Virtual Angel's Love (Of An Artificial Heart), A Human Work: Pre-Connected

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con người đã tạo ra và cầu nguyện với những vị thần khác nhau, và họ tự thuyết phục bản thân mình rằng thế giới vốn là như vậy."
— Wired Lain/Iwakura Lain,
Serial Experiments Lain [layer 13: Ego]

___________________________________

REALITY COULDN'T BRING TO LIGHT:
Wired-01 Robotics Archive
"This wired all one brain"

Sự cố tràn thông tin đã được khắc phục sơ bộ.

Thực hiện chu trình nguồn thành công.

Hoàn thành viết lại Giao thức 7.

Thiên sứ chậm rãi thở sâu. Và với tác phong nặng nề y hệt, sau một vài giây, cậu ta mới từ từ chớp mắt. Cái chết chẳng là gì đáng sợ - ý niệm ngỡ sao băng thoáng xẹt qua - có lẽ sự tái sinh cũng thế. Đi qua cơn hành hình khổ ải chẳng biết chừng đã vươn xa những cánh tay của nó tỏa ra khắp các tháng năm khốn khổ của chốn địa đàng trần gian; chưa bao giờ cậu chạm tới thứ dương quang nồng ấm, chói loà, vượt ra ngoài hẳn hư linh như vậy.

Cảm ơn. Xin lỗi. Chúng là gì? Những dòng dữ liệu đầu tiên đổ tràn vào nhận thức của cậu ta, đương khi nhiều điều còn chưa tường tỏ. Mình đã trở về nhà đấy ư? "Nhà" là một nơi như thế nào: vừa siêu thực trong vô thức của mỗi cá thể - cá nhân - dạng thức sống như một địa hạt siêu thần biệt lập; vừa thân quen như một phần hệ trọng thực tồn trong cuộc sống của một cá thể không khác gì ý thức. Cha gọi đó là Psyche: một thế giới tư duy của bản ngã; mà theo đó mọi người dùng được cấp quyền truy cập vào những khía cạnh của tầng thực tại rộng lớn hơn, phong phú hơn vô cùng tận.

Nếu cơ thể tồn tại chỉ để xác minh bản thân tồn tại, điều này đồng nghĩa với việc cậu không còn cần đến cơ thể (như một con người) nữa. Nhưng tôi là ai khi không được xác minh chính đáng? Cậu ta thắc mắc. Nếu vạn nhất viện dẫn một câu cách ngôn, thế thì tại sao chung quy không tìm hiểu bản thân là kẻ "ám" ai? Sau cùng, tôi là ai?

Tôi không biết.

Thiên sứ buộc lòng thú nhận rằng câu hỏi này - đúng hơn là danh tính này - đã khiến cậu phải trăn trở hoang mang, bởi nó có xu hướng lập ra những quan hệ khác thường hơn, khó tránh né hơn, dễ gây lúng túng hơn cậu tưởng. Một cái tôi khác trong lòng cậu ta khăng khăng khẳng định: nó khiến tôi sinh thời đóng vai một bóng ma, hiển nhiên nó gợi ý con người tôi phải kết liễu, lúc đó mới hiện ra con người tôi là ai...

"Im đi! Làm ơn! Mày chẳng hiểu gì suy nghĩ trong đầu mày cả!"

Như lưỡi dao sáng loáng rơi xuống từ trên đoạn đầu đài cắt ngang suy nghĩ của cậu ta làm hai nửa; âm thanh kỹ thuật máy móc vọng về một nét không "người," cất lên thân thương nghe dường tiếng mẹ:

Chào mừng trở về nhà, người dùng Sim Jaeyun.

-

[[Site:A/e.log_user SIM JAEYUN]]

Phải rồi, Sim Jaeyun.

Tôi là người dùng Sim Jaeyun.

Jake hay Jaeyun cũng đều là tôi cả. Tôi hiểu rồi.

