Chap 18: Những Ngày Ta Nghĩ Về Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp sau đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường trong guồng quay tất bật của riêng nó. Jiyeon và Luda thì luôn tìm cách trốn tránh lẫn nhau. 

Có đôi khi Luda bị trễ thang máy, cô í ới chạy đến kêu người bên trong chờ cho cô và nhóc Juyeon đi cùng, vô tình người đó lại là Jiyeon.

Luda chần chừ không dám bước vào, Jiyeon cũng bối rối không biết phải làm sao. Đến cuối cùng phải nhờ Juyeon đẩy vào và bảo “Unnie vào nhanh nào, chỗ vừa cho hai đứa mình mà”, Luda mới miễn cưỡng chen chút đi vào. Cũng không biết vô tình hay cố ý, Juyeon chen vào kiểu gì lại để Luda đứng sát vào Jiyeon, làm hai người đã bối rối nay còn ngại ngùng hơn. 

Jiyeon cảm nhận cánh tay Luda đang tì sát vào da thịt mình. Cảnh này làm Jiyeon chợt nhớ đến ngày đầu tiên Luda vào làm ở ngân hàng, lúc đó cô và em ấy đứng ở sát góc phía sau, cánh tay của hai người vẫn dính chặt nhau như vầy. Thật ra tình huống đó là cô cố tình đứng nép vào em ấy đó chứ, có lẽ cô thích em ấy ngay từ lần đầu gặp mặt rồi…

Đứng bên cạnh Jiyeon, Luda hít nhẹ mùi hương nhàn nhạt quen thuộc của ai đó. Luda còn nhớ ngày đầu mình làm việc ở đây, chị ấy cũng đứng sát vào người cô như thế này, đến khi mọi người tản ra ngoài hết, thang máy chỉ còn lại cô và chị. Cô vẫn còn nhớ như in nụ cười mỉm nhẹ nhàng nhưng đầy xinh đẹp của chị, cùng với câu nói, “Tôi tên Kim Jiyeon, hợp tác vui vẻ, Lee Luda”. Và nụ cười đó, đã làm Luda để ý cô trưởng phòng Kim hơn những đồng nghiệp khác…

………….

Hôm nay Jiyeon cho một đồng nghiệp nữ đi nhờ xe đến ngân hàng.

Có thể là vô tình thôi, nhưng Jiyeon cho đó là xui xẻo, cô nghĩ mình đã quên coi ngày trước khi đi làm.

Khi đồng nghiệp nữ lên xe, Ki Jung, con trai của ngài giám đốc đã lâu rồi Jiyeon không nói chuyện, từ đâu lao ra tự nhiên mở cửa xe cô ngồi ở hàng ghế sau, anh ta còn cười ngã ngớn và bảo rằng, “Phó tổng Kim cho tôi đi cùng với nhé, xe của tôi bị hư rồi”

Nếu việc đồng ý cho anh ta lên xe được coi là một việc tốt, vậy thì Jiyeon cô đây thà làm người xấu còn sướng hơn. Anh ta là một trong số những cái đuôi cô ghét nhất từ trước đến giờ. Nhưng danh phận con trai ngài giám đốc không phải trò đùa, lạng quạng chọc đến anh ta, cô có thể bị cho nghỉ việc cũng không chừng. Nghĩ xem, không lẽ Jiyeon nói không?

Jiyeon miễn cưỡng đồng ý. Đồng nghiệp nữ cười hối lỗi với cô ý bảo ‘Tôi không cố ý đâu phó tổng Kim’, Jiyeon cũng ráng nặn ra nụ cười tỏ ý không sao rồi đạp ga chạy đi.

Đường đến ngân hàng dường như dài thêm khi xe của Jiyeon liên tục gặp phải đèn đỏ, phía sau Ki Jung đeo tai nghe hát hò theo bản nhạc trong máy mp3. Jiyeon cùng đồng nghiệp nữ nhìn nhau nhăn mặt, tên kia không biết phép lịch sự tối thiểu à? Đúng là đồ điên mà!

