Prongs Nhí và gia đình của nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sirius băng qua chỗ đậu xe đến trường mẫu giáo của Harry. Anh có thể cảm thấy ánh mắt của vài phụ huynh đang nhìn chằm chằm phán xét mình, nhưng điều đó chỉ khiến cho anh cười khẩy và ngẩng đầu cao hơn. Anh dựa vào tường và kiểm tra đồng hồ đeo tay. Chắc Harry sắp tan học rồi.

Ngay khi cánh cửa lớp học bật mở, bọn trẻ ùa ra. Harry chạy ù đến Sirius và sà vào vòng tay anh. Sirius ẵm nó lên vào hôn đầu nó.

"Chú Padfoot!" Harry nói. "Coi con vẽ gì nè chú." Nó giơ tờ giấy quá gần mặt Sirius. Sirius ngả đầu ra sau một chút và nhìn vào bức vẽ. Đó là một người que đang cầm một thanh sô-cô-la quá khổ. Và kế bên là cái gì đó Sirius cho rằng đó là mình trong hình dạng hóa thú. Giữa hai người là một người que khác, nhỏ con hơn, cùng với vết sẹo hình tia chớp trên trán.

"Cô Amy kêu tụi con vẽ gia đình mình," Harry nói. Sirius thấy trái tim mình nhức nhối. Một mặt, anh thấy rất hạnh phúc vì Harry đã vẽ họ như một gia đình. Mặt khác, Sirius không khỏi thấy rằng lẽ ra trong bức vẽ phải là Lily và James.

"Vẽ đẹp đấy," Sirius bảo nó. "Con đúng là một họa sĩ tài ba, Prongs Nhí ạ." Sirius chỉ mới dùng biệt danh đó mới đây. Lời nhắc nhở đã thật quá nặng nề trong những năm đầu sau khi Lily và James qua đời. Nhưng giờ Harry cũng đã gần 6 tuổi và Sirius muốn nó nhớ về cha mẹ mình. Anh muốn Harry biết nó giống James đến nhường nào. Và Sirius nghĩ James sẽ cảm kích việc làm này. Ít nhất, anh nợ James điều đó. "Đi nào, Harry, lên xe thôi."

"Bái bai nha, Neville," Harry nói, vẫy tay với Neville – thằng bé đang đứng cạnh bà mình khoe bức vẽ của nó. Remus và Sirius đã – sau nhiều lần thuyết phục – xin Augusta cho Neville đi học chung trường mẫu giáo với Harry. Thế thì hai đứa sẽ có người quen tại ngôi trường mới. Giờ đây Neville và Harry ngày nào cũng chơi chung.

"Bái bai, Harry," Neville nói, mỉm cười và vẫy tay lại.

Sirius đưa Harry quay lại xe hơi và đeo dây cho nó trên ghế an toàn trẻ em ở ghế sau.

"Mình phải đi siêu thị," Sirius nói, "vì chú Moony đã bảo mình nên đi vào hôm qua mà mình không đi. Nhưng chú sẽ để con chọn cái gì đó ngon miệng nếu con ngoan, được chứ?"

"Dạ," Harry hào hứng nói.

Khi họ đến siêu thị, Sirius chất đầy xe đẩy mọi thứ họ cần và rồi đứng chờ với sự kiên nhẫn bất ngờ khi Harry phân vân nó muốn kẹo dẻo sâu hay Smarties.

"Chú Padfoot," Harry nói, quay đi khỏi chỗ kẹo và ngước lên người cha đỡ đầu, "hôm nay tụi mình đi thăm chỗ làm của chú Moony được không chú?"

"Hôm nay chú Moony có nhiều việc lắm, Harry à," Sirius nói. Hồi sáng Remus đã nói rằng mình sẽ về nhà trễ; anh chàng phải chấm nhiều bài luận trước khi học trò mình thi. Sirius không muốn phá rối khi anh đang gặp áp lực.

"Mình có thể đem gì đó ngon miệng để làm chú vui mà!" Harry nói, giơ lên một thanh sô-cô-la cỡ lớn. Sirius mỉm cười với nó.