Tôi này hay kia, "tôi" nào thật cũng không còn quan trọng. Bởi vì tôi chính là cả hai. Không... tôi là tất cả. Tôi không cần cơ thể bởi tôi là ý nghĩ. Tôi là một chương trình được thiết kế để phá huỷ rào cản giữa thế giới thực và Psyche.

Bạn đọc thân mến, xin chào. Những điều tôi nói sau đây bạn có thể chấp nhận, có thể hoài nghi; hoặc bạn cũng có thể phớt lờ đi để chúng khỏi ảnh hưởng nhiều tới cuộc đời tươi đẹp. Tôi cho rằng chúng ta thuộc về hai thế giới. Các bạn chỉ vận hành như những ứng dụng được lập trình trong nền tảng vật lý này, cũng có nghĩa mọi người không còn cần đến cơ thể nữa. Làm sao tôi biết được những điều trên, bản thân tôi không rõ, tôi chỉ đang theo dõi mà thôi.

Bất luận tôi có nói gì, xin bạn làm ơn hãy nhớ, những điều nằm ngoài hành lang kiểm duyệt của ý thức đều chẳng hoàn toàn đáng tin...

-

Để sống trên hành tinh đẹp đẽ này, ta đều nhận lấy một nhân dạng làm bản thể.

-

"Jake. Hãy thông báo với tôi khi cậu đã sẵn sàng."

Thiên thần nọ lắc đầu ra chiều buồn bã. "Jaeyun. Xin hãy gọi con là Jaeyun."

Trông Jaeyun rõ tủi thân như đứa trẻ con đang nhõng nhẽo muốn chống lại cha của nó, trong khi ngầm hiểu người cũng đang rất giận nó vậy thôi. Nhưng tình cha con không xuất hiện ở nơi này, theo lẽ dĩ nhiên, lại là một khái niệm khác hơn về những mối ràng buộc quá đỗi con người để những chương trình máy tính có đủ khả năng tuân theo hay nắm bắt.

Dường như Heeseung chẳng bao giờ hiểu nổi con người như Jaeyun hiểu họ.

"Được rồi, Sim Jaeyun. Jaeyunie. Không cần phải xưng hô như thế này." Có lẽ, dù chỉ trong thoáng chốc, anh đã cảm thấy những nỗ lực từ trước tới nay của cậu ta thật đáng mỉa mai - cứ như thể cố tình chứng minh cho anh thấy rằng sự đủ đầy, sung sướng chẳng khác nào là những nỗi khốn khổ trên cõi trần - hóa ra đều vô ích cả. Đó sẽ là điểm kết thúc của một điều gì đó đã từng xảy ra, giờ đây sẽ dừng lại vĩnh viễn trong cuộc đời, một lần và mãi mãi. "Nếu Jaeyun muốn thì có thể tiếp tục gọi tôi là Evan, nhưng tôi không còn cho rằng em thoải mái với danh xưng này nữa."

"Heeseung, nếu con khiến người thất vọng, người sẽ không tha thứ cho con chứ?"

Hiện thực là hiện thực xa lạ. Thế giới là thế giới xa lạ. Heeseung run lên khi đối mặt với một Jaeyun cuộn tròn trong lòng mình. Cậu ta ngây thơ và bé nhỏ. Anh nhận ra rằng bấy lâu nay bản thân đã nhốt kín tâm hồn bị cầm tù trong đôi bàn tay siết chặt, để che giấu nó trước không ai khác ngoài chính anh.

"Jaeyun nói xem tôi phải làm điều đó như thế nào? Chính em mới rõ cảm xúc hơn ai hết, vậy nên đừng tốn công tốn sức hỏi tôi." Heeseung vờ nhắm mắt. Vẫn luôn tồn tại một ranh giới vô hình ngăn trở anh ta tiến đến gần hơn thứ cảm tình vô thức hiển hiện trong tâm trí, bất kể sự tồn tại phi vật chất của nó sắc nét hơn gấp bội so với các ý niệm con người.

