Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời khắc này Kim Minjeong có phần coi thường suy nghĩ của chính mình, nàng hiển nhiên hy vọng lúc này Yu Jimin sẽ không cúp máy, nàng rất sợ, cho dù bây giờ có người nói chuyện với nàng qua điện thoại cũng sẽ không đến nỗi khiếp đảm.

"Sắp đến chưa?" Yu Jimin cầm điện thoại đóng cửa thư phòng, đi dép lê xuống lầu, cô có thể nghe thấy tiếng gió thuộc về núi rừng, ban đêm đã nổi gió lên rồi. "Cô đi bộ à?" Cô không biết hiện tại cảm thấy thế nào, có chút kinh ngạc, cảm thấy đầu Kim Minjeong ở bên kia tràn đầy đậu hũ.

Kim Minjeong gật đầu, nghĩ hiện tại bên kia không nhìn thấy, liền thành thật trả lời câu hỏi của Yu Jimin, "Ừm, tôi đi bộ..."

"Đô đô đô--" Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền dứt khoát cúp máy, trong lúc nhất thời, bên tai Kim Minjeong trừ tiếng gió núi xuyên qua rừng cây nghe như khóc, chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo của đầu dây bên kia.

Nàng cảm thấy trong chốc lát, ngọn đuốc vừa mới thắp lên trong lòng đã bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Nàng đi dưới ngọn đèn đường, vươn hai tay ra, khóe môi nở một nụ cười kinh hoảng cùng bất lực, nàng mệt đến ngốc rồi sao? Vừa rồi nàng đang hy vọng xa vời cùng ước mong cái gì vậy?

Mang theo thân thể kiệt quệ, nàng từng bước đi về phía đỉnh núi, mỗi bước tựa như chứa đầy chì.

Nàng rất mệt, mỗi một cái nhấc chân tựa như cũng cảm thấy gân chân lôi kéo đến phát đau.

Đột nhiên, một tia sáng từ sườn núi đầu bên kia chiếu tới, ánh sáng lọt vào mắt Kim Minjeong, lúc này nàng thậm chí còn không có sức ngẩng đầu lên.

Cho đến khi, tia sáng vẫn ở trên con đường nàng đang đi, giống như đang đặc biệt chiếu sáng cho nàng, lúc này Kim Minjeong mới nhìn lên.

Trong lòng nàng có chút lo sợ, nghe nói tuy khu vực này là nơi tụ tập của những người có tiền ở thành phố Thanh Phúc, nhưng cách đây một thời gian, có tin tức nói rằng ở đây từng xảy ra án mạng, kẻ sát nhân vẫn chưa bị bắt.

Người bị giết là vợ của một lãnh đạo cấp cao một công ty nào đó, đồ trang sức cùng tiền bạc của bà ấy bị cướp sạch sẽ, chưa kể khi giết người, kẻ sát nhân còn tàn nhẫn phân xác ném ở nhiều nơi trên núi.

Quản chế biểu hiện cho thấy kẻ sát nhân không có phương tiện đi lại, đứng trên núi giả làm người qua đường vô tội chặn xe của nạn nhân, sau đó có nhã ý muốn tạo điều kiện thuận lợi, nhưng không ngờ có lòng tốt lại thành nộp mạng.

Liên quan đến đoạn tin tức đó, lúc này, tất cả đều tràn ngập trong đầu Kim Minjeong.

Nàng đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn nhưng không thấy thân ảnh người tới, ở cuối tia sáng chỉ nhìn thấy một đường viền mơ hồ, cao lớn mà tinh tế.

"Còn định làm gì? Mau lại đây!"


Ngay lúc Kim Minjeong sợ tới mức hai chân mềm nhũn, người cầm đèn ở phía trước lên tiếng.

Ngữ khí rất không kiên nhẫn, tựa như sau một khắc sẽ nổi giận, nhưng lúc này Kim Minjeong vừa nghe liền cảm thấy thanh âm của Yu Jimin chính là thanh âm của trời. Trong bóng tối, một tia sáng soi đường cho nàng, còn có, sâu trong nội tâm nàng, đó là một thứ làm người ta khiếp đảm.

Ngọn đuốc đã bị nước lạnh dập tắt trong lòng tựa như đang bùng cháy trở lại.

"Ừm!" Nàng nặng bề gật đầu "Đến ngay!" Nàng cố gắng lớn tiếng trả lời nữ nhân đang đứng trước mặt mình.

