nên chiếc giường lại càng không phải loại to lớn gì cho cam.

Giường không to, hai cô gái cũng chẳng phải là loại người béo bở gì. Nên giường không to, cũng không phải vấn đề.

Điều duy nhất mà Yu Jimin cùng Kim MinJeong cảm nhận được lúc này là sự ấm áp rất lạ lùng. Ấm, chỉ vậy thôi.

Không đúng, nếu nói kỹ ra thì ngoài hơi ấm giữa mùa đông này ra, còn có một chút ít ngại ngùng.

Lúc Yu Jimin nhận thức được rằng mình đã lớn, cô đã sớm hiểu được tầm quan trọng của việc có cho mình một không gian riêng. Vậy nên mặc kệ có tốn công tốn sức một chút, cô vẫn dành ra thời gian cùng một hai người bạn tốt sửa sang lại cái gác lửng, leo lên đó ngủ một mình.

Thậm chí là trước đây ở cùng phòng với chị gái, thì Yu Jimin cùng Yu JiYeon cũng là trải đệm ra ngủ mỗi người một bên, không hề có việc chung đụng quá nhiều.

Vậy nên nói chính xác ra, việc ngủ bên cạnh người khác một cách thân mật như thế này hoàn toàn có thể gọi là đầu tiên của Yu Jimin. Và nếu đào sâu hơn nữa về chuyện này, chính là vấn đề về việc nhà cô sẽ không thể to lớn hơn một cách nhanh chóng được trong tương lai gần. Đồng nghĩa với việc cả hai sẽ còn nằm với nhau khá là lâu nữa.

Nếu mà như vậy, Yu Jimin nghĩ có ngày mình sẽ chết vì ngại ngùng mất.

Mà Yu Jimin ngại một, Kim MinJeong bé bỏng của chúng ta nằm bên cạnh chính là ngại mười.

Nàng là con một, gia đình thuộc dạng khá giả. Ngay từ khi nàng còn nhỏ ba mẹ vì để rèn cho nàng tính tự lập đã cho nàng ra ngủ riêng. Đến trường học tuy có nhiều bạn bè nhưng cũng không tính đến mức thân thiết mà có hành động gì quá thân mật. Vốn đã ít khi có những hành động quá thân mật với người khác ngoài ba mẹ, vậy mà lần này còn là người chủ động mời gọi người ta.

Thân nhiệt của hai người hòa vào làm một trong tấm chăn, lại cộng thêm hơi nóng từ má của cả hai tỏa ra, vậy nên giữa thời tiết lạnh như vậy lại không còn thấy lạnh nữa.

Và có lẽ là do quá ấm và quá mệt, Yu Jimin cùng Kim MinJeong không hẹn mà đều quên đi cái ngại ngùng nơi gò má, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Lúc Kim MinJeong tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều, người nằm bên cạnh cũng đã sớm rời đi.

Nàng cũng không lấy làm lạ, lười biếng nằm trong chăn lăn lộn một lúc, sau đó chậm chạp rời giường đi xuống dưới nhà.

Xuống đến nơi đã thấy Yu JiYong đang ngồi chơi đồ chơi ở giữa nhà. Thằng bé lúc này đang trong kỳ nghỉ đông, cũng không thích ra ngoài nhiều nơi nên hay ở nhà chơi một mình. Dạo gần đây có thêm nàng làm bạn, cậu nhóc cũng có thêm niềm vui, cho nên rất quý nàng.

Cậu bé nhìn thấy nàng từ trên đi xuống, giống như mọi khi vui vẻ vẫy nàng lại. Kim MinJeong thở phào, có lẽ người lớn trong nhà không có kể cho cậu nhóc chuyện đã xảy ra vào sáng nay, nếu không nàng cũng không biết giấu mặt mình đi đâu nữa.

"JiYong, chị Jimin đi đâu rồi?" Nàng vừa đi tới chỗ cậu bé vừa hỏi. Rõ ràng Yu Jimin đã kể cho nàng rằng hôm nay cô sẽ được nghỉ cả ngày, vậy mà vừa ngủ một giấc đã không thấy người đâu.

"Chị Jimin sao? Hình như chị Yeji vừa mới gọi chị ấy sang nhà sửa giùm cái gì ấy. Em cũng không biết nữa..."

"Vậy để chị đi ra ngoài tìm chị ấy xem sao." Kim MinJeong gật gù, chẳng hiểu sao đột nhiên muốn đi tìm cô. Mặc kệ cậu bé JiYong đáng thương vốn mới là người rủ nàng chơi cùng trước, mở cửa bước ra ngoài.

Kim MinJeong đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhà hàng xóm mở cửa, Yu Jimin cùng với cô bạn hàng xóm bước ra, cười đùa nói chuyện rất vui vẻ.