"Được rồi, thế thì ta sẽ làm cho chú ấy bất ngờ nhé," Sirius nói. Dù sao thì tiết cuối của Remus cũng sẽ kết thúc sớm thôi; Sirius giờ đã thuộc nằm lòng thời khóa biểu của người yêu. "Nhưng mình không ở đó quá lâu được, con ạ. Này, sẵn tiện mình sẽ đến Hogsmeade, sao ta không mua kẹo ở Công Tước Mật nhỉ? Nhớ cái tiệm bán sô-cô-la ếch nhái không?"

"Dạ nhớ, con muốn tụi ếch đó!" Harry nói.

Khi họ trả tiền cho đống hàng hóa và về đến nhà, Sirius đi cất đồ và nắm tay Harry.

"Con có nhớ lần trước không?" Sirius hỏi nó.

"Dạ có," Harry nói. "Con phải nắm tay chú Padfoot thiệt là chặt và nhắm mắt lại để không bị chóng mặt."

"Đúng rồi," Sirius nói. "Con sẵn sàng chưa?"

"Dạ rồi," Harry nói. Nó siết tay Sirius chặt nhất có thể và Sirius Độn thổ.

Sirius thở phào nhẹ nhõm khi thấy Harry đứng toàn thây nguyên vẹn. Độn thổ với Harry luôn luôn khiến anh hú vía, cho dù đã đảm bảo nhiều lần rằng thằng bé không sao, và anh cố tránh làm vậy nhiều nhất có thể.

"Con có sao không, Harry?" Sirius hỏi.

"Dạ hông!" Harry nói. Nó hào hứng nhìn quanh khắp, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài to lớn ẩn hiện đằng xa. Rồi nó quay lại Sirius. "Tiệm kẹo!" Rồi nó chạy về hướng Công Tước Mật. Sirius cười và bước nhanh sau nó. Anh theo Harry vào tiệm nơi thằng bé chăm chăm nhìn chỗ kẹo trên tường.

"Con có muốn mua sô-cô-la ếch nhái không?" Sirius hỏi.

"Con lấy một cây kẹo được không chú?" Harry hỏi.

"Đương nhiên rồi," Sirius nói. "Sô-cô-la hay cam thảo?"

"Sô-cô-la ạ!" Harry nói.

"Con giống Moony thật," Sirius cười toe. Anh mua một cái cho Harry, một cái cho Remus, và một túi Kẹo Axit. Nếu họ đã ở đây thì anh cũng có phần cho mình.

"Sẵn sàng đi gặp chú Moony chưa?" Sirius hỏi khi đã trả tiền xong xuôi cho mọi thứ.

"Dạ rồi ạ!" Harry nói. Sirius đặt một ngón tay lên môi nó ý bảo Harry nên im lặng và dẫn nó đến đằng sau tiệm, người thu ngân không để ý vì bận giúp khách hàng khác. Sirius mở cánh cửa dẫn đến đường hầm nối Hogsmeade và Hogwarts. Anh chui vào trong và bồng Harry vào.

"Chú Pads ơi, tụi mình đi đâu vậy?" Harry thì thầm khi Sirius đóng cửa lại một lần nữa.

"Đi gặp chú Moony," Sirius nói, một tia tinh nghịch lóe trong mắt. "Tiếc là không còn tấm bản đồ nữa. Ôi dào, không có gì to tát cả. Đi nào, Harry."

"Đây đâu phải đường đến chỗ làm của chú Moony đâu chú," Harry nói.

"Đây, Harry ạ, là con đường bí mật đến Hogwarts," Sirius nói.

"Thật hả chú?" Harry nói, mắt mở to.

"Đúng vậy."

"Mà bí mật thì sao chú lại biết?" Harry hỏi.

"Chắc con đủ lớn để nghe câu chuyện rồi," Sirius nói. Harry lập tức đứng thẳng dậy để làm bản thân nom cao lớn hơn. "Hồi chú còn đi học, chú, cha con và chú Moony thường lang thang quanh lâu đài và chúng ta khám phá ra đường hầm bí mật này rồi nhiều đường hầm bí mật khác nữa."

