2. Vô Đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2017

Doãn Chính đứng trước gương trong phòng tắm của khách sạn khoảng mươi phút mới trút bỏ đồ hết đồ của mình xuống, bên vai vẫn còn một đạo vệt hồng hơi nhưng nhức.

Trời mùa đông ở Thành Đô không lạnh lắm, Doãn Chính chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi vặn xuống vòi hoa sen, nước ấm cứ thể xả lên tóc, lên vai, hơi nước mù mịt bám lên bốn tấm kính bao quanh như cuốn cậu vào một khối suy nghĩ vẩn vơ, cậu nhìn thấy bản thân mình đang xuất hiện mờ ảo trên kính như chính thân phận của tôi trong cái giới giải trí đầy cạm bẫy và nghiệt ngã này vậy, đôi khi cũng thật muốn nhìn ngắm bản thân thật rõ ràng, nhưng cuộc sống cứ trôi qua bình lặng như vậy, còn có sự lựa chọn nào khác nữa sao? Nhưng anh ấy đã nói với cậu, anh ấy cho cậu quyền được lựa chọn.

Doãn Chính chạm nhẹ vào vết đau trên bả vai mình, khẽ khàng xoa nắn nó, đây là hậu quả của việc thực hiện cảnh quay mạo hiểm mà không cần diễn viên đóng thế, chẳng sao cả, chỉ là đau một chút, miễn là làm tốt cảnh quay của mình tức là tôn trọng đạo diễn và khán giả đã đặt kì vọng vào mình.

Doãn Chính cúp nước xuống, lấy một chiếc khăn lau khô cơ thể, mặc lên một chiếc áo choàng trắng, vừa bước ra ngoài vừa tiện thể lau sạch tóc. Cậu nhanh chóng tiến đến chiếc vali, lục lọi một tấm danh thiếp màu đen đỏ đan xen.

"Huỳnh Hiểu Minh."

Đó là chủ nhân tấm danh thiếp trên tay cậu.

Hiện tại, Doãn Chính có thể nghe ra giọng nói trầm thấp nam tính không hề có hảo ý của anh ấy đang văng vẳng bên tai của mình.

"Chỉ cần em nguyện ý, quyền lợi của em tôi sẽ không thiếu một phân, suy nghĩ thật kỹ rồi gọi cho tôi, tôi lúc nào cũng chờ em."

Anh ta muốn biến cậu trở thành gà của mình và chu cấp mọi quyền lợi cho cậu. Liệu cậu có thể không? Cậu sợ rằng mình sẽ sai lầm mất.

Tay Doãn Chính hơi run, gõ dòng số ấy lên trên điện thoại với tốc độ khá chậm, gọi đến cuộc thứ hai mới có người bắt máy, nhưng người bắt máy lại là giọng của một thiếu niên có vẻ trẻ tuổi.

"Ai đây, đã khuya như vậy mà còn gọi?"

Doãn Chính nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đang nằm cạnh bàn, đã hơn 12 giờ đêm rồi.

Cậu ngập ngừng một hồi lâu, cũng không suy nghĩ nhiều rồi nói tiếp

"Cho...cho tôi gặp Huỳnh lão sư, có việc quan trọng..."

Giọng nam nhân trẻ tuổi kia có vẻ khó chịu.

"Anh ấy đang tắm, lát rồi gọi."

Huỳnh Hiểu Minh này là đang cùng thiếu niên trẻ tuổi ở chung phòng, khó trách khiến cậu có khối suy nghĩ không an vị. Chưa đầy năm phút sau, máy cậu lại reo lên tiếng nhạc chuông quen thuộc, Doãn Chính không vội bắt máy ngay.

"Ai vậy?" Đầu dây bên kia hỏi.

"Anh đây là Huỳnh Hiểu Minh?" Doãn Chính hỏi.

"Không phải, cậu là ai?"

Doãn Chính biết anh đang cố tình biến tấu trong giọng nói, giọng anh thế nào cậu đây còn không rõ hay sao? Cớ vì gì còn không dám nhận.