Jiyeon thấy tên Ki Jung này thật phiền phức, cô đạp chân ga cho xe chạy nhanh hơn, rồi đột ngột thắng xe lại làm Ki Jung theo quán tính đập đầu vào ghế trước. Trả đũa thành công, cả cô và đồng nghiệp nữ đều che miệng cười haha, vừa lắm tên đáng ghét!

Ki Jung xoa trán mình ngồi dậy, để phụ nữ lái xe đúng là tai họa. Trong lúc còn mơ màng, vô tình hắn thấy một cục giấy bị vo tròn ở dưới gầm xe.

Hắn nhặt lên, nhìn lên phía trước thấy Jiyeon và cô đồng nghiệp kia vẫn đang cười, hắn bèn mở ra xem.

….............

Jiyeon bị giám đốc triệu tập đến phòng ông. Vừa mở cửa bước vào Jiyeon đã thấy Ki Jung đứng bên cạnh chấp tay bên cạnh ngài giám đốc. Vẻ mặt nghiêm trọng của ông cho Jiyeon biết sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Ngồi trước mặt ông, Jiyeon lên tiếng:

“Có chuyện gì thưa sếp?”

“Cái này là sao phó tổng Kim?” Ông giám đốc đẩy tờ giấy nhăn nhúm vì đã bị vò nát đến trước mặt cô

Jiyeon mở to mắt không tin, sao ngài giám đốc lại có tờ giấy này? 

“Thời gian này chị nên chuẩn bị ở nhà làm bà nội trợ cho em đi.

- Luda -”

Cô chợt nhớ ngày hôm đó cô đã tức giận vò nát tờ giấy này của Luda quăng ra đằng sau xe.

Ngước mặt nhìn Ki Jung, chắc chắn là anh ta! Không ai khác ngoài anh ta làm ra cái trò này! Anh ta định sẽ cho một trong hai người, không, cụ thể là Luda sẽ bị đuổi việc, để anh ta có cơ hội tiếp cận cô!

Thật bỉ ổi!

“Phó tổng Kim, tôi không kì thị tình yêu của hai cô, nhưng tôi mong cô vẫn còn nhớ quy định của ngân hàng” Giám đốc nhàn nhạt nói

“Vâng tôi biết…” Jiyeon cúi đầu, bàn tay siết chặt vào đầu gối. Cô hận bản thân mình không thể nhào tới xé xác tên Ki Jung ra ngay bây giờ.

“Ki Jung, gọi cô Luda vào đây”

"Vâng ạ", nghe đến tên mình Ki Jung nhiệt huyết hơn hẳn.

“Khoan đã!” Jiyeon lên tiếng ngăn cản bước chân hăng hái của Ki Jung, cô lại cúi đầu với ngài giám đốc, “Thưa giám đốc, tôi…sẽ nghỉ việc!”

Jiyeon quyết định rồi, Luda nên ở lại đây làm việc, em ấy cần công việc này. Dù sao hai người cũng có kết hôn nữa đâu, em ấy nghỉ việc, rồi tiền đâu em ấy sống? Cô sẽ tìm một công việc mới, cô nghĩ mình có khả năng tìm việc nhanh hơn Luda.

Jiyeon cho là vậy…

Hôm nay Luda đi làm muộn, cô chạy tốc biến ngồi vào chỗ của mình thở hổn hển. Bắt gặp ánh mắt các đồng nghiệp xung quanh nhìn cô chằm chằm.

Ủa?

Bộ cô đi trễ là sự kiện lạ lẫm lắm à? Chuyện thường ngày mà, có gì đâu phải nhìn cô như quái vật vậy? Luda chau mày khó hiểu, hình như có chuyện gì đó…

Juyeon thấy bà chị của mình đã vào, cô trượt ghế xoay của mình tông vào ghế của Luda làm chị ấy chúi nhũi. Luda ngóc đầu dậy mắng:

“Yah! Mày hết trò giỡn rồi hả em? Giật mình!”

