•wish i were heather•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giây phút ấy, ánh mắt em chạm lấy nơi vạt áo phẳng phiêu. Dẫn lối cho niềm yêu vô vọng đâm chồi, anh biết không?! Những lúc tựa mình trên chiếc bàn gỗ nơi anh làm việc, em cố mường tượng nên anh vẫn đang ngồi dưới ánh đèn le lói, đã bao lâu rồi? Anh nhớ không?!

Nâng tay chạm lấy quyển sách cũ anh hay đọc, miết lên trang bìa, cứng cỏi, cứng cỏi đến đau tay, sờn cũ, sờn cũ đến đau lòng. Lật từng trang, từng trang. Anh hay đọc như nào nhỉ, lâu quá, em quên rồi. Ồ, xem em tìm thấy được gì nào, là một tấm ảnh cũ, trong ảnh là anh và còn có cô ấy nữa. Anh cười tươi thật! Nhưng tiếc rằng, em chưa từng được thấy.

Em từng mơ về một ngôi nhà, một ngôi nhà có anh và em. Nơi mà em có thể đợi anh về sau giờ làm, em sẽ nâu những bữa cơm thật ngon cho anh, ngồi tâm sự với anh hằng đêm, cùng nhau chăm những bông hoa trong vườn, ôm lấy nhau trên chiếc giường của đôi ta mà không mộng mị. Có lẽ em là một kẻ mộng mơ đầy tham vọng, mơ lấy anh của riêng em, của riêng em.

Ôi sao lạnh quá, trời đổ tuyết rồi, em đãng trí thật, anh đã dặn em nhớ đóng cửa sổ để mưa và tuyết chẳng thể làm hư lấy sách của anh. Và cứ thế em tự mình đa tình nghĩ anh lo em lạnh mà không nói thẳng. Ngu ngốc! Em quên rồi, em vươn người khép lại khung cửa sổ, thứ trước kia khiến em nhìn ngắm thành phố này rực rỡ hoa lệ này, cùng anh.

Tuyết vô tình bám lấy sách rồi, chắc là sách sẽ khó chịu lắm, để em phủi chúng đi nhé anh, đừng cáu gắt. Em nâng mi nhìn bông tuyết rơi vô âu vô lo, em muốn được như chúng, có lẽ.

"Cậu ta chẳng là gì trong cuộc đời của anh...." Chính giây phút ấy, tim em như ngừng đập, mắt nhoè đi, đôi tai như khép lại chẳng chịu tiếp nhận thêm bất kì âm thanh gì. Em biết sự thật sẽ đau lòng, nhưng em phải thừa nhận, thừa nhận rằng em có bệnh, là em tự mình si mê. Mong là cô ấy sẽ chấp nhận anh, em mong.

"Sao cậu cứ bám lấy tôi mãi thế?!" Ơ, em nghĩ ngần ấy thời gian là đủ rồi chứ, vậy mà em lại phiền như thế. Tới giờ mà anh vẫn khó chịu à, em xin lỗi mà đừng giận nhé.

Em thích hoa lắm, nhưng vẻ đẹp ấy cũng phải có lúc lụi tàn. Chắc tình yêu em dành cho anh chưa đủ đẹp, nên mãi mà chẳng chịu tan.

Nhìn cô ấy đứng cạnh anh trông thật xứng đôi làm sao, và cách hai người nắm lấy tay nhau mới ấm áp làm sao. Tự dưng em lại cảm thấy lạnh lẽo quá, em nghĩ chẳng do gì cả chỉ là mùa đông đang bao lấy hơi thở nơi em, hoặc không!

Nhưng làm sao em có thể ghen tị đây, cô ấy quả thật là một thiên thần, giọng nói ngọt ngào, cô ấy tốt bụng, có khiếu hài hước, hay làm anh cười là điều mà em chẳng thể nhưng cô ấy giỏi nhất là khoảng này. Nhưng đôi khi em lại ích kỉ ước rằng phải chi mà cô ấy đừng tồn tại! Chết rồi, có lẽ anh sẽ ghét em mất nếu biết được chuyện này.

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, thật dễ chịu anh nhỉ? Ấm áp dịu dàng như tiết trời đầu xuân trong trẻo, vẻ đẹp của cô ấy khiến anh si mê, em biết. Em tự hỏi tại sao em lại chẳng thể xinh đẹp như vậy nhỉ? Thất vọng thay em còn không bằng được phân nửa của cô ấy. Em nghĩ đó là lý do vì sao anh chẳng chịu ngoảnh lại, không một lần. Ước gì em là cô ấy anh nhỉ. Được anh yêu thích thật.

À, em có chuẩn bị quà cho anh, sinh nhật anh sắp tới rồi, em mong mỏi được đưa tận tay cho anh nhưng em không thể, em xin lỗi mà anh đừng vì thế mà giận em nhé anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé, yêu anh! Taehyung!

_

Từ camera quan sát của toàn nhà đối diện, thu được trọn vẹn khung cửa sổ của căn phòng trước khi bị thiêu rụi hoàn toàn. Cậu thanh niên nâng lấy trong tay chiếc áo sơ mi được cảnh sát cho là của một người khác vì nó quá khổ so với thi thể cháy đen của cậu, khiêu vũ cùng nó suốt một khoản thời gian trong ánh lửa rực đỏ đến khi ngọn lửa lạnh lẽo nuốt chửng lấy người con trai ấy và cả những hồi ức mà cậu ta cố gắng ôm ấp.

Kim Taehyung lặng người trước toà nhà đã bị thiêu rụi. Trên tay hắn cầm lấy quyển sổ mà em hay nâng niu. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Chết tiệt! Và em không quay lại nữa!

•wish i were heather•


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vhope