Quatorze

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Karina chết đi mang lại hạnh phúc cho mọi thần dân ở Diathome, hay nói đúng hơn là các công dân mới của vương quốc Arren, nhưng đã để lại trong lòng nàng công chúa nhỏ một nỗi mất mát to lớn, nặng trĩu. 

Cùng lúc đó, Maximus đã bí mật sai người giết hại Quốc Vương Wilfred và giả mạo Quốc Vương công bố tâm thư trước khi qua đời của Người đến với thần dân. Rằng là, Quốc Vương mong muốn Arren sẽ sáp nhập Diathome lại làm một, và mọi việc đều sẽ do Maximus - Quốc Vương tương lai của Arren quyết định. 

Winter sống khó khăn trong nỗi thù hận đã ngấm sâu vào linh hồn nhưng chẳng thể làm được gì. Nàng mệt mỏi chống chọi lại sự cô đơn ùa về mỗi đêm, nỗi thống khổ về sự ra đi của Karina thân yêu và người cha đáng kính. Dù cho nàng có kiệt quệ là thế, nhưng sự kiên cường trong thâm tâm nàng vẫn còn đó. Một bộ óc thiên tài như nàng sẽ không bao giờ nghĩ đến cái chết nếu như chưa thể trả thù cho những người nàng trân trọng nhất trong đời.

.

.

Rồi một ngày kia, khi bầu trời trở nên trong trẻo, chứa đựng những cơn gió nhẹ vào một buổi sớm mai hồng, Maximus chính thức đăng cơ, ngồi chễm chệ trên ngai vàng của vị Quốc Vương tối cao và đầy quyền lực. Tưởng chừng như giây phút kẻ phản diện được ngậm chiếc thìa vàng trong miệng sẽ diễn ra thật bình thường, thì một điều kì diệu đã xảy ra.

"Công chúa Winter, nàng còn nhớ tôi chứ?" 

Cái thanh âm bè bè lạ lẫm phát ra nhưng nghe sao cũng thật quen tai. Winter ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong góc phòng của mình, gương mặt đờ đẫn bỗng dưng tươi tỉnh hẳn.

"Raven!?" Cũng tại khoảnh khắc ấy, nàng công chúa nhỏ đã bất ngờ với chính bản thân và tự đặt ra một câu hỏi cho mình. Từ khi nào mà nàng có thể hiểu được tiếng nói của loài quạ đen vậy chứ?

"Nàng đừng sợ. Chủ nhân quá cố của tôi đã ra lệnh cho tôi, ngày này phải đến báo tin cho nàng. Cái hôm chủ nhân bị thiêu sống, người đã lén lút truyền hết chút ma thuật còn lại cho nàng. Người đã cố gắng để bảo vệ nàng."

Winter bắt đầu khó hiểu, nhưng cảm xúc mừng rỡ trong nàng cũng đã chớm nở được một chút sau bao tháng qua. Ít nhất, nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp của Karina ngay lúc này. Ồ, có lẽ là ả ở rất gần nàng thôi, ở ngay trong tim nàng thôi.

"Nhưng không phải Karina đã uống phải lọ thuốc độc và mất hết phép thuật rồi ư?"

Con quạ lắc đầu: "Chủ nhân của tôi là phù thủy hơn trăm tuổi, làm gì có chuyện khi uống lọ thuốc đó vào lại không phát hiện ra tác dụng thực của nó. Chỉ là người không kịp thời phun hết chúng ra khỏi miệng nên đã uống một chút. Vậy nên vẫn có thể giữ lại ít phép thuật để truyền cho nàng."

Nụ cười vui vẻ trên môi Winter bỗng chốc đã méo mó, gượng gạo. Nàng thở dài buồn rầu, ủ rũ đáp: "Nhưng Karina bảo vệ ta như vậy thì có ích gì? Lạy Chúa, cuộc sống của ta có tốt đẹp gì đâu."

"Nàng đừng nói như vậy. Chủ nhân của tôi không bao giờ làm việc gì mà chẳng có nguyên do cả."

.

Cốc, cốc, cốc

"Vào đi."

"Hoàng tử." Quốc sư Gavin chậm rãi tiến vào.

Maximus vừa trông thấy lão thì bèn đặt cuốn sách trên tay mình xuống mặt bàn. Hắn niềm nở, đứng dậy và tiến tới đối diện lão.

"Chà, đã khuya rồi Quốc sư còn chưa ngủ sao?"

Lão pháp sư lắc đầu, cười thành tiếng rất nhỏ: "Người cũng chưa ngủ đấy thôi. Hoàng tử, sáng mai là ngày người đăng cơ, nên đi ngủ sớm giữ gìn sức khỏe mới đúng chứ?"

Hắn bỗng dưng im lặng một hồi lâu, vắt chéo hai bàn tay ở đằng sau lưng, đi đi lại lại trong căn phòng rộng lớn của mình với vẻ mặt đăm chiêu, nom có vẻ như đang suy ngẫm một việc nào đó. Cuối cùng, hắn dừng chân trước bức tranh chân dung của bản thân. Hắn đắm mình vào bức tranh đó thật lâu, chốc chốc lại thở dài: "Ta đang suy nghĩ vài chuyện."

"Phải chăng là buồn phiền về Vương Hậu tương lai?" Một bên lông mày rậm rạp của Gavin nhướng lên.