"Tôi là...Doãn Chính, tuần trước gặp nhau ở đội đua Lý Vạn Đạt."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi thấy một tiếng cười nhẹ.

"Doãn Chính? Em đây là suy nghĩ kĩ rồi sao?"

Đến mức này rồi, có lẽ cậu nên tập chung vào vấn đề chính luôn một thể.

"Anh đang ở Thành Đô đúng không?"

"Đúng!"

".....Tầng 12, phòng 666, khách sạn Thành Đô, tôi đợi anh, ngay bây giờ."

Huỳnh Hiểu Minh không nói thêm lời nào chỉ cúp máy, Doãn Chính cũng trùng người xuống, dựa lưng vào thành giường.

Một tiếng sau tức một giờ sáng hơn, sau khi Doãn Chính chợp mắt được một lát bỗng có người gõ cửa, cậu bật sáng đèn, thông qua ô nhỏ quan sát trước, xác nhận là anh ta, cậu mới chậm rãi mở cửa.

Huỳnh Hiểu Minh đeo khẩu trang cùng mũ đội đầu kín mít, trên người mặc một chiếc áo măng tô màu đen tuyền, tất thảy đến ánh mắt đều hiện lên một cỗ huyền bí khó tả.

Huỳnh Hiểu Minh tự động đóng lại cửa phòng. Anh tiến đến trước mặt Doãn Chính, bàn tay còn đeo găng tay da không an phận túm lấy eo cậu kéo vào lòng mình, sau đó gác cằm mình lên đỉnh đầu của cậu, khuôn mặt Doãn Chính áp vào ngực Huỳnh Hiểu Minh nghe thấy cả nhịp tim như trống đập, mùi thơm nam tính cùng hỗn hợp nước hoa Pháp ấy phút chốc làm đầu óc cậu như mụ mị đi, anh vẫn ôm cậu như vậy, chỉ là càng ngày càng chặt thêm.

"Anh Minh...đây là..."

Doãn Chính vẫn buông thõng tay như thế, Huỳnh Hiểu Minh lúc này đã buông cậu ra, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu, tháo xuống khẩu trang và găng tay da, ném mạnh qua một bên. Người đàn ông này, quả nhiên đẹp trai vô cùng.

"Tôi cũng nên tập chung vào chủ đề chính thôi nhỉ? Doãn lão sư của tôi."

Huỳnh Hiểu Minh cúi xuống hôn lấy cổ Doãn Chính, xốc eo cậu đứng thẳng lại, hai tay cậu mỏi nhừ đành bám chắc lên bờ vai rắn chắc của anh ta. Doãn Chính hoàn toàn không dám ngăn anh lại. Huỳnh Hiểu Minh áp chặt cơ thể cậu vào tường, một tay bóp nghẹt lấy quai hàm cậu mà hôn xuống, nụ hôn mãnh liệt nồng đậm, đem theo hương vị máu tanh pha lẫn vị cồn cay đắng, hôm nay có vẻ như anh ta đã uống chút rượu rồi.

Chiếc áo choàng tắm của Doãn Chính, Huỳnh Hiểu Minh chưa kéo dây vội mà chỉ làm nó hơi trễ xuống vai, đôi môi của anh hôn ngân từ cổ kéo dài đến ngực cậu, Doãn Chính lấy tay bịp lấy miệng mình, cảm giác này là gì? Chua xót, nhục nhã hay là đang đắm chìm trong thứ khoái cảm dơ bẩn này.

"Vì gì mà lại chọn tôi..." Doãn Chính muốn nhìn vào đôi mắt của Huỳnh Hiểu Minh, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc ở khoảng cách bằng không như vậy, anh ấy còn là idol của cậu, là tiền bối trong nghề mà cậu rất mực kính trọng, ngày hôm nay anh ấy còn muốn ngủ với cậu.