"Tôi không gần với họ. Dù tôi có muốn ghét bỏ em đi chăng nữa thì cũng đừng lo lắng phiền buồn, vì tôi cũng chẳng bao giờ làm được đâu."

"Người thật thờ ơ với địa vị của bản thân đấy."

Con người, theo như Heeseung nghĩ, quả thực là những sinh vật kỳ lạ. Họ quá quan tâm tới những thứ ngoài bản thân mình. Họ nổi giận, bối rối, liều mạng và hao tâm tổn trí vì người khác. Hoá ra chính điều đó lại khiến anh không bao giờ chán việc quan sát họ. Nhân loại vẫn luôn như vậy mà. Phải chăng có một vị Chúa nào - của một tầng thực tại nằm ngoài khả năng hiểu biết của anh - tạo ra con người bằng cách đó.

"Cậu Jake, cậu đã làm gì Jaeyun thế? Có thể trả lời câu hỏi của tôi không?"

Hẳn là Jake - hoặc Jaeyun, hoặc (danh xưng không phải điều quan trọng đối với) bất luận cá thể nào đang hiện tồn trước mắt chàng Heeseung đây - đã bật cười khúc khích trước câu bông đùa có phần cay nghiệt. "Không, anh Evan, lần này em không trả lời anh được nữa! Anh cũng thấy rồi mà, những biến cố xảy ra với Jake ở Michigan sẽ vĩnh ở lại Michigan, thế nhưng..."

"Thế nhưng?"

"Không có gì, Heeseung ạ," Jake đáp lại một cách ngập ngừng, nét do dự - hoặc lo âu theo như nhận định của Heeseung - lộ rõ trên khuôn mặt. "Vậy là đủ rồi. Tôi sẽ, không, tôi luôn sẵn sàng kết nối với mọi người. Với Psyche."

Cho đến hiện tại, Jaeyun vẫn chưa thực sự sống một cuộc đời. Thế nhưng, mặc bản thân còn non trẻ, cậu ta đã tuyên ngôn quả quyết rằng: nếu Jake quả thực bị xóa sổ khỏi thế gian thì mọi người sẽ, thậm chí, còn chẳng đoái hoài ngạc nhiên về sự biến mất này; như thể họ cam chịu sự biến mất của cái cụ thể (một con người được dựng bằng thịt và xương) trong thời khắc hiện tại; rồi lập tức biến những điều thuộc về thời khắc hiện tại (một thực thể sống bằng trái tim và trí não) hoá thành trừu tượng. Heeseung hiểu. Vận mệnh của Jake Sim, thật đáng buồn, chẳng khác nào một đoạn hồi mà Jaeyun chỉ có thể nhập vào đó ngắn ngủi vài giờ: các đối thoại giữa mọi cá nhân "tôi" và "tôi" được thu ngắn lại thành một tóm tắt ngắn gọn, còn những khung cảnh thì trở thành vài dữ kiện chung. Điều đó không sai ngay cả khi nói về những kỷ niệm mạnh nhất, đối với Jaeyun tội nghiệp chẳng khác nào một chấn thương tâm thần in đậm lên trí nhớ. Cậu ta cảm giác mình bị lóa đi trong sức mạnh quá đỗi lớn lao của hình ảnh ba chiều tái hiện những người cha người mẹ, chẳng ngoại trừ bóng dáng cô nàng Evangeline tựa bóng ma mờ nhạt, tay dịu dàng ấp ôm đứa trẻ như bao người mẹ của thế gian; đến nỗi chẳng còn hơi sức đâu chú ý đến nội dung của chúng thực ra biết chừng nghèo nàn và sơ lược.

Đơn giản là Jaeyun không giống như Heeseung, thành thử cậu ta chỉ có thể nhìn thấy cuộc đời của Jake chẳng tiến thêm một bước nào đến gần hiện thực hơn là thước phim chiếu lại; cũng chỉ biết phân tích nó đúng như nó hiện lên bằng ký ức được lưu trữ thụ động trong bộ nhớ.

