10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hè chói chang oi bức. Ánh nắng như thiêu đốt mặt đất, khiến bầu không khí cũng trở nên đặc quánh.

Đoàn phim được nghỉ giải lao, Lưu Trí Mẫn cùng Ninh Nghệ Trác ngồi tránh nắng dưới tán cây. Gió nóng thổi qua khiến lòng người ta hanh khô khó chịu.

"Kim Mẫn Đình đâu?" Ninh Nghệ Trác quay đầu nhìn Lưu Trí Mẫn, hỏi với vẻ ngạc nhiên.

Hình như Kim Mẫn Đình có thành kiến với cô. Chỉ cần cô đến gần Lưu Trí Mẫn là sẽ bị đối phương đề phòng nghiêm ngặt mà nhìn chằm chằm. Cảm giác ấy tựa như một con chó to bảo vệ đồ ăn, chỉ sợ người khác chực chờ cướp mất cục xương của nó. Lúc này không bị ánh mắt Kim Mẫn Đình tia đến, cô thậm chí còn cảm thấy không quen.

"Em ấy đi lấy cơm hộp, chốc nữa quay lại ngay." Lưu Trí Mẫn thều thào lên tiếng. Thời tiết quá nóng, cô ngay cả nói chuyện cũng không còn sức.

"Đúng rồi, chị Trí Mẫn, sáng nay chị đã xem Weibo chưa?" Như sực nhớ ra điều gì, Ninh Nghệ Trác cẩn thận nghiêng người đến gần, "Chính là tên nam chính trong phim trước của tụi mình đó. Hắn thái độ hống hách, kênh kiệu, kết quả bị nhân viên công tác phốt."

Nam chính phim trước?

Lưu Trí Mẫn ngẫm nghĩ một lúc lâu, mãi mới hình dung ra được mặt mũi đối phương.

Lần trước Ninh Nghệ Trác quay phim tiên hiệp, trong đó có rất nhiều cảnh cần phải dùng đến dây cáp. Diễn viên nam kia vẫn luôn dùng người đóng thế, hơn nữa chỉ tính riêng trợ lý sinh hoạt thôi đã có những tám người, bình thường cũng hay vênh mặt hất hàm sai khiến những nhân viên khác. Người như vậy bị tố là hống hách, kênh kiệu cũng không kì quái.

"Phim đó không phải đã định ngày chiếu rồi sao?" Lưu Trí Mẫn đối diện với ánh mắt hóng hớt của Ninh Nghệ Trác, "Em lo gì chứ?"

"Cái gì mà em lo?" Ninh Nghệ Trác trợn tròn, nhìn ra Lưu Trí Mẫn hẳn là thật sự không biết gì, lại truy vấn, "Chị không xem cái video hắn lên mặt kia sao? Kim Mẫn Đình về không nói với chị à?"

"Kim Mẫn Đình?" Lưu Trí Mẫn lại càng không hiểu ra sao, "Chuyện này lại liên quan gì đến Kim Mẫn Đình?"

"Vì cái người bị ăn hiếp trong video đó chính là Kim Mẫn Đình chứ còn gì nữa!" Ninh Nghệ Trác lắc lắc vai Lưu Trí Mẫn, "Em hỏi chị, hôm qua có phải Kim Mẫn Đình đi thu tiết mục phỏng vấn không? Cậu ấy trùng hợp bị đụng lịch với diễn viên nam kia đó."

"Đụng lịch?"

"Đúng rồi. Nghe nói là Kim Mẫn Đình đến sớm, chuyên viên tạo hình mới làm cho cậu ấy trước. Kết quả tên kia không vui, cho rằng mình có thâm niên hơn, yêu cầu được thu trước, để Kim Mẫn Đình phải đợi. Hơn nữa còn không chừa cho Kim Mẫn Đình chỗ để nghỉ ngơi, hại cậu ấy phải đứng gần cả ngày bên ngoài phòng phát sóng."

Lưu Trí Mẫn ngây ngẩn. Cô không ngờ hôm qua Kim Mẫn Đình về trễ còn là vì nguyên nhân đó.

"Em nói tên kia bị tế thì cũng vừa lắm. Không phải đóng được bộ phim truyền hình thôi sao? Có cái gì mà kiêu ngạo chứ? Còn dám bắt nạt người mới." Ninh Nghệ Trác đã sớm chướng mắt diễn viên nam kia, cũng rất khó chịu với kiểu phân chia giai cấp, xa lánh người mới trong giới, "Em mà là Kim Mẫn Đình, xác định đã tặng hắn hai quả đấm."

