Green flag (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vào thu, mang theo cái se lạnh tràn vào từng ngõ ngách, Trí Mẫn hít một hơi đầy thu vào lồng ngực, bàn tay đang đút trong túi day day góc điện thoại, đứng thơ thẩn thêm một lúc mới đi vào trường.

Hôm qua là khai giảng, chớp mắt mấy cái vậy mà đã lên 12 rồi, Mẫn vẫn còn nhớ như in ngày đầu vô lớp 10 mặc áo dài không quen vậy nên lớ ngớ bước mà xém đạp phải tà trước té lăn quay. Năm cuối nên tâm hồn vốn nhạy cảm của Mẫn càng dễ xao lòng, thằng Đế Nỗ nói vậy mà ngẫm lại thấy đúng, nó bảo Mẫn giống như người từ trên trời rớt xuống, lúc nào cũng thơ thẩn như đang làm thơ vậy, ai bảo Mẫn thương ngôi trường này quá làm gì, mỗi góc mỗi cảnh đều đắt giá, làm Mẫn muốn ghi tạc hết tất cả vào lòng.

Tỉ như lúc này, trong khi cả lớp học nhốn nháo ồn ào sau mấy tháng hè mới gặp lại nhau thì Mẫn thu mình vào một góc, ngơ ngẩn nhìn đám lá xanh lục ngoài cửa sổ đung đưa trong lớp nắng vàng nhẹ, khẽ mẩm xem khi nào chiếc lá khô duy nhất trên cành sẽ rụng.

"Cả lớp trật tự, cô vô!".

Thoắt cái im bặt, đứa nào về đúng chỗ đứa nấy. Cô giáo phổ biến sơ qua nội dung của môn học cho cả lớp, rồi ai nấy lấy sách vở, chuẩn bị bắt đầu buổi học.

Chợt, có tiếng chân chạy gấp gáp trên hành lang, một mái đầu tròn tròn rụt rè thò vào cửa lớp.

"Dạ, cô ơi...".

Giọng người ta trong veo, tinh tươm như không khí buổi sáng sớm, đủ gây ấn tượng để Mẫn phải ngẩng lên nhìn chủ nhân của giọng nói êm dịu ấy.

Đó là lần đầu tiên Mẫn gặp em.

"Sao đó em?".

"Dạ cô cho lớp em xin mấy viên phấn...".

Mấy đứa trong lớp thấy em dễ thương quá chừng nên cứ ồn ào cả lên, một thằng con trai xung phong đưa hộp phấn cho em, mà không hiểu sao cu cậu bước thấp bước cao té nhào khi nhảy xuống từ bục giảng, bụi phấn bay tá lả, lớp học lại một phen náo nhiệt.

Em không nghĩ đến tình huống dở khóc dở cười này, bối rối nhìn mấy đứa ngồi dưới đang cười cậu kia ha hả.

Xuyên qua lớp bụi mờ, đôi mắt tinh anh xuyên thẳng đến Mẫn, dường như cũng xuyên qua tim nàng, vệt nắng đầu thu tinh tế đậu trên tóc em, trên má em. Cả khung cảnh như được sắp đặt, ghim sâu vào lòng không cách nào quên được. Giữa đám đông nhốn nháo ấy, Mẫn lặng im như tờ, ngưng thở nhìn em.

Chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi, như một cái đập cánh của bươm bướm, dây lòng nàng xao xuyến.


Qua vài lần lén lút Mẫn biết em học 11, học ngay bên cạnh lớp nàng vì dư ra một phòng ở dãy mà lớp em là lớp cuối nên được cho học cùng tầng với anh chị khối 12.

Mẫn không rõ lòng mình, không biết cảm xúc của chính mình như thế nào nữa, chỉ biết bản thân sẽ vô thức ngoái theo mỗi khi đi ngang qua em, hay kiếm cớ nói chuyện với Liễu Trân để tò mò nhìn vào lớp xem có thể thấy được em hay không. Vậy là thích chưa nhỉ, Mẫn không biết nữa, lần đầu tiên nàng có những xúc cảm rối bời này.


Huế mộng mơ, nhưng buồn. Mấy ngày gần đây cứ mưa suốt mà Mẫn thì không thích mưa, mưa Huế ủ dột, tí tách dai dẳng như con gái hờn dỗi, dính vào áo dài khó chịu cực. Nàng ngẩng đầu nhìn mưa bụi rơi lất phất trên đầu, buồn bực đá đi mấy hòn sỏi dưới chân, hôm nay làm kiểm tra không được thêm cả mưa lâu làm tâm trạng nàng tuột dốc.

Nàng nhìn dãy hành lang phía bên kia sân trường, vài tà áo dài trắng lả lướt trong mưa, lúc hiện lúc ẩn, làm phong cảnh càng thêm tình trong đôi mắt Mẫn. Nàng nhìn từng toán học sinh nối đuôi nhau băng qua cơn mưa phùn, cuối cùng ngưng lại nơi dáng vóc nhỏ bé quen thuộc.