“Unnie nha…..chị giỏi thật đó” Juyeon cười gian vỗ vai Luda

“Giỏi gì?”

“Còn giả bộ ngây thơ. Này, chị có gì nổi bật? Mà sao phó tổng Kim chịu nghỉ việc thay chị vậy?” Juyeon vỗ đầu Luda tấm tắt khen ngợi

“Nghỉ việc thay?” Luda ngạc nhiên hỏi lại

Chuyện này...sao lại...?

“Ừa, chuyện của hai người ai cũng biết hết cả rồi. Phó tổng Kim nghỉ việc luôn rồi. Aigoo…unnie của em giỏi thật đó, cưa đổ phó tổng Kim cao cao tại thượng luôn! Giỏi lắm giỏi lắm Lee Luda…” 

Những lời của nhóc Juyeon phía sau đó Luda không còn nghe nữa. Cô bất giác đưa mắt về phía văn phòng phó tổng, không có ai ở đó cả, vậy là chị ấy nghỉ việc thật rồi.

Trong lòng Luda dâng lên một cảm giác trống trải không xác định, vì sao cô lại không vui khi biết tin mình được ở lại đây làm chứ? Luda nhớ về ngày cả hai cãi nhau, Jiyeon đã nói là chị sẽ nghỉ việc vì cô đã mang số tiền về. Và chị đã giữ đúng lời hứa đó…

----------------

Những ngày mòn mỏi cứ thế trôi qua. Hôm nay là ngày 23/12. Đường phố đông nghịt người, ai ai cũng háo hức trước ngày Noel.

Luda đi dọc trên con đường mà mình và Jiyeon thường hay nắm tay nhau đi dạo. Dừng bước trước một cửa hàng giày, khung cảnh tuyết rơi hiện tại cùng với ánh đèn vàng phía bên trong cửa hàng, Luda bất giác nhoẻn miệng cười.

Đây là nơi cô từng mua giày cho chị nè. Lúc đó cô đã tự hào nói với nhân viên rằng, cô mua đôi giày này cho người yêu của mình, tuy chiếc giày đó cũng không có gì đặc biệt, nhưng Luda mong Jiyeon sẽ thích nó, sẽ cùng nó dẫn bước đến những con đường thật đẹp.

Luda dừng lại khi cô và Jiyeon đang cùng đi dạo vào một ngày đông.

Jiyeon khó hiểu nhìn Luda đang cắm mặt xuống đất, cô cúi người nhìn vào mặt Luda ở phía dưới.

“Sao vậy?”

“Hừm, em chỉ đang đo chân của chị trên những ô gạch này thôi” Luda trả lời

Jiyeon cười thành tiếng, xoa đầu Luda, “Xì, cô nhỏ ơi, vậy sao không hỏi thẳng tôi luôn cho nhanh. 2-…”

“220mm!” Luda cắt ngang lời Jiyeon

“…”

Luda quay sang nhìn Jiyeon, thấy người kia đột nhiên im lặng nhìn cô, Luda bật cười:

“Sao thế?”

“Sao…em biết?” Jiyeon không tin hỏi lại

“Vậy là đúng rồi à? Oh ho…” Luda cũng không tin khả năng tính toán logic của mình đỉnh cao như vậy, “Em chỉ tính thử nhắm chừng thôi, không ngờ là đúng”

“Woa…em giỏi thật…” Jiyeon giơ ngón cái ngợi khen, công nhận em ấy đỉnh thật

“Haha…chân gì mà nhỏ xíu” Luda chu mỏ chọc ghẹo

“Nó nhỏ nhưng đủ lực đá xịu chân em nha đồ lùn!” Jiyeon giơ nắm đấm lên đe dọa

“Aigoo…tay cũng nhỏ, dễ thương ghê” Luda nắm lấy nắm đấm của Jiyeon, dùng ngón tay của mình mở tay Jiyeon ra, rồi đan tay mình vào, mỉm cười, “Tay của cô Kim Jiyeon đây chỉ được nắm tay tôi thôi có biết không?”