Nhưng Lưu Trí Mẫn đâu còn lòng dạ nào nghe Ninh Nghệ Trác lảm nhảm. Cô vội móc di động, nhanh chóng tìm đến video kia.

Mở đầu video chính là diễn viên nam phát hỏa mắng mỏ nhân viên công tác, mà Kim Mẫn Đình đứng ngay bên cạnh, mặt không cảm xúc, dáng đứng thẳng tắp, trông như đang bình tĩnh đón nhận lửa giận vô cớ của diễn viên nam. Đoạn giữa chỉnh sửa, tua nhanh một chút, cuối cùng khi diễn viên nam bước ra khỏi phòng phát sóng thì thời gian ở góc dưới phải đã là bảy giờ tối, Kim Mẫn Đình vẫn đứng ở vị trí ban đầu, động tác cũng không hề thay đổi. Phụ đề còn thuyết minh mãi đến tận lúc ấy, Kim Mẫn Đình vẫn còn chưa ăn cơm chiều.

Nhớ đến bộ dáng chật vật của em tối qua, trong lòng Lưu Trí Mẫn vừa chua vừa chát. Đồ ngốc này, vậy mà còn lừa cô nói là đi mua bảng phấn mắt.

"Chị Trí Mẫn, chị ổn chứ?" Ninh Nghệ Trác thấy vẻ mặt cô không đúng, vội cất lời an ủi, "Kim Mẫn Đình không nói chắc cũng là không muốn để chị lo lắng thôi."

"Ừ, chị biết."

Lưu Trí Mẫn gật gật đầu. Thấy Kim Mẫn Đình đội ánh mặt trời chói chang chạy từ xa đến, cô cũng không tiếp tục đề tài ấy nữa.

Kim Mẫn Đình xách theo mấy hộp cơm, chạy gần đến nơi mới thấy chị vợ nhà mình đang ngồi cách Ninh Nghệ Trác gần quá mức quy định, cô lập tức phật lòng, vội bước chân xen vào ngồi giữa hai người.

"Vợ, ăn cơm thôi." Kim Mẫn Đình đưa hộp cơm cùng đũa cho Lưu Trí Mẫn, rồi nghiêng người, chắn hết tầm mắt của Ninh Nghệ Trác.

Ninh Nghệ Trác bị cô nàng chọc tức đến nổ đom đóm mắt, bèn quay đầu liếc xéo trợ lý nhà mình: "Tiểu Đao, nhìn người ta kìa!"

Cô hầu này không ngừng chạy trước chạy sau, hỏi han ân cần, trông còn chuyên nghiệp hơn cả trợ lý.

Tiểu Đao giật mình, phản ứng lại mới nhanh chóng chạy đi lấy cơm hộp. Còn Lưu Trí Mẫn lại dở khóc dở cười, thuận tay gắp đồ ăn trong hộp sang cho Kim Mẫn Đình, dặn dò nói: "Ăn nhiều một chút."

Cái người này, tối qua lúc về quá nửa là chưa ăn no, cho nên trước khi ngủ còn gặm hai khúc bánh mì to.

"Vợ, đừng cho em nữa, chị sẽ ăn không đủ no." Kim Mẫn Đình thấy trong hộp của đối phương chỉ còn một ngụm cơm chút xíu, lại muốn gắp đồ ăn trả về.

"Mau ăn đi." Lưu Trí Mẫn cọ cọ bả vai Kim Mẫn Đình, thấp giọng than phiền: "Trời nóng quá, chị cũng ăn không vô."

Kim Mẫn Đình lập tức im lặng, vùi đầu ngấu nghiến mấy ngụm, nháy mắt đã bay hết nửa hộp.

Đêm đó, lúc sắp ngủ, Lưu Trí Mẫn bê từ phòng tắm ra một cái thùng gỗ.

Thời gian trước rộ lên trào lưu dưỡng sinh, cô cũng mua cho mình một cái thùng ngâm chân mát xa. Đáng tiếc quá lười, mua về xong cũng không dùng được mấy lần, may mà hôm nay cuối cùng cũng có thể phát huy công dụng.

Kim Mẫn Đình đứng tấn bên mép giường, giương mắt thấy chị vợ nhà mình ôm thùng lắc lư đi đến thì vội bước qua định giúp một tay. Nhưng Lưu Trí Mẫn lại lắc đầu, không để cô động đến mà chỉ nói: "Kim Mẫn Đình, cởi vớ ra, ngồi lên sô pha đi."