Là Đình đó.

Hồi này tóc Đình dài, đen bóng, em mặc áo dài thướt tha đứng dưới hiên trước phòng y tế, có vẻ Đình cũng như nàng, không muốn đi qua màn mưa để dính nước lành lạnh ám vào da thịt. Cả hai đứng cách nhau một khoảng sân rộng và cơn mưa mãi không dứt, chẳng biết là vì mưa hay do đâu, Mẫn hoa mắt, nàng có cảm giác Đình đang đi về phía mình, một lúc một gần. Nàng giật mình, khẽ lùi lại mấy bước, chợt nhận ra không phải ảo giác mà Đình đang đi về hướng nàng thật, đi ngang qua nàng, đó là lần đầu tiên nàng gần em đến vậy.

"...".

Mẫn ngoái đầu, muốn gọi em nhưng nếu em nghe thấy thì nàng lấy lí do là gì? Bàn tay đưa lên không trung một lúc rồi từ từ buông xuống.


Mẫn không nhớ quá nhiều điều năm ấy nàng thích Đình, chỉ nhớ một chút nắng vàng, một chút gió thoảng thêm tà áo dài trắng thướt tha, đó là những gì Mẫn nhớ mỗi khi nàng vô tình gặp em trên hành lang hay sân trường. Nàng đã nghĩ có khi nào nắng và gió Huế cũng thích em như nàng nên luôn điểm tô những gì đẹp nhất cho em mỗi khi em lọt vào tầm mắt Mẫn, làm cho năm cuối của Mẫn không chỉ vấn vương trường lớp mà còn vương vấn cả em.

"Dạo này lớp em có đủ phấn rồi à?".

"Hở? Chị hỏi gì lạ vậy?". Liễu Trân nhướng mày khó hiểu.

"...Không có gì". Mẫn bối rối vuốt tóc. "Đầu năm thấy bé kia lớp em sang lớp mình mượn, dạo này không thấy nữa nên hỏi".

"À, đủ phấn rồi, hì ai mặt dày mà qua xin lớp người ta hoài đúng hong nè".

Mẫn thấy tiếc quá, ước gì lớp cạnh bên đột nhiên hết phấn để Đình sang lớp nàng mượn, khi ấy nàng sẽ đích thân mang phấn đưa cho em.

Mẫn đã tượng tượng cả vạn cơ hội để được vô tình làm quen với em, mà nghĩ mãi cũng chỉ ở trong đầu vì nàng rụt rè quá, chỉ biết len lén nhìn em qua khóe mắt mà thôi.



Ngập ngừng mãi thì tháng ba cũng đã đến rồi. Huế những ngày mưa thì rất lạnh, cái lạnh làm người ta chỉ muốn trùm chăn ngủ cả một ngày, còn khi hè sang thì nóng đến bức bối, mỗi lần đi học về Mẫn chỉ ước được vục mặt vào thau nước lạnh ngay và luôn.

" Anh nhớ mùa hè, nhớ thứ ánh nắng bỏng rát như một cái động lòng". (*)

Dạo này Mẫn hay thơ thẩn nhớ đến câu văn nàng vô tình đọc được ở đâu đó trên mạng. Cái nắng của Huế thiêu đốt dường như tất cả mọi thứ, kể cả tấm lòng Mẫn, nàng biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, mà câu làm quen thì cứ ngắc ngứ mãi không thành lời, nói gì đến bày tỏ nỗi lòng mình cho em.

Hoa phượng đỏ rực một góc trời, Đình mơ màng tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngắn.

Tiếng cô giáo trầm bổng trên bục giảng.

Hè đến thật rồi.

Mà Trí Mẫn, vẫn còn đang dợm bước phía bên kia dải nắng vàng nhạt.

Chần chừ, có nên bước qua hay không.



Hành lang vắng người, Mẫn ở lại sau khi trực nhật xong, nàng cầm mảnh giấy được gấp gọn, mồ hôi rịn ra tay tạo thành một lớp nước mỏng rin rít khó chịu. Mẫn đẩy cửa lớp Đình, bước vào, bàn ghê xê dịch đủ kiểu, bảng đen lau qua sơ sài, Mẫn bước đến bàn học thứ tư dãy sát cửa sổ, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn.

Nắng trưa gắt gỏng chiếu nắng hanh hanh làm nàng phải nheo mắt lại, Mẫn không biết có nên hay không, nhưng đã đi đến tận bàn em rồi, không lẽ cứ thế quay về. Nghĩ một hồi nàng khụt khịt mũi, nhẹ nhàng tuồn tờ giấy nhỏ vào ngăn bàn Đình, đến khi ra khỏi lớp vẫn ngoái đầu nhìn lại một lần nữa.



"Thật hả?".

"Dạ, Đình theo gia đình về lại Đà Nẵng rồi, tiếc quá, còn buổi cuối trước khi kết thúc năm học mà tự nhiên Đình đi mất tiêu". Liễu Trân than thở, hai tay chắp ở sau gáy.