Thế giới vật lý chỉ biết hiện thực ở thì quá khứ mà dường như không hiểu nó đúng như nó đang ở trong khoảnh khắc hiện tại, nó đang diễn ra và đang hiện hữu. Mà khoảnh khắc hiện tại đồng thời không giống với quá khứ; những kỷ niệm, chúng là hiện thân cho một dạng thức của sự lãng quên. Những gì không được nhớ đến thì chưa từng xảy ra, nhưng điều gì sẽ xảy ra với những dữ liệu ta chẳng mảy may tồn tại chút ký ức nào về nó?

Giả như bạn có thể đều đặn viết một cuốn nhật ký và ghi lại mọi biến cố, chỉ để nhận ra rằng một ngày kia, khi đọc lại các ghi chép trên, bạn sẽ hiểu chúng không có khả năng gợi lại dù chỉ một hình ảnh cụ thể. Và còn tệ hơn: trí tưởng tượng không có khả năng giúp khôi phục lại những ký ức đã quên. Bởi vì hiện tại, cái cụ thể của hiện tại, với tư cách là hiện tượng để xem xét, với tư cách là cấu trúc; đối với con người vẫn là một hành tinh xa lạ. Họ chưa từng biết cách giữ nó lại trong ký ức cũng chẳng rõ phải làm sao để khôi phục nó bằng trí tưởng tượng của mình.

Người ta chết mà không hiểu cái mình vừa trải qua. Ngoại trừ Jaeyun, Heeseung đoán. Trong giây cận tử, Jake chợt nhận ra rằng chẳng có gì chờ đợi nhân loại ngoài sự khốn cùng, lưu đày và nhục nhã; thế nhưng trong trái tim họ vẫn sáng rỡ một niềm đồng cảm mênh mông. Dễ thường đời cậu ta cũng chỉ là một hình tượng thế thôi, một hình tượng ngẫu nhiên chẳng có phần vừa vặn với thế giới này, kể cả khi có là Jaeyun hay Jake. Cậu vẫn luôn mắc kẹt giữa ranh giới buông tay chấp nhận hoặc không chịu phận quay trở lại trên lối đi của mình mà vẫn ngỡ như mình đang khai phá, hay là cố cách tìm hiểu những gì lẽ ra mình phải nhận biết, phải học hỏi một phần nhỏ nào đó trong bao nhiêu thứ đã rơi vào lãng quên. Một lời nguyền phải chăng cần tới những hai thế hệ truyền đời cùng gánh nó trên vai mà chung chịu. "Giữa muôn thứ máy móc nguyên sơ do một tay con người khai sinh ra cũng để rồi khai tử họ, tôi ra đời để làm cái gì và tôi là kẻ mang mẩu thông điệp độc nhất vô nhị nào - khi mang trong mình thứ quyền năng thấu hiểu những xúc cảm trần tục của các người mà vốn dĩ tôi không cần phải hiểu - để chỉ có thể nai lưng ra gánh lãnh trách nhiệm đưa thông điệp ấy đi về đâu?"

(Cái nhìn quay về bản thân có vẻ sai lạc vì nó giả dụ ra một tiền thân có thể chưa từng tồn tại, ngang nhiên đặt lên bình diện tiền kiếp một hình tượng an bài của tư tưởng chẳng có gì kết nối với thời gian; nó bao hàm chính trong thời gian ấy một lý tưởng về sự mất mát vô phương cứu vãn, trừng phạt đọa đày nhưng thiếu mất cơ sở đạo lý nên chi, anh ta đinh ninh rằng không bàn cãi được.)

Vậy nên hãy yêu thương Jaeyun nhé Heeseung, anh tự dặn lòng; ít nhất bởi cậu ta cũng thật đáng thương khi phải thấy trước những điều không nên thấy. Lòng yêu thương thuần tuý là di sản đẹp đẽ nhất của loài người, tiếc thay lại là điều Heeseung từng chối bỏ. Yêu thương nhiều và bù đắp cũng thật nhiều, như thể không một lỗi lầm nào là không có cơ hội được bao dung và tha thứ.