Huỳnh Hiểu Minh hơi cau mày, vỗ vỗ mặt Doãn Chính hai cái, anh túm lấy tóc gáy cậu nghiêng qua một bên, đầu cậu căng cứng lại, nghiêng theo sự chỉ đạo của anh. Huỳnh Hiểu Minh ấn vai Doãn Chính xuống, trán cậu vừa tầm va vào phần đùi của anh.

"Chỉ cần em làm tôi sướng, tôi sẽ trả lời em bất cứ điều gì."

Huỳnh Hiểu Minh túm lấy tóc Doãn Chính giật về phía sau, nhận được sự đại ngộ này da đầu cậu giống như sắp rách đến nơi. Cậu nghe tiếng lạch cạch, anh bắt đầu tháo xuống đai lưng, đem theo cỗ dục hỏa to lớn đánh bật ra va đập vào mặt cậu, cảm giác ghê tởm trong lòng Doãn Chính bắt đầu trỗi dậy, cậu bắt đầu né tránh nó.

Huỳnh Hiểu Minh nắm tóc Doãn Chính ngày càng chặt thêm, cầm theo thứ đồ chơi khủng bố đã căng cứng di di trên má cậu, đặt nơi miệng cậu đầy khả ố, anh muốn cậu ngậm chặt nó.

"Nếu răng của em mà chạm vào nó tôi sẽ không tha cho em đâu, chăm sóc nó tốt một chút, em sẽ không thiệt thòi..."

Từng lời dụ dỗ ngon ngọt như rót mật vào tai, Doãn Chính nhắm chặt mắt lại, nước mắt rơi xuống gò má, anh lấy ngón cái miễn cưỡng tách miệng cậu ra, để anh đặt thứ đó vào trong, chạm đến đầu lưỡi trơn láng của cậu.

Vị tanh nồng của bạch trọc quấn lấy cổ họng, Doãn Chính nuốt mạnh xuống một cái. Thứ đồ chơi kia quá lớn đi, anh bắt đầu luân động qua lại trong miệng cậu nhưng cũng chỉ vào được hai phần ba vì kích thước quá khổ.

"Quá tệ, em chưa từng làm chuyện này với ai sao? Xử nam à?"

Doãn Chính bị thứ kia bịt miệng không nói được chỉ gật gật đầu. Anh rút nó ra khỏi miệng cậu kéo theo một sợi chỉ bạc, anh véo cằm Doãn Chính một cái, bộ dáng rất thích thú.

"Để tôi xem..."

Huỳnh Hiểu Minh quỳ xuống cùng Doãn Chính, đẩy cậu dựa vào tường, túm lấy hai chân cậu dạng rộng ra.

"Tôi dạy cho em một lần duy nhất, lần sau đừng làm tôi thất vọng."

Lần đầu tiên Doãn Chính gặp Huỳnh Hiểu Minh ở đội đua Lý Vạn Đạt, sau khi cậu hoàn thành tốt khúc đua của mình và đoạt giải cao, Doãn Chính được đội trưởng Lý giới thiệu với anh về thành tích và công việc của mình. Anh nhã nhặn vặn nắp một chai nước khoáng đưa đến cho cậu, cả hai ngồi bên khán đài quan sát nói chuyện rất vui vẻ, anh giúp cậu lấy khăn lạnh, cầm cho cậu mấy thứ đồ ăn vặt, đôi bên cùng chụp chung mấy tấm hình, cùng chia sẻ cách thức liên lạc cho nhau, Huỳnh Hiểu Minh nói anh thích bộ dạng của cậu lúc đua xe, Doãn Chính nói tôi thích bộ dạng của anh khi là một con người bình đạm thế này, đối với cậu anh thật tốt.

Anh thật sự rất tốt.

Huỳnh Hiểu Minh đem thân thể trần truồng của mình áp lên người Doãn Chính, từng tấc da thịt kín hở của cậu đều bị anh chạm vào vừa nâng niu vừa độc chiếm. Quả nhiên là ảnh đế một thời, gương mặt góc cạnh nam tính, cơ thể cường tráng hoàn mỹ hệt như một kiệt tác điêu khắc phương tây, Doãn Chính không tự chủ được bèn muốn chạm vào anh nhiều hơn một chút.