"Đình về đó luôn sao? Không trở lại Huế nữa?".

"Dạ".

Mảnh giấy nhỏ Mẫn tuồn vào ngăn bàn hôm ấy có khi sẽ mãi khép hờ.

Nắng huế vẫn bỏng rát, và Đình thì đi mất rồi.

...

Người ta nói "xa mặt cách lòng", nhưng kì diệu là một năm trời đằng đẵng ấy tình cảm của nàng chỉ đơn giản được ru ngủ bởi những kí ức mơ hồ về Đình, không cồn cào nhung nhớ không quấy lòng khó chịu, cái tình cảm ấp úng vụng về ấy cứ im lìm trong lòng như mặt hồ không sóng, tĩnh lặng vô cùng. Trí Mẫn vẫn cứ thế ung dung bước trên con đường của chính mình, chờ đợi một ngày nào đó nó sẽ vô tình cắt ngang con đường của Đình, và khi đó, nàng gặp lại em.

Giống như một năm trước, em xuất hiện trước mắt nàng đầy bất ngờ, vẫn vẻ mặt ngơ ngác như chú cún nhỏ khi bước vào một môi trường mới, và nàng, vẫn ngẩn ngơ khi nhìn thấy em.

"Trong khoảng thời gian không có em, mình cũng không để ý ai khác, cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ biết đếm từng ngày trôi qua, may mắn thì được gặp lại em, còn không... thì tiếp tục ôm lấy tình cảm của chính mình".

Mẫn kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười nhẹ nhõm, nàng đã luôn mơ đến một ngày được tỉ mỉ kể cho Đình rằng nàng đã thích em nhiều như thế nào, cuối cùng ước nguyện của nàng cũng đã trở thành sự thật.

Khi gặp lại em ở đại học, nàng vẫn nhút nhát lắm, chỉ biết cố gắng từng ngày để vào được hội sinh viên rồi xin được phụ trách lớp em, để em biết đến nàng, nhớ đến nàng. Trầy trật mãi đến năm ba, dưới cơn mưa tầm tã của Đà Nẵng nàng lại thấy em đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh, giống quá, hệt như năm nàng 12 em 11. Cảm giác lâng lâng giữa lạ và quen làm Mẫn không kịp nghĩ nhiều, nàng vặn tay ga tạch tạch đến trước mặt em, cuối cùng cũng ngỏ được lời đưa em về nhà.

"Trong mảnh giấy đó chị đã viết gì?".

"Tất nhiên là viết lời tỏ tình Đình rùi, nhưng mà mình không nói cụ thể đâu, cứ giữ nó là bí mật trong ngăn bàn của hè năm ấy đi".

"...".

"Ủm này".

"Dạ".

"Mình đã thận trọng bước từng bước về phía em". Mẫn nhìn em, cong môi cười trìu mến. "Vậy nên em có thể ở bên cạnh mình lâu hơn một chút được không?".

Mẫn không dám hứa hẹn bất cứ chuyện gì, dẫu nàng đã từng tự mạnh miệng thề thốt với Chi Lợi. Nhưng để mà nói những lời ấy trước mặt Đình thì khác, khoảng cách từ lần đầu tiên nàng gặp em đến lần đầu tiên được nắm tay em, Mẫn đã bước từ từ cả triệu bước, rụt rè cũng như lo sợ rất nhiều điều. Cuộc đời phía trước rất dài, bên nhau bây giờ chưa chắc đã bên nhau mai sau, lòng người là thứ khó nắm bắt nhất trên đời, vậy nên Mẫn không dám hứa hẹn, càng không muốn trói buộc Đình vào tình nàng.

Đình nhìn người trước mặt, em không nghĩ có một người thích em nhiều đến thế, không nghĩ trên đời lại có một người vì yêu em mà chậm rãi đi qua bốn mùa để đến bên cạnh em, đối xử với em bằng tất thảy sự dịu dàng mà nàng có. Em cầm tay nàng, khẽ xoa xoa bàn tay đã lạnh, rồi nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay. Đình mỉm cười hỏi, em hiểu ra rồi, chỉ có thể là Mẫn mà thôi.

"Cả đời, nhé?".

end.

===

(*) cre: Sứa.

Tự nhiên giờ mình mới để ý =)) đặt cái tên Green flag không hợp lắm với nội dung của shot này =)) mà tới khi ngồi gõ shot 4 thì mình mới để ý sao nó na ná chap fluttering feelings quá trời =)) hì mn có thể coi như 1 another ending của ff z, còn ở ff thì sự thật 2 bạn vẫn không đến được với nhau thui kk.

Shot típ theo mình đã có plot rùi nhưng cần thêm xíu thời gian để hoàn thiện, hi vọng mình có thể up lên trước tết âm *v* bật mí 1 xíu xiu là họa sĩ x người mẫu nhíe, z thui đó, cạ nhà ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net