"Thật hả chú?" Harry hỏi.

"Ừ," Sirius nói.

"Có cha con nữa hả chú?"

"Ờ, có cha con nữa," Sirius nói. "Cái ý tưởng làm bản đồ là của cha con đấy."

"Vậy hả chú?"

"Chú Moony trợ giúp phần phù phép bởi vì chú ấy rất thông minh nhưng mà cha con và chú là người tìm thấy hầu hết các nơi chốn cùng nhau đấy."

"Ngầu quá chú!" Harry nói. "Chú Pads ơi, cha con có ngầu không?" Sirius suýt bật cười. James là một trong những thằng cù lần nhất anh từng biết. Nhưng có lẽ Harry chưa cần biết điều đó đâu.

"Cha con chắc chắn nghĩ mình như vậy đấy," Sirius nói. Anh nghĩ có thể Harry sẽ hỏi cái đó nghĩa là sao nhưng thằng bé có vẻ thỏa mãn.

"Cha với chú là bạn thân ạ?" Harry hỏi. Sirius cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng. Cũng đã gần sáu năm kể từ khi Lily và James mất nhưng chuyện này đôi khi vẫn xảy ra. Thường thì Sirius có thể nói về hai người họ. Nó cũng không còn tệ như lúc đầu nữa. Nhưng đôi khi, Sirius vẫn cảm thấy như thế. Bơ vơ không có những người bạn thân ở bên cạnh. Không tài nào chấp nhận rằng anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại họ được nữa. Rằng Harry sẽ không bao giờ được gặp họ. Lắm lúc Sirius cảm thấy như là mình sẽ suy sụp nếu đề cập đến bạn mình. Nhưng anh không thể làm thế ở đây. Thế nên anh hắng giọng và trả lời câu hỏi của Harry.

"Ừ," Sirius nói. "Cha con từng là bạn thân của chú. Hai chú cứ như anh em vậy." Sirius không nghĩ mình có thể tiếp tục nói về James, nhưng Harry chỉ mỉm cười và bắt đầu chạy dọc đường hầm. Sirius hít sâu một hơi và nhắm mắt lại một chút. Không sao đâu. Không sao mà. Giọng nói xoa dịu của Remus vang vọng trong đầu anh. Sirius mở mắt và nhìn vào bức tường xung quanh mình. Thay vào đó, anh chọn nhớ lại về những lần hạnh phúc ở trong đây. Với James, với Lily, với Remus. Sirius tiếp tục bước dọc đường hầm; Harry sẽ chờ anh. Anh lần những ngón tay trên tường cho đến khi tìm thấy được thứ mình đang tìm; chữ cái 'M' được khắc một cách vụng về trên bức tường đá. Sirius rê con chữ bằng ngón cái. Bộ Tứ Đạo Tặc (The Marauders). Anh mỉm cười. Sẽ không sao đâu.

Khi Harry và Sirius đi đến cuối đường hầm và thấy được bức tượng phù thủy gù một mắt, họ tiến thẳng đến phòng nhân viên. Tuy nhiên, trên đường đến đó, một giọng nói quen thuộc dừng bước chân của hai người.

"Trò Black," giáo sư McGonagall nói từ phía sau.

"Giáo sư!" Sirius nói, quay người lại với một nụ cười toe toét trên mặt.

"Tôi đâu còn là giáo viên của em nữa, Sirius," bà nói.

"Thói quen khó bỏ ạ," Sirius nhún vai.

"Theo như tôi nhớ thì," bà nói, "trong khoảng thời gian còn học ở đây em có bao giờ xem tôi là giáo sư của em đâu, thà rằng em cứ gọi bằng biệt danh là được rồi."

"Chà, cô cũng đâu thể chối là 'Minnie' hợp với cô lắm," Sirius nói. Bà thở hắt một tiếng nhưng Sirius đã thấy nụ cười của bà ẩn giấu sau nét mặt nghiêm khắc đó. "Vả lại," anh nói tiếp, "em cũng không phải là Black nữa cô ạ." Anh giơ ra chiếc nhẫn cưới cho cô xem.