Huỳnh Hiểu Minh vuốt ve bắp đùi Doãn Chính, hôn nhẹ môi cậu một cái cực ôn nhu rồi đem hai chân cậu tách ra vòng qua eo của anh.

"Em gần đây sao lại gầy như vậy?" Anh ân cần hỏi cậu.

Mắt Doãn Chính hơi nhắm lại, cảm nhận được phía dưới căng trướng đến đau, thứ đó vừa nóng ẩm vừa nhớp nháp, nó đang muốn tiến sâu vào trong cậu một cách đường hoàng nhất.

"Gần đây đóng máy Ma Tước, bộ đó cần kiểu nhân vật như thế." Doãn Chính lúc này đau điếng, nhắm chặt mắt lại miễn cưỡng rặn ra câu chữ để trả lời anh.

Mồ hôi trên trán Huỳnh Hiểu Minh tỏa ra một tầng mỏng, có vẻ như làm tình với kẻ mang lần đầu tiên như Doãn Chính cũng chẳng dễ dàng gì. Cậu cũng đau, anh cũng xót, hay là cả hai dừng lại, có vẻ như anh vẫn không có ý định ấy. Huỳnh Hiểu Minh cúi xuống hôn Doãn Chính, một nụ hôn kiểu Pháp, ngọt ngào nhưng hoang dại, trán anh đặt lên trán cậu, trong lúc này anh vẫn còn muốn nói chuyện.

"Sau này ăn nhiều lên đi, béo lên một chút."

Huỳnh Hiểu Minh đem thứ đồ chơi cực đại kia tiến vào được bên trong Doãn Chính độ khuất quy đầu ba phân đã bắt đầu luân động nhịp nhàng, cảm giác trong cậu cũng bắt đầu biến đổi, từ đau sang lạ.

"Tôi như vậy...không tốt sao?" Doãn Chính ôm lấy cổ Huỳnh Hiểu Minh, nói bên tai anh.

"Tô Tam Tỉnh của tôi xinh đẹp mị hoặc như vậy, tôi đương nhiên rất thích."

Đến tên nhân vật của cậu vừa đóng máy anh cũng biết, sống trong nghề lâu như vậy rồi cũng không lường được có đại ảnh đế lại quan tâm đến mình, thật sự khiến Doãn Chính thụ sủng nhược kinh.

"Nghe nói nhân vật của em là phản diện, đã là phản diện lại còn xinh đẹp quá mức, Hứa Văn Cường này sẽ chơi Tô Tam Tỉnh đến sướng."

Dâm ngôn uế ngữ cứ như vậy mà lọt hết vào tai Doãn Chính trở thành một luồng kích thích đến lạ, dưới thân của cậu bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Doãn Chính thả lỏng người, cửa huyệt vẫn có bóp mạnh lại như muốn đẩy thứ đồ chơi cường đại kia ra khỏi nó. Huỳnh Hiểu Minh nói đây là lần đầu tiên của cậu, anh muốn tôi hưởng cảm giác chân thật nhất, anh sẽ không dùng bao. Nơi giao thoa giữa hai người trừu sáp tạo ra một cỗ dịch trắng đặc sệt hòa lẫn máu hồng chảy dài xuống ga giường.

Huỳnh Hiểu Minh bỏ tâm tư công sức vào cậu như vậy chắc chắn phải đòi hỏi rất nhiều thứ, đương nhiên đai đen Teakwondo của cậu cũng không phải để chưng, Doãn Chính có thể làm được mọi tư thế khó nhất mà anh muốn, miễn kim chủ của cậu anh ấy hài lòng.

Dù là lần đầu tiên của Doãn Chính nhưng Huỳnh Hiểu Minh cũng không muốn kiêng dè, trực tiếp mạnh bạo tàn phá yếu điểm đó của cậu. Doãn Chính sướng đến phát điên cũng đau đến phát ngất cũng, anh lay cậu tỉnh dậy, hai người lại tiếp tục, cứ như thế đến nửa đêm anh mới chịu buông tha.