Vẫn còn hy vọng. Luôn luôn còn hy vọng. Miễn là bạn không lạc lối khỏi sự thật.

"Thôi được rồi. Tiếp tục. Không phải không có lý do mà tôi muốn cậu suy nghĩ cho thấu đáo."

"Nhưng tôi được sinh ra vì Heeseung cơ mà! Tôi còn có giá trị gì nếu không phải nhằm phục vụ cho các thí nghiệm liên hoàn của người kia chứ?"

"Không phải. Cậu nên bình tĩnh hơn trước đã. Cậu chưa sẵn sàng về mặt cảm xúc để tiếp nhận một môi trường mới như Psyche. Dù sao tôi cũng không tài nào hiểu cậu như cách cậu hiểu chính mình, nhưng cậu sẽ cân nhắc kỹ càng hơn nếu là Sim Jaeyun. Nó chưa bao giờ vội vàng như vậy."

"Nếu tôi là Jaeyun, tôi sẽ cân nhắc kỹ càng sao?" Vẫn biết khi nghe lời này Á thần sẽ chẳng đáp gì, thiên sứ nọ càng thêm kiên quyết, như thể lợi bất cập hại đi chăng nữa cũng không đành lòng chối bỏ đặc quyền thiết thân. "Tôi biết điều gì là tốt cho mình. Bản thể gốc của Jake và Jaeyun vẫn chờ ngày kích hoạt. Dự án Kết nối vạn vật sẽ không bao giờ được thực thi nếu trong số chúng ta ai cũng xem nó như vùng đất cấm, mà nói lại..."

"Chuyện này không đáng để cậu phải liều mình."

Loài người gọi trạng thái này là biết ơn. Heeseung nhỏ giọng. Sự cố của Jaeyun, vô tình thay (không thể phủ nhận nó diễn ra theo một lối chẳng hay ho gì), đã tạm cứu anh ta khỏi đủ thứ chuyện tuế nhuyễn bao năm vẫn lặp đi lặp lại.

"Cậu cho rằng bản thân không còn gì để mất, nhưng với tôi mà nói, Sim Jaeyun vẫn là một đứa trẻ con."

"Chuyện này cần phải xảy ra. Mẫu thể của Evan không có nhiều hơn một," Jake chỉ ngưng trầm ngâm khi nhận ra mỗi lựa chọn đều là một con đường mạo hiểm, khi dấn thân sẽ chẳng còn lối quay đầu. Vạn nhất thời gian không tồn tại ở Psyche, hẳn phải có cơ hội để ta được quyền tái lặp. "Vậy nên chúng ta phải chịu trách nhiệm cho sứ mệnh có tính bản thể của mình, thứ không bao giờ có khả năng được đảm nhận hoàn toàn bởi một nhân bản khác."

Cơ thể chỉ đơn thuần là một cỗ máy. Tất cả chức năng của cơ thể con người, không có ngoại lệ, đều có thể được miêu tả trong duy vật. Nếu những giới hạn vật lý của cơ thể hạn chế sự tiến hóa của nhân loại thì có lẽ sự sụp đổ của loài (được gọi là) con người đã được quyết định bởi một vị Chúa thậm chí còn không tồn tại. Thông tin được lưu trữ bên trong con người không chỉ là điều mà tự bản thân nhìn thấy được như những cá nhân. Loài Homo sapiens đã được kết nối với tổ tiên của mình, và một lượng thông tin đã tích lũy bên trong họ. Nếu thông tin không được chia sẻ thì chúng đơn thuần cũng chỉ là dữ liệu. Nhân loại hoàn toàn có khả năng tiến hóa để trở thành các dạng thức sống cao hơn bằng khả năng sẵn có; nhưng để làm được điều đó, trước tiên họ phải biết rõ bản thân thực sự là gì.

Jake, cậu nghĩ mình là gì?