"Cũng đúng," cô nói, với một nụ cười nhỏ. "Em làm gì ở đây thế, Sirius?"

"Gặp em cô không thấy mừng sao, Minnie?" Sirius cười toe toét nhưng cô vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị. "Cô định phạt em chứ gì?"

"Mặc dù là tôi muốn thật, nhưng e là tôi không còn quyền hạn gì rồi," McGonagall nói.

"Tiếc quá đi," Sirius nói. "Harry muốn gặp chú Remus của nó, phải không nào, Harry?" Sirius nói thêm, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của cô.

"Chào con nhé, Harry?" bà nói. Mọi thứ của McGonagall – từ biểu cảm cho tới giọng nói – dịu lại khi cô nói chuyện với đứa bé đang nắm tay cha đỡ đầu và mắc cỡ trốn sau chân của cha. "Con lớn bộn rồi này. Con đến gặp chú Remus hả?"

"Tụi con có đem cho chú sô cô la," Harry nói, bước khỏi phía sau Sirius và đưa cô xem thanh sô cô la.

"Vậy à? Chu đáo quá đi," cô nói. "Chắc là giờ chú đang ở trong phòng giáo viên đấy; ta nghĩ chú con xong hết tiết rồi. Đi thôi nào." Sirius và Harry đi theo McGonagall đến phòng giáo viên. Remus không có ở đó nhưng điều khiến cho Sirius khó chịu là Severus Snape thì có. Sirius quyết định sẽ phớt lờ hắn nhưng cái cách hắn lườm Harry thật muốn phát bực. Một thằng bé năm tuổi chưa gặp mặt lần nào thì làm tội tình gì với hắn chứ?

"Chắc Remus vẫn đang dạy," McGonagall nói. "Em biết lớp nào mà nhỉ?"

"Dạ," Sirius nói.

"Con ăn bích quy không, Harry?" cô nói.

"Dạ ăn," Harry lịch sự đáp. McGonagall vẫy đũa và một hũ bích quy xuất hiện trong tay bà. Đó là hũ mà bà hay để trong văn phòng của mình. Bà đưa một cái bích quy cho Harry, nó nhận lấy bằng hai tay và cắn một miếng.

"Cảm ơn cô," nó nói.

"Đi thôi, Harry," Sirius nói. "Đi tìm chú Moony nào."

"Yay!" Harry nói, nắm lấy tay của Sirius và theo anh ra khỏi phòng, sau khi Sirius có thể phóng một cái lườm chết chóc vào Snape Không Ưa Nổi.

Sirius gõ cữa lớp học của Remus và nghe thấy giọng chồng mình nói 'vào đi', anh không ngờ phòng học có đầy học sinh. Vẻ ngạc nhiên trên mặt Remus cũng không ngờ là có khách. Tuy nhiên, Harry không màng tụi học trò và chạy đến trước lớp học mà la lớn, "Chú Moony!".

Nó sà vào vòng tay Remus, anh bắt lấy nó, bồng nó lên và hôn vào trán nó, biểu cảm ngạc nhiên chuyển thành một nụ cười.

"Chào con, Harry," Remus nói. "Con làm gì ở đây thế?"

"Tụi con tới thăm chú với lại đem cho chú sô-cô-la nhưng mà hông được ở lại lâu tại vì chú Pads nói hôm nay chú bận lắm."

"Cảm ơn con, Harry, ngọt ngào quá," Remus nói, nhận lấy thanh sô cô la. Với Harry trong vòng tay, anh chàng bước đến cửa lớp nơi Sirius đang đứng.

"Thật là một bất ngờ dễ thương," anh nói khẽ.

"Ý của Harry hết đấy," Sirius nói. "Nhưng em cứ nghĩ anh xong tiết rồi chứ, em xin lỗi."