Jiyeon cong khóe môi, hỏi lại, “‘Tôi’ là ai vậy?”

“Là Lee Luda chứ ai!” Luda trừng mắt

“Lee Luda là ai vậy nhỉ?” Jiyeon cười chọc ghẹo Luda

“Ais…Lee Luda là người yêu của Kim Jiyeon!” Luda vẩu mỏ cãi lại, giơ hai bàn tay nắm chặt của hai người lên trước mặt Jiyeon, “Xin tuyên bố lại: Tay của cô Kim Jiyeon chỉ được nắm tay của Lee Luda thôi, nha nha nha! Chị nhớ đó!”

“Haha nhớ rồi” Jiyeon đưa xoa đầu Luda, lúc em ấy giận lên trông cute hết sức.

Cả hai tiếp tục đi dưới trời tuyết nhẹ. Trước khi đi Luda nhìn qua cửa tiệm giày bên tay phải. Không phải cô đo chân của chị khơi khơi không mục đích đâu…

Rồi Luda lại thở dài, hôm nay là ngày 23, đáng lí ra hôm nay cô phải ở nhà chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai. Mà bây giờ…cô lại lang thang một mình ở đây…

Jiyeon ngồi ở băng ghế hướng ra dòng sông, cô thở ra một luồng khói vì tiết trời lạnh của mùa đông, xoa xoa hai bàn tay nhằm làm ấm cơ thể hơn.

Đây là nơi đầu tiên cô và Luda hôn nhau, cũng là nơi bắt đầu chuyện tình của hai người. Ngày đó cũng là một ngày của mùa đông, cô và em ấy ngồi tại vị trí này, nhìn ngắm muôn vàn ánh đèn trên cây cầu bên cạnh và phía bên kia sông. Chỉ khác là…bây giờ chỉ còn một mình cô ngồi ở đây…

“Trưởng phòng Kim, mình ngồi tạm ở đây đi” Luda phủi tuyết trên băng ghế mời Jiyeon ngồi

Trên tay mỗi người cầm một ly cafe nóng. Hôm nay là ngày ngân hàng mừng Noel sớm nên có tổ chức tiệc, vì đều không thích chỗ ồn ào nên Jiyeon và Luda đã đánh lẻ ra ngoài đây ngồi.

Cả hai cùng nhau im lặng, không biết nên nói gì. Jiyeon để ý thấy Luda cứ ma sát hai tay của mình vì lạnh, cô rút trong túi ra chiếc túi giữ nhiệt mà Luda đã tặng mình, dúi vào tay người kia, nói:

“Cầm lấy đi, người được trưởng phòng Kim tặng quà thời đi học

Luda phì cười, cô không nghĩ Jiyeon còn nhớ nnhững lời trong tờ giấy note cô viết, nhận thấy đó là chiếc túi giữ nhiệt mà mình đã tặng cho Jiyeon, cô đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn trưởng phòng Kim”

Lại im lặng. Luda cố tìm chủ đề để nói, nhưng chắc do trời lạnh quá nên não cô đã đóng băng ngưng hoạt động luôn rồi.

Lần này đến lượt Jiyeon bị lạnh, cô đưa tay lên miệng hà hơi cho bớt lạnh.

Loạt hành động đó không qua khỏi mắt Luda. Luda đấu tranh tư tưởng, cô có nên làm điều này với trưởng phòng Kim không? Liệu trưởng phòng Kim có tát vào mặt cô vì tội tùy tiện không? Chắc là không đâu ha, hên xui vậy.