"Đúng vậy."

Maximus lặng lẽ cúi đầu và rơi vào trầm mặc, chẳng mảy may phía sau có tiếng bước chân đang tới gần. Rồi khi khoảng cách giữa hai chiếc bóng in hình dưới sàn nhà chỉ bằng một con số không tròn trĩnh, giọng nói ồm ồm của kẻ già nua nọ mới tiếp tục cất lên: "Thế thì, tôi nghĩ rằng người sẽ chẳng cần nghĩ nhiều về nàng ấy thêm một lần nào nữa đâu."

Maximus khó hiểu, hắn xoay người, ngay lập tức, cảm giác đau đớn trong từng tế bào liền truyền đến. Từng giọt máu đỏ tươi đua nhau rơi xuống nền nhà, nhiều đến mức chẳng mấy chốc đã biến thành một vũng máu tanh tưởi. Hoàng tử nước láng giềng trợn trừng mắt, nắm chặt lấy lưỡi dao vừa bị kẻ mà hắn tin tưởng nhất đâm xuyên qua ngực trái của mình. Maximus giận dữ nhìn người trước mặt đang bỡn cợt một cách thích thú, thân hình cao ráo của hắn run rẩy, rồi hắn từ từ ngồi bệt xuống và nằm vật ra như một tên sắp chết.

"Ga.. Gavin.." Hắn căm hận gọi tên lão vì bị phản bội, hơi thở hắn yếu ớt, chỉ có thể nằm hấp hối trong vô vọng với đống máu như vũng lầy mà bản thân đang nằm đè lên.

Và cái chết tức tưởi chính là kết cục xứng đáng cho một kẻ xấu xa như hắn.

"Nhóc con, ngươi còn ngây ngô lắm!" 

Ngai vàng là dành cho kẻ hùng mạnh nhất, là dành cho kẻ có quyền năng để thống trị tất cả. Đó chỉ có thể là một mình ta, Gavin Blair!

.

.

Sáng hôm sau

Với một kẻ có phép thuật tài ba đầy mình như Gavin, việc thay đổi suy nghĩ của tất cả công dân chẳng phải là một việc khó nhằn gì. Trước sự chứng kiến của Chúa trời trên cao và toàn bộ thần dân đang có mặt tại đây, lão ưỡn ngực, ngạo nghễ bước từng bước, càng ngày càng đến gần hơn với ngai vàng ở đằng xa. Rồi lão quay phắt người lại, quan sát vương quốc Arren của chính mình, cảm nhận địa vị cao quý nhất mà bản thân luôn hằng mong ước. 

Gavin làm ra dáng một Quốc Vương, dõng dạc hô to: "Ta - Gavin Blair, ngày hôm nay chính thức đăng cơ, ngồi lên ngôi vị Quốc Vương. Ta sẽ không phụ lòng của mọi người, sẽ trị vì vương quốc thật tốt để mỗi con dân đều có cơm ăn áo mặc đầy đủ. Và ta..."

Phập!

Cả vương quốc bỗng chốc trở nên náo loạn vì mũi tên sắc nhọn từ đâu phi đến xuyên thẳng qua lồng ngực của Quốc Vương đáng kính. Bọn họ nhìn theo hướng của mũi tên được bắn ra, nhưng lại chẳng trông thấy thủ phạm ở đâu.

.

.

Gavin chết một cách chóng vánh nhưng sự thật lại vô cùng xứng đáng. Arren không có ai cai trị, nhanh chóng biến thành cái nôi của chiến tranh giữa những kẻ độc tài và tham lam, tranh đấu chém giết lẫn nhau để ngồi lên ngôi vua. Rồi qua nhiều năm đã liền trở thành một biển máu mênh mông, cuốn trôi đi cả cái chết của Quốc Vương Gavin vào dĩ vãng. 

Cả Arren và Diathome, từ hai vương quốc đầy ắp hạnh phúc và hòa bình nay đã hóa thành biển chết, nhờ vào công lao của những kẻ được coi là nhân vật chính diện trong các câu chuyện cổ tích. Và người sống sót còn lại duy nhất, không ai khác chính là Winter.

Ở một nơi nào đó xa thật xa, nàng công chúa nhỏ năm nào giờ đã là một người phụ nữ trưởng thành, mang trong tim nhiều vết xước. Ngày nàng rời bỏ cuộc đời đau thương của mình, nàng đã gieo mình nằm trên cành cây sần sùi mà lúc trước đã ngồi cùng ả phù thủy nàng yêu, bỏ lại những hoài bão mình đã mang theo một đời. Giờ đây nàng đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản.

Thước phim thanh xuân tua ngược trước mắt ngay tại khoảnh khắc nàng sắp sửa lìa đời. Ấy là khi nàng có thể một lần nữa trông thấy gương mặt thân thương của Karina, cảm nhận được vòng tay ả ôm mình vào lòng, và giọng nói trìu mến của ả thốt lên rằng:

"Trân quý của ta, ta yêu em rất nhiều."

Và rồi, nàng công chúa đã chìm sâu vào giấc mộng nghìn thu của mình mãi mãi.

---End---

===

Các rds thân thương của bạn au đoán xem chú ending này có phải nà ending cúi cùng của fic khum =)))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net