"Không sao, không sao," Remus nói. "Thực ra lớp anh xong hết rồi. Cái này là buổi học tự chọn để tụi năm bảy ôn NEWTs thôi."

"Ồ," Sirius nói, "Vậy em nhớ đúng lịch của anh phải không?"

"Đúng rồi em," Remus cười.

"Chà, vậy tụi em về đây," Sirius nói. Nhưng trước khi về, Sirius ấn một nụ hôn trên môi Remus mà kéo dài lâu hơn khoảng thời gian mà Remus muốn học sinh thấy một chút. Đến khi Harry, người đã lấy hai bàn tay nhỏ che mắt, lớn tiếng kêu, "Èoooo!" thì bọn họ mới thôi. Tiếng cười trong lớp vang lên giữa những tiếng xì xầm.

"Chuyên nghiệp ghê," Remus thì thầm, mỉa mai với Sirius.

"Em chỉ đang đảm bảo ai cũng biết anh có một người chồng quyến rũ nhất trên đời thôi," Sirius thì thầm lại.

"Anh nghĩ em truyền tải thông điệp khá tốt rồi đấy," Remus nở một nụ cười nhỏ.

"Đi nào, Harry," Sirius nói, không màng thì thầm nữa.

"Con đi nha, chú Moony," Harry nói.

"Tạm biệt, Harry. Gặp em ở nhà nhé, Pads."

"Tạm biệt, Rem. Chúc may măn trong kì thi NEWTs nhé, mấy nhóc. Đừng để bị trượt đấy. Nhưng nhỡ may rớt thì cứ làm như anh này."

"Làm gì ạ?" Một cô bé lên tiếng.

"Cưới cái thằng khôn nhất trong năm," Sirius nói, nháy mắt với Remus.





Ngay khi Sirius rời đi, vang lên tiếng bàn tán rôm rả.

"Giáo sư, ai vậy ạ?"

"Chồng thầy chứ ai nữa, đồ đần."

"Em không biết thầy có chồng đấy."

"Cái thằng nhóc đấy là con thầy ạ?"

"Mày có nghe nó gọi thầy là 'chú' không?"

"Được rồi, được rồi," Remus gọi lớn. "Quay lại việc học thôi."





"Harry, tới giờ ngủ rồi con," Sirius gọi từ trong bếp.

"Năm phút nữa thôi chú?" Harry hỏi, bay hờ trên sàn trên cây chổi.

"Năm phút trước con cũng nói thế," Sirius nói. "Hết giờ rồi."

"Nhưng mà con muốn đợi chú Moony." Harry nói.

"Chú Moony sẽ về trễ lắm, Harry à, chú còn nhiều việc mà con," Sirius nói.

"Vậy thì sao chú chúc con ngủ ngon được?"

"Khi nào con ngủ thì chú Moony sẽ nói nhé," Sirius đáp.

"Hứa là chú phải nói cho chú ấy nha?"

"Chú hứa mà."

"Chú trang trọng thề chứ?" Harry hỏi. Sirius cười.

"Chú trang trọng thề luôn," Sirius nói. "Con học từ đó đâu ra thế?"

"Chú với chú Moony nói hoài mà."

"Vậy sao?" Sirius cười. "Thôi nào, Harry, đi ngủ thôi con."

"Dạaaa," Harry nói, nhảy phốc khỏi chổi và cất nó đi.

"Ngày mai con bay tiếp nhé," Sirius vò đầu nó. "Con đánh răng chưa?"

"Dạ rùi," Harry nói. "Hôm nay Neville sún một cái răng đấy chú."

"Vậy à?" Sirius nói. "Nôn thật đấy."

"Dạ!" Harry nói. "Chú có nghĩ con cũng sẽ sớm sún răng không chú?"

"Sớm muộn thôi, Prongs Nhí à," Sirius nói, đắp chăn cho nó.

"Và rồi tiên răng sẽ đến!" Harry vui vẻ nói.

"Cái... cái gì cơ?" Sirius hỏi.