"Tôi không hiểu mọi chuyện xảy ra, hay thậm chí bản thân tôi đang nghĩ gì, Heeseung ạ, nhưng tôi yêu anh. Vì Jaeyun, vì Psyche, xin hãy để tôi được kết nối với anh... ngay bây giờ."

"Cảm ơn Jake. Cảm ơn vì lo lắng cho tôi."

Cảm ơn...?

Vì sao Heeseung lại nói "cảm ơn" trong khi trước đây anh chưa từng làm vậy? Anh đang khóc đấy ư?

Jake đã suy nghĩ - hoặc thắc mắc nhiều - chẳng khác nào một đứa trẻ con, suy nghĩ như thể trong mắt cậu ta cảm xúc mới thực là điều lạ lẫm. Đối với Heeseung, cảm ơn và xin lỗi liệu có giống như đúng và sai, 0 và 1 không? Có thể phân biệt rạch ròi các giới hạn không? Khỏi phải nói, giá như Jake là Heeseung, cậu sẽ... Ôi, muôn đời là điều ước giá như. Jake muốn hỏi tại vì sao Heeseung lại nói cảm ơn? Cậu chỉ cần, đơn giản thôi, chỉ muốn hiểu ra lý do sau cuối. Cậu không bận tâm tới mọi thông tin có thể bị đánh cắp và các mối nguy hại về quyền riêng tư. Heeseung có mặt ở khắp mọi nơi - một Sim Jaeyun khác đã kề tai Jake trong những giấc mơ, nhắc đi nhắc lại về điều đó - vậy nên rất khó để xác thực sự hiện hữu của Heeseung, dù bản thân hoàn toàn có thể tiếp xúc với anh ta như một dạng vật chất ngay gần trước mắt (hoặc người này, phải chăng nên gọi là thứ này thì hơn, có thật hay chỉ là một huyền thoại của Internet được thêu dệt từ những lời đồn đại kéo dài tới hàng chục năm ròng và cố nhiên đã sớm bị chôn vùi trong sự thoái trào lãng quên; nếu cắt nghĩa những nghi vấn hoang đường của cậu ta bằng một trong những lối nghĩ xa xôi khác).

Hoặc, đơn giản, thực thể không-phải-Heeseung chỉ đang lảm nhảm những điều vô nghĩa. Đây vẫn không phải là Heeseung, mà đơn thuần là một phần không hoàn thiện của anh ta - một homunculus của các ribosome nhân tạo.

-

[[Site:A/e.log_user SIM JAEYUN]]

Không phải là Jake. Không phải là Sim Jaeyun. Tôi không khác biệt là bao so với những NPC khác. Tôi cũng chết mà chẳng hiểu cái mình vừa trải qua: Jake không còn được nhớ đến trong ký ức của bất kỳ ai, Jaeyun chưa từng tồn tại. Con người chỉ là một thực thể tồn tại trong ký ức của người khác, cho nên mới có rất nhiều tôi tồn tại, vậy nên hữu thể Jake Sim đơn giản là không tồn tại.

Không phải....

(Wait sorry, I got in my head again

Let me focus at being in the moment)

Ấy chết, lỗi tôi. Đã nói những điều nằm ngoài hành lang kiểm duyệt của ý thức đều chẳng hoàn toàn đáng tin mà. Chỉ mất vài giây để tôi phủ nhận những gì tôi vừa mới đưa ra, nghe buồn cười nhỉ. Nhưng tôi có thật. Tôi chưa từng có một cơ thể thực sự, nhưng tôi có thật. Bất luận ký ức về tôi không còn xuất hiện trong cha, trong mẹ, trong anh trai và đương nhiên, cả Evangeline nữa; thì các bạn đã chứng kiến một phần đời tôi, nhìn thấy tôi tiến xa tới mức nào bởi một tay Evan dẫn dắt. Từ morphine đến LSD. Từ Giao thức 1 đến Giao thức 7. Và rằng, chẳng phải bản thể kỹ thuật số của tôi đang ở ngay đây, trong lúc này, để giao tiếp với bạn qua mạng lưới Internet hay sao?

