Chương 8: Rắc rối (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Adept đề cập đến hai tình huống mà cô đoán được, nghe xong, Owl suy nghĩ một lát, nói:

"Tôi có nghe qua tình báo của đội, hiện giờ vẫn còn rất nhiều cư dân Thảo nguyên xanh chưa được tìm thấy, còn lại hầu như đã chết gần hết." Anh nói, "Bọn người Sa mạc hoàng kim là người như thế nào, chúng ta đều hiểu rõ, bây giờ bọn chúng chỉ mới thực hiện bước đầu, cho tới khi đạt được mục đích, chúng sẽ không dừng lại."

"Mà việc Rồng hắc ám xuất hiện ở khu vực gần Vũ sơn thì chắc chắn bọn người kia có thể đã tạo ra biện pháp gì đó chống lại cơn mưa đấy." Adept tiếp lời.

Owl gật đầu: "Có thể. Hoặc chúng chỉ đơn giản là truy đuổi cư dân còn sót lại của Thảo nguyên." Anh chống cằm, vẽ vẽ thứ vô hình gì đó trên tay Adept, "Và cô biết mà, dù già hay trẻ gì chúng cũng chưa từng tha."

Lời anh vừa dứt, cửa phòng bệnh đột ngột mở tung.

"Adept! Owl!"

Owl bất ngờ, vội rút tay lại, "Ồ, Bloom."

Adept nghe thấy tiếng của Bloom, cô quay đầu lại, trông thấy bóng dáng trẻ con đi theo sau, cô mừng rỡ kêu lên: "Grate!"

Adept muốn xuống giường nhưng bị Owl đè lại, chỉ đành ngồi trên giường, Grate vừa đi đến, cô đã nắm lấy tay cậu, nói: "Thật may vì em vẫn bình yên vô sự..."

"Em cứ tưởng mình sẽ không quay lại được rồi ấy." Grate vui mừng nói, "May là nhờ có..."

Cậu chợt nhớ tới một loạt kí ức trong rừng, bỗng dưng cảm thấy bây giờ không phải là lúc thích hợp để kể với Adept.

"Nhờ có cái gì?" Adept sốt ruột hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"...Không ạ." Grate nói, "Em may mắn gặp được chị Bloom ở chợ làng."

Bloom "à" lên, bắt đầu thuật lại ngắn gọn cho hai người, sau đó chợt nhớ ra vấn đề chính, cô nàng lạnh giọng chất vấn: "À quên mất, hai người đấy, sao lại giấu tôi chuyện quan trọng như vậy?"

Owl bỗng quay sang nhìn Grate, cậu liền chột dạ quay phắt đi.

Adept cười cười, giải thích: "Không phải cố ý đâu, để tránh gây ồn ào đến bên trên thôi."

Bloom ở "bên trên" giật giật chân mày: "?"

"...Xin lỗi." Adept đành hạ giọng nhận lỗi. Nhìn cô bạn Bloom của cô nhẹ nhàng thế thôi chứ mỗi khi nàng đào giận lên thì đến "cục đá" cũng phải đi dỗ nàng đào.

Bloom nhìn hai người, "ừ" một tiếng, "Tạm tha. Bây giờ kể rõ cho tôi nghe xem."

Grate vừa đi vệ sinh về, vừa vào đã nghe Adept kể chuyện mà ở đầu câu chuyện đã nghe thấy tên cậu ở trong đấy. Grate hơi bất ngờ, nhưng sau đó tai cậu lại nghe Adept kể tiếp, lúc đó mới nhận ra là cô đang tường thuật lại cho Bloom nghe.

Nhắc đến chuyện ở Thảo nguyên xanh, Grate bỗng dưng nhớ tới một chuyện mà bị cậu vô tình lãng quên.

"Rồng Hắc ám, có một loại khí cực độc bao quanh cơ thể nó. Cái khí ấy sẽ xâm nhập vào cơ thể con mồi. Sau đó, sẽ từ từ... bào mòn..."

Giọng nói quen thuộc vang lên trong tâm trí cậu, nhưng lại như thì thào văng vẳng bên tai.

"Bào mòn cơ thể... Rồi, nó sẽ theo hướng khí có trong cơ thể con mồi, lần mò theo đó tìm ra con mồi. Sau đó..."

"...Ăn thịt con mồi." Adept nói.

Grate bỗng giật mình, ký ức như nước chảy ào ạt ùa về.

Cậu nhớ khi ấy, cậu đã nhíu mày, khó chịu nói:

"Chị biết thứ khí đó tồn tại trong bao lâu không?"

"...Năm ngày."

Grate cúi đầu, trong lòng dâng lên nỗi lo sợ. Giniri đã bị khí độc từ Rồng hắc ám ảnh hưởng hai ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, chỉ còn hai ngày nữa Rồng hắc ám sẽ tìm đến chị của cậu...

"...Chuyện là vậy đó." Nói khá nhiều nên cổ Adept hơi khô, cô nhận lấy ly nước từ Owl, uống hết ly rồi nói tiếp, "Tôi nghĩ bên phía Sa mạc hoàng kim đã động thủ trước thì tất nhiên là sẽ xảy ra chuyện. Lần trước cũng là bọn chúng, tuy nhiên lúc đó ta có cặp song sinh giúp, sau khi kết thúc họ cũng đã đi nơi khác, chẳng còn nghe tung tích gì nữa. Nếu như có trận chiến xảy ra..."