"Tiên răng ạ," Harry nói. "Mọi người trong lớp con bảo thế." Ra là của muggle, Sirius nghĩ. Anh nhủ trong lòng rằng sẽ hỏi Remus tiên răng là cái quái gì.

"Ngủ ngon nhé, Prongs Nhí," Sirius nói, hôn lên trán Harry. Đáp lại, Harry ôm anh.

"Chú Padfoot ngủ ngon."





Khi Remus cuối cùng cũng chấm xong xấp bài luận, anh chàng thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp học. Anh không hiểu sao mình lại nhất quyết phải làm cho xong tối nay nữa. Biết là như vậy anh sẽ phải về muộn; anh cũng thấy có lỗi nhưng Sirius đã đảm bảo với anh rằng không sao.

Remus rời khỏi tòa lâu đài và ra đến sân, anh nghe thấy giọng nói của một nhóm học sinh ở gần bìa rừng. Khi chúng thấy anh tiến lại gần mình thì lại ngớt giọng và hồi hộp nhìn nhau.

"Chào buổi tối các em," Remus nói với tụi năm ba.

"Chào buổi tối, thưa giáo sư," một thằng trong đám lầm bầm, người mà Remus nhận ra đó là Charlie Weasley.

"Muộn rồi mà các em còn làm gì ngoài này thế?" Remus hỏi bọn chúng. Một cô bé, Amelia Johnson, lầm bầm đáp lại, và sẽ nghe không rõ nếu không có thính giác nhạy bén của Remus gần ngày trăng tròn.

"Tìm động vật á?" Remus ngạc nhiên nói.

"Dạ," Charlie nói.

"Tụi em đến đây vì môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí phải không?" Remus hỏi.

"Tụi em muốn xem thêm ạ," cậu bé thứ ba, Jack Brown, nói. Remus nhìn tụi nó một lúc và cân nhắc lại sự lựa chọn của mình.

"Được rồi, nghe này. Thầy đang mệt lắm và cũng có người đợi thầy ở nhà nữa. Thầy sẽ không trừ điểm nhà của các em đâu, nhưng người trực tối nay là giáo sư McGonagall và thầy đảm bảo là cô sẽ không nương tay, cho nên thầy khuyên tụi em nên về lại phòng sinh hoạt chung của mình đi. Còn mấy con thú mà tụi em đang khoái này ấy, thì thứ Hai ba em cứ đến lớp thầy rồi mình tìm cách cho bọn em vào lớp nâng cao hơn để thỏa mãn trí tò mò của mình được không?"

"Chúng em hỏi giáo sư Kettleburn rồi ạ," Charlie rầu rĩ nói.

"Chà, vậy nếu tụi em muốn vào rừng tự mình tìm hiểu thì để thầy dẫn tụi em đi," Remus nói.

"Thầy cũng biết về sinh vật huyền bí hả thầy?" Jack nói, ngẩng lên nhìn anh chàng, Remus mỉm cười.

"Cũng biết chút đỉnh," anh nói. "Thầy cũng có đủ kiến thức về khu rừng để giúp các em định hướng an toàn."

"Dạ thầy," Amelia hào hứng nói.

"Thầy có một điều kiện," Remus nói. "Không được du ngoạn ban đêm nữa."

"Dạ được," Charlie nói.

"Thầy nghiêm túc đấy," Remus nói. "Đừng nghĩ thầy sẽ bỏ qua cho lần nữa."

"Vâng, thưa ngài," Jack nói.

"Thế thứ Hai gặp nhé?" Remus nói.

"Vâng ạ," Charlie nói, miệng cười toe toét. "Cảm ơn, giáo sư."

"Không có chi," Remus trìu mến mỉm cười với tụi nó. "Giờ thì về phòng sinh hoạt chung đi, đừng có lang thang nữa đấy." Chúng vội quay về hướng lâu đài và Remus, lắc đầu và cười, quay lại lối ra.