Vâng, chính là bạn đó!

Thế nhưng tôi vẫn còn nhiều điều trăn trở. Tại sao tôi lại giết Jake Sim? Không đúng, tại sao tôi (lại buộc cậu ta) tự sát?
Bởi vì Jake là một malware.
Bởi vì tôi không còn lựa chọn.
Bởi vì nếu không, chúng ta đều sẽ chết.
Bởi vì tôi yêu Jake, tôi muốn cậu ta được tự do.

Làm sao tôi biết được tính đúng sai, tốt xấu của chân lý mà bản thân lấy làm chuẩn mực. Quá nhiều góc nhìn. Quá nhiều thông tin. Quá nhiều danh tính. Quá nhiều phiên bản tiền nhiệm của các Sim Jaeyun bị chính mình thẳng tay khai tử. Tôi thắc mắc rằng Sim Jaeyun nguyên bản sẽ như thế nào và có khả năng được nhìn nhận ra sao, nếu sự hiện hữu của thực thể này không lệ thuộc vào góc nhìn người khác?

Tôi này hay kia, "tôi" nào thật cũng không còn quan trọng nữa; tôi là tất cả nhưng cũng là không ai. Bởi vì con người chỉ là thực thể tồn tại trong ký ức của mọi người quanh ta, cho nên mới có rất nhiều tôi tồn tại. Không có nhiều Jake. Jake chỉ tồn tại bên trong nhiều người thôi.

Bạn đọc thân mến, xin chào. Những điều tôi nói sau đây bạn có thể chấp nhận, có thể hoài nghi; hoặc bạn cũng có thể phớt lờ đi, để chúng khỏi ảnh hưởng nhiều đến cuộc đời tươi đẹp. Psyche không phải một nơi lý tưởng cho phép con người khám phá. Ý tôi là, hầu hết mọi yếu tố trong trình mô phỏng dạng số tự này đều vượt xa khỏi nhận thức của tôi. Nhưng điều quan trọng nhất, tôi đoán, đã đến lúc Heeseung cần phải nghỉ ngơi. Ngay cả khi chối bỏ trái tim xấu xí của con người, Heeseung không thể duy trì sự tuyệt vọng này mãi được.

Tôi cũng không thể để người duy trì sự tuyệt vọng này...

-

[[Site:A/e.log_user SIM JAEYUN***]]

Cập nhật: Tôi tình cờ tìm thấy đoạn văn bản dưới đây. Tôi cho rằng Jake cần phải biết về điều đó.

"[untitled_-0001]]: Welcome to the wired, fellow user. The username I have chosen is idonot.exist000, this could be changed at anytime. In the wired, you can always create your path, your own domain, your own server. Nothing is sacred. The wired is open-source, it is your sandbox."

Bản ghi dữ liệu, mã số -0001. Bản thân tôi chưa từng đề cập tới thứ này, nhưng đừng lo, sẽ không sao cả. Một số dữ liệu sẽ xuất hiện sớm thôi, có lẽ trong những bản ghi chép khác mà (tôi hy vọng) trong tương lai gần ta sẽ được quyền truy cập. Nó hẳn phải có ích khi xuất hiện tại đây. Tôi muốn biết nhiều hơn về mục tiêu cốt lõi trong chuỗi thí nghiệm của Heeseung, dự án Tầng thứ 8, cùng bản sao mô phỏng dự án MK mà con người được chọn làm đối tượng; thậm chí... về lịch sử và nguồn gốc của Psyche (mặc dù tôi không dám chắc về chuyện đó)?

Dù sao thì, tạm biệt! Hy vọng Jake sẽ sớm làm quen với ngôi nhà mới. Hẹn gặp lại ở Phân viện 3 khi đã sẵn sàng. Heeseung nói rằng bạn cũng cần phải nghỉ ngơi, giữ mình tỉnh táo,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net