Kim Mẫn Đình không rõ nguyên do nhưng vẫn nghe lời làm theo. Mãi đến khi thùng ngâm chân được đặt trước mặt mình, cô mới hiểu dụng ý của Lưu Trí Mẫn.

"Kim Mẫn Đình, ngâm chân." Lưu Trí Mẫn tùy tiện nằm sải bên cạnh Kim Mẫn Đình há mồm thở dốc. Thùng ngâm chân đựng đầy nước đối với cô mà nói thật sự quá nặng.

Kim Mẫn Đình ngoan ngoãn đưa chân vào thùng. Thấy còn chỗ trống, lại nhỏ giọng hỏi: "Vợ, chị có muốn cùng ngâm không?"

"Thôi." Lưu Trí Mẫn xua xua tay, lại nói, "Người đứng nguyên ngày cũng không phải chị."

Kim Mẫn Đình cứng đờ, rồi lại rũ đầu: "Vợ biết hết rồi sao?"

"Kim Mẫn Đình, sao không nói cho chị biết?" Lưu Trí Mẫn thở dài, duỗi tay xoa xoa đầu cô nàng, "Đứng cả ngày, chân mỏi lắm sao? Người kia hung như vậy, có phải em cũng thấy uất ức không?"

"Thật ra... không mệt tới vậy." Kim Mẫn Đình lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Nội Vĩnh Chi Lợi bảo muốn kiếm tiền thì không thể đắc tội người khác. Em không muốn làm chị lo lắng."

Cho nên lúc về mới ghé mua bảng phấn mắt mà không nhắc gì đến chuyện đã gặp ở phòng phát sóng.

"Lần sau đừng giấu chị nữa. Tuy không giúp em báo thù được nhưng mà chị có thể..." Lưu Trí Mẫn dừng một chút, "giúp em mắng hắn nha."

Kim Mẫn Đình nghe vậy vội quay đầu. Chỉ thấy chị vợ nhà mình móc điện thoại ra, mặt đầy căm phẫn mà gõ chữ.

Cô ghé người đến gần hơn chút, thấy rõ nội dung trên màn hình.

Đúng là dưới bài Weibo tố diễn viên nam kia có thái độ hống hách, kiêu ngạo. Lưu Trí Mẫn mang một tài khoản phụ có ID là "Vợ Kim Mẫn Đình", chiến đấu hăng hái với fan có ý định tẩy trắng cho diễn viên nam kia suốt mấy chục bình luận.

"Bọn họ toàn là cãi cùn!" Lưu Trí Mẫn tức giận đến nghiến răng.

Từ chiều cô đã thấy được những lời tẩy trắng của fan đối phương, luôn mồm khẳng định là Kim Mẫn Đình làm chuyện gì chọc giận nghệ sĩ nhà mình trước, lại nói nghĩa vụ của người mới vốn là phải nhường cho tiền bối. Kim Mẫn Đình không có bao nhiêu fan, cô trong cơn giận dữ đã dùng tài khoản phụ cãi lại.

"Kim Mẫn Đình, em cũng tạo nick phụ đi. Bọn chúng quá đông quá nguy hiểm."

"Vâng."

"Mau đến giúp chị."

"Được."

"Kim Mẫn Đình, rốt cuộc em có nghe chị nói gì không đó?"

Hiển nhiên là không rồi.

Nhìn gương mặt phùng má vì tức giận của Lưu Trí Mẫn, Kim Mẫn Đình nhịn không được duỗi tay chọt một chút. Ngay sau đó là nhào cả người qua, luôn miệng lẩm bẩm: "Vợ đáng yêu quá, vợ đáng yêu quá."

Lưu Trí Mẫn bị đè trên sô pha ôm cứng, bên tai nghe "thịch" một tiếng, cô vội đẩy người.

"Kim Mẫn Đình, không được ôm chị, thùng rửa chân muốn lật rồi!"

"Vợ, em đứng cả ngày rất mệt, để em ôm một cái, được không?" Kim Mẫn Đình hơi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ngây thơ vô tội.

Lưu Trí Mẫn lập tức mềm lòng, không cách nào thốt lên lời từ chối. Cô đành phải mặc cho thùng rửa chân lật ngã, để Kim Mẫn Đình ôm chầm cả người.

Kim Mẫn Đình tham lam hít lấy hương thơm trên người Lưu Trí Mẫn, nghĩ thầm tối nay nhất định sẽ lại là một đêm mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net