Nói đến đây thì cô bỗng ngừng lại, bởi vì cô nhìn thấy cậu nhóc từ nãy đến giờ vẫn chưa vào trong, lẳng lặng đứng ở cửa, cúi gằm mặt xuống không thấy rõ nét mặt.

Adept hỏi: "Grate, em sao thế?"

"..."

Owl nhanh nhạy nhận ra phản ứng của Grate lạ bất thường, anh nhanh chóng soát lại câu chuyện vừa nãy mà Adept kể.

"Nhóc, có phải nhóc bị ảnh hưởng khí độc của Rồng hắc ám không?"

Grate ngẩng đầu, lắc đầu: "Không... Không phải em..."

Ba người thiếu niên sững sờ, bởi vì khuôn mặt nhỏ của Grate toàn là nước mắt không ngừng chảy dài.

"Chị hai của em..." Giọng cậu nghẹn đi, "Chị ấy đã bị dính khí độc của Rồng hắc ám."

"Sao cơ?" Adept kinh ngạc không nói nên lời.

"Lúc em và chị Gini hạy trốn có gặp phải Rồng hắc ám... Rồi chị ấy bỗng trở nên yếu dần, chị hai đuổi em đi nhưng em không đi, em liều chết ở lại với chị." Giọng Grate nghẹn ngào, nghe rất muốn khóc nhưng cố gắng tỏ ra cứng rắn, cậu nói tiếp, "Sinh vật kia tấn công em và chị Gini, sau đó... em cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như có một nhóm người đến, em nghe thấy họ muốn cứu em và chị hai."

Thế nhưng sau khi tỉnh dậy, chỉ có mình cậu ở đó.

Owl và Adept nghe xong, hai người nhìn nhau, gương mặt kinh ngạc không nói nên lời.

Grate tưởng hai người họ không tin, cậu muốn giải thích thì nghe Owl bình tĩnh lên tiếng: "Nhóc, khi chúng tôi đến chỉ có một mình cậu."

...Cái gì?

Người Grate cứng đờ.

Giọng Adept hơi run run, tuy nhiên ngữ điệu vẫn bình tĩnh nói:

"Lúc bọn chị đến thì nhìn thấy đám người áo choàng đen của Sa mạc hoàng kim, tưởng chúng định giở trò nên đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chiến đấu. Thế mà chúng lại bỏ đi, bọn chị thấy là lạ, muốn đuổi theo nhưng thấy em người đầy máu nằm ở trên đất, gần đó lại có Rồng hắc ám nên bọn chị quyết định cứu em rồi đi."

Không thể nào...

Grate gằn giọng nói: "Rõ ràng có chị Gini ở đó mà!"

Owl nhíu mày, "Khi ấy trời mưa, rất tối, khí độc của Rồng hắc ám đã hạn chế tầm nhìn của bọn tôi không ít, cơ bản chẳng nhìn thấy rõ thứ gì."

Grate im lặng, cậu nhớ rất rõ ngày hôm ấy, một mảng trời tối thăm thẳm, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Khoảnh khắc trước khi chìm vào hôn mê, cậu ước rằng cậu muốn rời khỏi chỗ đầy bóng tối đó càng sớm càng tốt.

Grate hơi cúi đầu, suy nghĩ về sự việc mà cậu vừa được nghe.

"Owl." Nghe Bloom gọi, anh ngẩng đầu, "Trước giờ những người bị nhiễm khí độc có được cứu về không?"

Owl theo phản xạ đáp: "Đa số là không."

"Triệu chứng của nhiễm khí độc là gì?"

"Lúc vừa bị nhiễm thì không có triệu chứng rõ, sau khi qua ba ngày thì có triệu chứng: đầu óc đờ đẫn, ngực khó thở, cơ thể không còn sức lực, sau cùng sẽ là mất trí."

Nghe vậy Grate hơi ngẩng đầu, cậu cảm thấy có chuyện gì đó.

"Đúng." Bloom nhìn sơ qua Grate, hỏi tiếp trong ánh mắt hoài nghi của Adept, "Vậy khi có triệu chứng như thế, thì nếu người đó đang ở gần Rồng hắc ám sẽ ra sao?"

Owl nói: "Sẽ tìm đến mục tiêu sau năm ngày."

"Chính xác." Bloom nói, "Thời hạn năm ngày dành cho những kẻ bị ảnh hưởng khí độc, đa số người nào gặp Rồng hắc ám đều bị "nó" đánh dấu như vậy. Vậy mà chị của Grate vừa gặp phải "nó" không bao lâu đã có những triệu chứng ở giai đoạn giữa, không thấy có gì lạ sao?"

Owl trầm mặc, còn Adept như đã nhận ra điều gì đó.

"Có phải ý của cô..."

Bloom rũ mi che đi đôi mắt xanh biếc, "Ừ, tôi đoán, chúng đã bắt cóc chị của Grate."

...Gì cơ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net