Ra khỏi cửa rồi không về ngay đi còn đứng tán gẫu mất thời gian, Kim MinJeong bĩu môi thầm nghĩ. Sau đó nàng chẳng nói chẳng rằng gì cứ đứng yên trước cửa nhà không thèm gọi Yu Jimin lấy một câu. Giống như không để ý gì đến cô, cũng giống như mong cô để ý tới mình.

Yu Jimin nhận lấy túi bánh trong tay Hwang Yeji, quay đầu muốn trở về liền thấy trước cửa nhà từ khi nào đã xuất hiện một thân đồ ngủ màu vàng nhạt mặt mày cau có khoanh tay nhìn chằm chằm vào bản thân.

Đôi chân vì cái nhìn sắc lẹm như dao không khỏi tăng tốc tiến về phía nàng, vậy mà chưa kịp tới nơi đã nghe thấy chất giọng đanh đá không biết học được của ai cất lên, "Vui ha, nhìn tâm đầu ý hợp cực ấy."

Yu Jimin vốn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cùng không hiểu người bên cạnh nói lời này để làm cái gì. Chỉ thấy gương mặt nhăn nhó kia có chút đáng yêu, không khỏi phì cười,

"Em ra đây đứng làm gì? Mặt mũi còn nhăn nhó như vậy. Ngái ngủ sao?"

"Ồ không, ngái ngủ làm sao được khi mà em đã đứng ở cửa gần mười phút mà chẳng ai thèm đoái hoài tới chứ. Mà thôi, cũng chỉ là ra hóng gió chơi chơi, cần người khác để ý tới làm gì?" Hóng gió? Trong thời thời tiết lạnh như vậy lại đứng ở cửa để gió thổi đến tóc tai rối bời, Yu Jimin thấy nàng như vậy không khỏi ôm đầu vì chẳng hiểu người nọ nghĩ gì. Đây có phải là tâm lý tuổi dậy thì mà người ta vẫn hay nói hay không?

Mà chưa kể đến giọng nói thì chanh chua, gương mặt thì đanh đá, Yu Jimin nuốt khan, thực sự muốn đi tìm một chiếc gương để cho nàng có thể tự ngắm nhìn gương mặt mình ở thời điểm hiện tại. Cô dám lấy danh dự ra cam đoan, nàng chắc chắn nhìn thấy bản thân cũng sẽ thấy sợ mà hét lên mất.

Tâm lý biến hoá khôn lường đến nhường này, Yu Jimin là một người thông minh, cô đương nhiên sẽ không chấp nhặt với nàng, "Được rồi được rồi, há miệng ra chị đút cho cái này ăn ngon lắm..."

Kim MinJeong nghe đến đây liền nhếch miệng nhìn sang chỗ khác. Định lấy đồ ăn ra dụ nàng? Thực sự coi nàng là trẻ con sao?

"Ahhhh..." Yu Jimin mặc kệ nàng thái độ, hoàn toàn giống như dỗ trẻ con thật, lấy một chiếc bánh trong hộp mà người hàng xóm vừa tặng, vừa đưa tới miệng nàng vừa làm hành động y hệt khi cô dỗ Yu JiYong ăn hồi bé.

Yu Jimin có gan coi nàng như trẻ con, Kim MinJeong cũng có gan làm trẻ con.

Miếng ăn được đưa đến bên miệng, giận dỗi như vậy lại vẫn theo bản năng há miệng ngậm lấy, Kim MinJeong nhai nhai, cảm thấy vị bánh này rất ngon. Lại thấy Yu Jimin nhìn mình cười cười, thẹn quá hoá giận quay đầu đi vào trong,

"Bánh này ăn chẳng ngon gì cả!"

Yu Jimin nhìn theo bóng lưng nàng bỏ đi, cười ra thành tiếng, cũng không lề mề nữa đi theo nàng vào trong.

Tính tình trẻ con, mau giận cũng mau quên, vào nhà một lúc không được bao lâu Kim MinJeong đã liền trở thành cái đuôi của Yu Jimin, bước theo cô líu lo không ngừng.

"Chị Jimin sáng này chị có kể với em về người tên Aeri ấy, chắc nếu cả hai người đã từng ở chung với nhau như vậy, chắc chị với chị ấy thân với nhau lắm nhỉ?"

"Ừ, cậu ấy là một người rất vui tính. Khi nào có dịp, chị sẽ giới thiệu hai người với nhau." Yu Jimin gật gù. Mặc dù ngày trước khi Uchinaga Aeri còn ở đây thì người mà cô ấy thích quấn quýt nhất là chị gái của cô. Nhưng dù thế nào đi chẳng nữa thì người cũng tuổi vẫn là dễ tâm sự nhất, nên như một lẽ đương nhiên, cả cô và Uchinaga Aeri đã trở thành bạn thân của nhau.

"Cần gì đợi dịp nào. Em hiện tại đang không có việc gì để làm. Mà theo chị nói chị ấy lại vui tính. Vậy chắc nếu mai chị đi làm dẫn em đi theo chắc cũng không có vấn đề gì đâu ha."

"Không được!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net