Yu Jimin chưa bao giờ thấy Kim Minjeong như vậy. Yu Jimin có chút kinh ngạc, cô nhìn người trước mắt không chỉ có chật vật mà còn bẩn thỉu, tách ra khỏi hàng ngũ thiên nga, giống như một con vịt, cô tự hỏi làm sao giọng nói của nàng hồi đáp mình lại đột nhiên thân mật như vậy.

Cô nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng quăng ra sau đầu, ánh mắt mang theo mấy phần xem bệnh rơi vào trên người Kim Minjeong, "Về muộn như vậy, có lẽ cô là người độc nhất trong Đình Cảnh đấy! Còn có dáng dấp hiện tại của cô là cái quỷ gì đây?"

Hình tượng của Kim Minjeong lúc này thật sự quá tệ, tóc tai bù xù không nói, còn ướt nhẹp, áo sơ mi trên người mới lấy ra lúc sáng mà giờ như đã lăn một vòng trong vũng lầy. Đôi giày vải trên chân, sau gót đã mòn đến lợi hại, cũng không biết nàng đã đi bộ bao nhiêu km.

Chuyện này vẫn chưa xong, có lẽ cô còn không ý thức ra, sau khi Kim Minjeong rời trường, nàng đi bộ dưới cái nắng thiêu đốt gần như cả ngày mà không uống nổi một ngụm nước.

Đôi môi đã từng hồng hào, bây giờ dù ở nơi thiếu ánh sáng như vậy, Yu Jimin vẫn có thể nhìn thấy trên đó không có một miếng máu, rất khó coi.

Kim Minjeong biết Yu Jimin ghét bỏ, nhưng nàng cũng không để tâm, lúc này Yu Jimin lại có thể dùng tư thái như vậy xuất hiện trước mặt nàng, nàng thật sự rất cảm kích.

"Yu Jimin, cảm ơn..."

Lần đầu tiên Kim Minjeong dùng từ này với một người mà nàng căm hận.

"Phiền phức!" Yu Jimin sững sờ một giây, lúc này cô mới phát hiện ra, cô đã hoàn toàn tiếp nhận được loại cảm giác vô dụng này.

Kim Minjeong cúi đầu cười nhẹ, cuối cùng trong lòng cũng không sợ hãi nữa.

"Chẳng lẽ cô không biết mấy ngày nay nơi này không an toàn sao? Tuy cảnh sát đã tới đây mấy lần rồi, nhưng vụ án giết người phân thây lần trước vẫn chưa có kết án, cô còn có gan đi đêm một mình sao? Kim Minjeong, xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi!" Yu Jimin cảm thấy có chút buồn bực, lời cảm ơn của Kim Minjeong vẫn còn đọng lại trong lòng cô. Cảm ơn cái gì?! Đây không phải là điều cô muốn!

Nói một lúc lâu, Yu Jimin mới nhận ra Kim Minjeong căn bản không phản ứng.

Cô nhìn lại, cô gái kia đi được một đoạn dài, khom lưng, cúi đầu thở dốc.

Đèn pin cầm tay chiếu vào lưng Kim Minjeong. Trước đó Yu Jimin đã lái xe qua nàng, không nhận thấy tình trạng của nàng nghiêm trọng như thế nào. Nhưng bây giờ, cô thấy một mảng lớn màu đỏ giống như đã dán vào lưng Kim Minjeong, cô nhíu mày lại.

Cô không quá rõ ràng loại vết thương đó, những phần chưa hoàn toàn đóng vảy vì một lý do nào đó lại nứt ra, dính chặt vào vải. Mỗi lần cảm giác nứt ra dính lại không hề thoải mái mà là đau đớn, cô có chút bất ngờ Kim Minjeong không nói lời nào lại một mình đi một quãng đường dài như vậy.

Kim Minjeong cúi người xuống, hiện tại nàng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, tựa hồ sau một khắc liền có thể bay theo gió. Ánh sáng đột nhiên hiện ra trước mắt nàng, sau đó dừng lại hai giây rồi dời đi, nàng biết mình bị hoa mắt.

Ròng rã một ngày, nàng hầu như không thu được tinh lực, vẫn đang tiêu hao, nàng thực sự sắp đứng không vững rồi.

Ngay khi nàng chuẩn bị ngã xuống chiếc túi lớn trên tay nàng đột nhiên bị lấy mất.

Yu Jimin bước tới, đứng trước mặt nàng, cầm chiếc túi nặng trĩu trên tay.

Hành vi của cô hoàn toàn làm Kim Minjeong choáng váng.

Nàng giống như đứa ngốc, ngây người nhìn người trước mặt, "Tại sao?" Không ngờ tối nay Yu Jimin lại chủ động đến đón nàng, nhưng bây giờ, động tác của Yu Jimin hoàn toàn không cần thiết.