Luda hít thở sâu lấy hết can đảm đưa tay nắm lấy tay Jiyeon, người kia khẽ giật mình. Sau đó Luda cho tay cả hai vào túi áo của mình, nơi có chiếc túi giữ nhiệt ở bên trong. Luda mắt dáo dác nhìn đám cỏ dại dưới chân, rồi lại nhìn Jiyeon, ngại ngùng lên tiếng:

“Như…như vậy sẽ ấm hơn…Trưởng phòng Kim, tay của tôi…tuy…tuy nó lạnh, nhưng tâm hồn của tôi ấm lắm, tin tôi đi. Hoặc nếu…trưởng phòng Kim thấy lạnh và khó chịu, có thể…”

Luda chưa hoàn thành câu nói, Jiyeon đã tiến tới đặt môi mình lên môi Luda, đó là một nụ hôn phớt thôi, nhưng đã đủ làm cho Luda đứng hình.

Trưởng phòng Kim…vừa mới hôn cô?? Aaaaaa…

“A…tôi…à ừm…trưởng phòng Kim… à...hai…hai đứa mình…” Luda mất lí trí bắt đầu nói lung tung không ý nghĩa

Jiyeon phì cười, bàn tay trong túi áo của Luda đan chặt vào tay người kia, “Sẽ không lạnh và khó chịu đâu, vì tâm hồn ấm của em đã bù đắp lại hết rồi”

Luda cúi đầu cười tủm tỉm. Jiyeon nói tiếp, “Có lẽ chị yêu em mất rồi. Ngay từ ngày đầu em đi làm chị đã thấy thích em, em đặc biệt hơn những nhân viên khác trong mắt chị. Nhân viên mới một mình ở lại sau giờ làm cần cù làm việc như em thì có rất nhiều, nhưng không hiểu vì sao, hình ảnh em ngồi ở đó tập trung làm việc lại thu hút chị…”

Nghe những lời này từ người trong mộng, Luda hạnh phúc không tả được.

Luda chậm rãi tiếp lời, “Trước khi em vào làm, bạn của em có nói rằng, làm gì làm cũng đừng chọc giận trưởng phòng Kim, vì cô ấy hung dữ nghiêm khắc lắm. Ngày đầu đi làm, em thấy chị thật xinh đẹp và thân thiện. Không ngờ chị nghiêm khắc trong công việc thật, nhưng em không vì đó mà cho chị vào danh sách đen đâu. Mọi người thấy đó là hung dữ, nhưng em lại thấy đó là dễ thương. Haha…em chắc cũng yêu chị mất rồi, vì không yêu sao lại nhìn ra đó là dễ thương chứ?”

Hai người nhìn nhau, cảm nhận tình yêu trong đáy mắt của đối phương. Luda dần dần rút ngắn khoảng cách, Jiyeon cũng làm việc tương tự. Khoảnh khắc hai cánh môi mềm chạm nhau, lí trí của Jiyeon như mềm nhũn, toàn thân nóng bừng giữa ngày đông giá rét, còn Luda những tưởng có một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể mình, thật căng thẳng…

Tách nhau ra sau nụ hôn dài, hai người nhìn nhau bật cười vì mặt ai cũng đỏ bừng, có lẽ một phần vì lạnh, một phần vì ngại ngùng.

Nụ hôn này, mở ra một chặng đường dài cho cả hai ở phía trước, nhưng Jiyeon lẫn Luda vẫn tin rằng, cả hai sẽ vượt qua được…

Và cả hai đã vượt qua được…

Từ xã hội đến gia đình, đấu tranh biết nhường nào mới có được ngày hôm nay…

Vậy mà vẫn bị những người xung quanh cùng tính cách cá nhân khiến hai người chia tay nhau.

Jiyeon siết chặt ly cafe trong tay, mắt hướng nhìn xa xăm ra phía dòng sông…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net