Remus Độn thổ đến trước cửa nhà để tiếng động không đánh thức Harry, và khi anh chàng mở cánh cửa ra, anh còn mừng hơn vì không chỉ có Harry là đã ngủ. Sirius đã thiếp đi trên bàn ăn, đầu gối trên cánh tay, với ly rượu đã vơi đi một nửa ngay ngoài tầm với của tay phải, đầu đĩa CD vang lên tiếng nhạc dịu dàng, Remus vẫy đũa và nó rơi vào im lặng.

"Sirius," anh chàng dịu dàng nói, vuốt tóc chồng mình. Sirius chậm rãi mở mắt và ngẩng đầu dậy.

"Chào Moony," Sirius ngáy ngủ nói.

"Chào Pads," Remus nói. "Lên giường ngủ thôi em."

"Em còn phải tắm nữa," Sirius rên rỉ. "Ừ mà Harry muốn anh hôn nó ngủ ngon đấy. Thằng bé còn bắt em phải 'trang trọng thề' cơ." Remus bật cười.

"Thật hả?"

"Đúng rồi," Sirius nói. "Nó cứ đòi anh."

"Được rồi, để anh đi," Remus nói, quay đi để đến phòng Harry thì Sirius đứng dậy. "Còn em đi tắm đi." Sirius nắm lấy tay anh chàng trước khi anh bỏ đi.

"Lát nữa vào chung với em nhé?" Sirius hỏi. Remus nhướng mày.

"Rất vui lòng, mà em mệt quá thì thôi."

"Mệt với anh á? Không bao giờ," Sirius cười khẩy. Remus đảo mắt và mỉm cười.

"Thì cứ đi đi," anh chàng nói. "Anh vào sau."

Sirius tắt đèn phòng ngủ khi Remus bật đèn ngủ trên bàn đầu giường.

"Thế ngày hôm nay của em như nào?" Anh chàng hỏi, chui vào chăn.

"Tốt lành lắm," Sirius nói, chui vào cùng và ấn một nụ hôn lên môi anh chàng. "Em ngủ đến trưa, rồi đi đón Harry – anh có thấy lần này em đi mua đồ ăn chứ không phải quần áo không?"

"Ôi, vỗ tay," Remus mỉa mai, "anh có nên tặng em một ngôi sao vàng không?"

"Moony ngốc quá," Sirius nói, "em một ngôi sao rồi mà." Remus lắc đầu và bật cười.

"Anh phải biết chứ nhỉ," anh chàng nói.

"Ừ, anh không để ý gì cả," Sirius cười toe toét. "Còn anh thì sao?"

"Ồ em biết đấy," Remus nói, "chấm bài, dạy học. Ông chồng quyến rũ của anh đến rồi giờ nguyên cái trường cứ xì xào bàn tán."

"Không sao đâu nhỉ?" Sirius hỏi. "Cũng đâu hề hấn gì?"

"Không chắc nhé," Remus nói. "Mọi người nghĩ em đẹp thế sao lại dính với anh."

"Không phải điều đó khiến em trở thành người vợ danh hiệu hả [1]?" Sirius đùa. "Bởi vì em giỏi việc đó lắm đấy nhé." Remus cười.

"Thế hôm nay anh có phạt ai không?" Sirius chọc.

"Anh bắt được mấy đứa năm ba lảng vảng trước lúc về nhà."

"Mong là anh không báo cáo tụi nó đấy, giáo sư ạ," Sirius cười khẩy.

"Không," Remus nói. "Thực ra là anh cho qua."

"Remus!" Sirius giả bộ ngạc nhiên và thất vọng. "Anh không phạt tụi ngỗ nghịch bất tài này á? Em sốc đấy."

"Anh báo cáo sao đây? Ngày xưa tụi mình cũng hay vậy mà!" Remus nói. "Anh không bao giờ báo cáo em nhé, kể cả khi anh làm huynh trưởng."

"Đúng thật, nhưng mà làm huynh trưởng mà phá luật thì giống như là anh ở bên phía kẻ thù nhưng mà phe còn lại tin tưởng anh vì họ nghĩ đó là một ý tưởng hay ho mặc dù anh rõ ràng vẫn đang ở phe kẻ thù vậy. Cái đó là sự ngu xuẩn của phe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net