Cả hai trần như nhộng ôm lấy nhau, Doãn Chính dựa vào lồng ngực rắn chắc của Huỳnh Hiểu Minh, đầu cậu hiện tại như một khối trống rỗng, mặc cảm nhục nhã gì đó nó cũng không còn cảm thấy nữa. Huỳnh Hiểu Minh hôn xuống tóc cậu, chậm rãi quấn lấy một lọn tóc mai của cậu vuốt ve.

"Em có muốn nghe vì sao tôi chọn em không?"

Doãn Chính buồn ngủ và mệt mỏi lắm, cái gì cũng không muốn nghe nữa, anh đem một tay cậu gác lên bụng anh, cậu nhắm liền mắt lại.

"Bởi vì tôi thương tiếc tài năng của em, người như em đáng ra phải có nhiều người biết đến hơn nữa...hay là tôi sẽ đầu tư một dự án, chúng ta có thể đóng chung một bộ phim làm một đôi yêu nhau, em có muốn không?"

Doãn Chính đã dần chìm vào mộng mị, nửa câu sau cậu không còn nghe thấy gì hết.

Sáng hôm sau Doãn Chính và Huỳnh Hiểu Minh đều không có lịch trình, cậu đã dậy từ sớm nhưng không dám ngồi dậy sợ làm phiền giấc ngủ của anh, Dlaxn Chính cứ yên vị trong lòng anh mặc cho anh ôm ấp cho đến khi anh trở mình cậu mới dám ngồi dậy theo.

Quần áo đêm qua vương vãi khắp nơi dưới nền nhà, Huỳnh Hiểu Minh muốn đi tắm, Doãn Chính cũng giúp anh thu gọn lại chúng. Anh nói không cần quá để tâm, lát nữa trợ lí sẽ giúp anh mua đến vài bộ, mua cả cho câun nữa, nhưng Doãn Chính nói không cần, anh cũng ừ ừ gật đầu, so với thái độ ngọt ngào hôm qua khi tỉnh dậy đã có chút khác biệt, cậu cũng không bận tâm lắm, mặc lại hoàn chỉnh đồ đạc của mình rồi thu dọn bãi chiến trường, buổi trưa sẽ trả phòng.

Doãn Chính cầm lên áo sơ mi của anh, thấy cổ tay có dính chút màu đỏ giống như máu, rõ ràng đêm qua không có bất cứ xô xát nào, đôi bên cùng can tâm tình nguyện, đợi anh bước ra khỏi phòng tắm cậu sẽ hỏi anh, cậu sợ anh đã bị thương ở đâu đó rồi.

Huỳnh Hiểu Minh bước ra, trên người chỉ quấn một lớp khăn tắm che ngang bộ vị, cơ thể trắng trẻo hấp dẫn lấm tấm những giọt nước, tóc tai ướt đẫm lòa xòa trước mặt anh, người này đã khiến cậu một lần nữa chìm vào mộng cảnh.

Một vài phút sau Doãn Chính mới định thần, nhanh chóng hỏi anh.

"Anh có làm sao không? Tôi thấy cổ tay áo anh có một đạo vệt máu."

Anh nhìn xuống hai tay mình, mặt vô biểu tình, lắc lắc đầu nói.

"Tôi không sao, em đừng bận tâm, có một số con vật tôi nuôi nấng không biết nghe lời còn muốn quay lại cắn tôi, tôi đây chỉ muốn dạy bảo chúng một chút."

Doãn Chính bất giác suy nghĩ mông lung một lát thì thấy anh tiến đến cầm lấy điện thoại của tôi và yêu cầu pass. Tôi khó hiểu nhưng vẫn mở máy cho anh.

"Mỗi lần thế này, tôi sẽ kiểm tra máy của em, nếu em có làm điều gì quá phận thì đừng trách tôi ác, tôi có thể cho em một thứ nhưng cũng có thể lấy hết mọi thứ của em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC