Prongs Nhí và gia đình của nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đối diện. Nhưng mà làm giáo sư mà phá luật thì giống như một điệp viên thực thụ rồi còn gì. Đấy là anh đang âm mưu chống đối lại đồng nghiệp của mình, Rem ạ. Đó gọi là gián điệp."

"Em xàm quá đi."

"Bởi thế anh mới yêu em," Sirius cười toe toét.

"Không hề," Remus nói. "Anh yêu em bất chấp điều đó." Sirius bật cười. "Vả lại, tụi nhỏ cũng không có làm gì xấu. Tụi nó chỉ tò mò về những sinh vật huyền bí trong rừng thôi."

"Nó nói thế thôi," Sirius nói.

"Thì anh tin tụi nó," Remus nói. Sirius nhướng mày một cách nghi hoặc. "Em mà gặp Charlie Weasley thì em cũng thế thôi."

"Nghe như tụi mọt sách vậy," Sirius nói.

"Này nhé," Remus nói. "Tụi nó còn nhỏ mà, đừng chê chứ."

"Em không tin được anh lại nghĩ là sau khi chơi với anh suốt mười lăm năm, hẹn hò với anh suốt mười năm và cưới anh sáu năm trời, em sẽ dùng từ 'mọt sách' để chê người khác đấy." Remus cười.

"Ý em anh là mọt sách ấy hả?"

"Moony à, anh là giáo viên mà." Remus bật cười.

"Không cãi được."

"Mà anh nói tụi nhỏ cái gì?" Sirius hỏi.

"Anh bảo tụi nó là quay về phòng đi rồi để anh dẫn tụi nó vào rừng cho nếu tụi nó muốn."

"Chắc tụi nó khoái lắm," Sirius mỉm cười.

"Em nên gặp chúng," Remus nói. "Mấy đứa nhỏ thú vị lắm."

"Em biết anh sẽ là một giáo viên tuyệt vời mà," Sirius nói. "Em bảo rồi mà."

"Em đã nói 'em bảo rồi mà' khi anh nhận được việc rồi," Remus nói, "và sau tiết đầu tiên của anh. Và nhiều lần sau đó nữa."

"Đúng," Sirius nói, "em sẽ nói hoài luôn."

"Chắc em nên quay lại Hogwarts," Remus nói.

"Chi? Để dạy hả? Thôi em xin kiếu," Sirius khịt mũi.

"Không phải để dạy, để làm học trò ấy. Tụi năm nhất còn trưởng thành hơn em." Sirius bật cười và kéo chồng mình lại gần. Remus cau mày và Sirius lập tức thả ra.

"Em xin lỗi, em làm anh đau hả?" anh hỏi, vẻ lo lắng hiện lên trong mắt.

"Không, không phải lỗi của em," Remus nói, nhắm mắt lại. "Thứ Sáu này là trăng tròn rồi." Sirius gật đầu.

"Ừ, em biết mà," anh nói.

"Phải rồi nhỉ," Remus mỉm cười với anh. "Em có cái hình xăm mà." Sirius vén áo lên để lộ cái hình xăm hình mặt trăng bên sườn trái. Đó là cái hình xăm ma thuật có thể thay đổi để hiện các kì trăng, và giờ đây mặt trăng đã sắp tròn. Lúc anh khoe Remus lần đầu tiên hồi năm thứ sáu, Remus như muốn tan chảy.

"Anh có sao không, tình yêu?" Sirius hỏi.

"Anh hơi nhức mình thôi."

"Moony, sao mình không thử cái thuốc đó đi?" Sirius nói. Remus thở dài.

"Anh không nghĩ đó là ý hay đâu, Pads à," Remus nói. Vài tuần trước, có một bài báo trên Nhật Báo Tiên Tri về Dược Chi Ô Dầu (Wolfsbane Potion). Đó là phát minh mới của một nhà chế dược cho phép một người sói giữ được lý trí khi biến đổi. Thuốc này không chữa được lycanthropy [2] – Remus vẫn sẽ biến đổi vào mỗi đêm trăng tròn – nhưng có thể làm cho mọi thứ dễ dàng hơn.

"Sao không?" Sirius nhẹ nhàng hỏi. "Nó sẽ giúp cho anh mà? Có sao đâu?"

"Nhỡ nó không có tác dụng thì sao?" Remus lo lắng hỏi.

"Nếu không thì mình vẫn vượt qua đêm trăng tròn như mọi lần thôi. Em sẽ ở trong dạng hóa thú của em, Remus à, sẽ không sao đâu. Vả lại tụi mình biết dược đó uống vào sẽ không sao mà, ban sức khỏe của Bộ Pháp Thuật đã kiểm duyệt rồi; họ sẽ không thể làm thế mà không đảm bảo rằng nó an toàn đâu. Tệ lắm thì không có gì xảy ra mà mọi thứ vẫn tiếp diễn như bình thường thôi."

"Pads à," Remus chậm rãi lên tiếng, "nó đắt lắm." Sirius chần chừ một chốc.

"Thì mình có thể rút ra chút tiền mà cậu em để lại," anh nói.

"Không, anh sẽ không để em phung phí tiền cho anh như thế đâu," Remus lắc đầu.

"Remus, cái này không phải phung phí, mà là..." Sirius thở dài. "Anh nghe em nói, sao mình không thử xem? Một lần thôi. Nếu nó không tốt đến thế và anh vẫn thấy đây là phí phạm thì tụi mình sẽ không phải làm lại nữa, nhưng thử một lần thì có hại gì đâu." Remus vẫn trông chần chừ lắm. "Còn không phải tiền của em nữa là," Sirius nói thêm.

"Là cậu em để lại," Remus nói. "Không phải của em thì của ai chứ."

"Em sẽ không tiêu đâu," Sirius nói. "Em không muốn tiền của bất cứ ai trong cái nhà đó cả. Nhưng không gì chọc điên bọn họ hơn là em dùng tiền của nhà Black để mua Dược Chi Ô Dầu cho ông chồng người sói máu lai của em đâu." Sirius nhoẻn miệng cười và Remus lắc đầu, mỉm cười.

"Thôi được rồi," Remus nói. "Nhưng chỉ thử thôi nhé. Và em phải giữ hình dạng hóa thú của mình suốt đêm." Sirius gật đầu.

"Dĩ nhiên," anh siết chặt tay của Remus và cười. Remus cũng đáp lại đoạn mở miệng ngáp. "Ngủ đi, tình yêu, anh kiệt sức rồi." Remus gật đầu, không buồn mở mắt.

"Ừm," anh chàng nói. "Ngủ ngon nhé, Padfoot."

"Ngủ ngon, Moony," Sirius quay ra tắt đèn ngủ rồi ấn môi mình lên trán Remus. "Mơ đẹp nhé."

Sirius cũng nhắm mắt lại, thiếp đi trong âm thanh của Remus; hơi thở dần đều đặn khi anh chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Và khi anh nghĩ lại về ngày hôm đó, Sirius cảm thấy thật hạnh phúc.

Anh nhớ Lily và James, đúng thế; anh không nghĩ mình sẽ thôi nhớ họ. Nhưng không có nghĩa là anh không thể hạnh phúc. Hôm nay, ở đây, với Remus và Harry, Sirius sẽ cho phép bản thân mình được hạnh phúc. Và anh mong rằng từ nơi nào đó, Lily và James có thể thấy được họ. Anh mong rằng họ cũng hạnh phúc.

_____

Chú thích:

[1] người vợ danh hiệu (trophy wife): vợ (những phụ nữ trẻ đẹp) của những người giàu có lớn tuổi và là biểu tượng địa vị của chồng.

[2] lycanthropy: ma sói


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net