Giữa hai người không phải là kẻ thù sao?

Cho dù che dấu thân phận tình nhân, nhưng chung quy, không phải vẫn là kẻ thù sao?

Yu Jimin xách túi lớn đi chậm lại, giống như đang phối hợp bước chân của nàng "Tại sao cái gì?"

"...Tại sao, lại giúp tôi?" Không còn trọng lượng, Kim Minjeong cảm thấy mình rốt cuộc có thể thở được. Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn bóng người thon dài trước mặt.

Yu Jimin quay lại, nhìn thấy Kim Minjeong đang chỉ vào chiếc túi lớn mà cô đang cầm trên tay. Cô nhếch khóe môi, bộ dáng có chút kiêu ngạo, "Ha, tôi đang chọn xách cái túi của cô mà thôi. Dù sao, tôi nhìn cô khả năng muốn ngất rồi, cô không biết đạo đức là gì sao? Nếu có một nhóm người ở nơi này, tôi chắc chắn sẽ không quan tâm cô sẽ ngã xuống hay không. Khi trốn tránh trách nhiệm, cô có nghĩ giữa chúng ta sẽ xảy ra tình huống gì không? Bởi vì bây giờ chỉ có cô và tôi, nếu cô ngất đi, tôi còn phất áo ở bên lề, vậy thì..."

Ngọn đuốc dần dần đốt cháy đem lại nhiệt độ cho Kim Minjeong, nghe thấy lời nói từ trong miệng Yu Jimin, nhiệt độ tựa như từng chút biến mất, dần dần bình tĩnh trở lại, sau đó kết thành băng.

Yu Jimin còn chưa nói xong, nhìn thấy Kim Minjeong cười khổ liền dừng lại, xoay người tiếp tục đi về phía nơi sáng nhất ở phía trước.

Cô tin Kim Minjeong đã hiểu.

Kim Minjeong đều hiểu, trên đường đi hai người không nói chuyện nữa.

Về đến nhà, Yu Jimin nhanh chóng lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Dì Lee nhìn thấy quần áo Kim Minjeong ướt đẫm, lo lắng nói: "Tiểu Minjeong, con không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy a."

Kim Minjeong nghe tiếng Dì Lee, sau đó mới thu lại tầm mắt đang đặt ở bóng lưng của nữ nhân trên cầu thang, nàng cười nói với Dì Lee, "Con không sao, con chỉ muốn đi bộ một chút, nhưng không ngờ trên núi này không có ô tô, cho nên..."

"Ai nha, dì quên nói với con, bình thường nơi này không có taxi, trước khi lên núi con liên hệ sớm mới được! Nhìn xem, đêm nay thật nguy hiểm a! May mà có Yu tiểu thư đến đón, hiện tại bên ngoài rất phức tạp, con ở bên ngoài phải cẩn thận..." Dì Lee nắm lấy tay nàng nói.

Yu Jimin đã đi đến cửa thư phòng, đột nhiên dừng lại, giật giật khóe môi, chỉ muốn đi bộ một chút? Cô thực sự chưa thấy người nào kiếm cớ giỏi như Kim Minjeong.

Sau một khắc, Yu Jimin bước vào cửa, tiện tay đóng cửa lại, cô lập với âm thanh bên ngoài.

Kim Minjeong nghe thấy tiếng "cạch" yếu ớt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn một giây rồi lại cúi đầu.

Dì Lee vẫn đang nói chuyện với nàng, "...Kỳ thực a, Tiểu Minjeong, con xem Yu tiểu thư là người tốt a, có phải giữa hai người có hiểu lầm gì không..."

Kim Minjeong nhai lại câu nói Yu Jimin là người tốt, thật sao? Đột nhiên nàng không muốn nghe nữa, cắt đứt lời của Dì Lee, Kim Minjeong xin lỗi nói: "Lee a di, con đi tắm trước, dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Kim Minjeong trở về phòng, ngồi trên sàn, nhìn lên trần nhà, Yu Jimin là người tốt sao?

Không phải đi? Tàn nhẫn làm nàng cửa nát nhà tan như vậy, thâm trầm lại bày mưu tính kế như vậy, nhưng... rồi lại đột nhiên có hảo ý làm cho nàng không kịp ứng phó, cảm thấy tựa như mình đang đi trong một khu rừng đầy sương mù, không tìm thấy lối ra.

Yu Jimin, không phải là người tốt.

Kim Minjeong tự nhắc nhở bản thân, vì nàng là người rất nhẹ dạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net