Chương 26: Hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Kim dứt lời đã vung gậy giáng xuống Sojung. Chị đưa tay đỡ lại, hai mắt nhắm tịt chờ đợi cái đau. Nhưng cái chị nhận được là một cái ấm áp nhào vào lòng mình. Và ngay sau đó lại là tiếng la đau đớn khiến Sojung giật mình mở to mắt.

- Eunbi!

Cái ấm áp mà chị cảm nhận được ấy chính là Eunha. Cô ôm chị, dường như có ý định đỡ thay chị. Và sự thực là cây gậy kia đã giáng xuống cô, mạnh đến nỗi làm Eunha như ngã gục. Nhưng ông trời không phụ lòng người, sức mạnh của đòn đánh kia một phần đã bị Yerin cùng Eunbi cản lại.

- Eunbi, em có sao không, Eunbi à, em nghe chị nói không? Eunbi à!

Sojung hoảng hốt ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Eunha. Chị kêu tên cô, hoảng sợ lay lay cái thân hình bé nhỏ ấy. Chỉ là Eunha lúc này dường như đã không còn tỉnh táo rồi, cô đưa tay chạm vào má chị, đôi môi khẽ vẽ lên một nụ cười rồi ngất lim đi trong vòng tay của Sojung. Bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng la, tiếng khóc xen lẫn sự hốt hoảng mà cô đoán chừng có lẽ đó là của Sojung. Sojung, chị đừng khóc mà, chị khóc Eunha sẽ đau lòng lắm......
_____________________

Tròn một tuần Kim Sojung ở tại bệnh viện không về lấy một ngày. Chị ngồi trực trước phòng bệnh của Eunha, từ lúc cô bị đưa vào phòng cấp cứu cho đến lúc qua phòng hồi sức chị vẫn ở đó chờ đợi. Tâm trạng Sojung hiện tại chính là hai chữ hối hận. Chị hối hận vì bản thân không tin Eunha, hối hận vì bản thân đã phớt lờ, bỏ mặc cô. Chị hối hận vì đã quá tin vào những cái gọi là mắt thấy tai nghe kia. Mọi thứ ra nông nỗi này, Eunha ra thế này tất cả đều là vì chị cả. Càng nghĩ Sojung lại càng hối hận hơn.

- Sojung, chị về nhà nghỉ chút đi, chị đã ở đây một tuần rồi. Chị sẽ gục mất.

Yerin kéo tay Sojung, cô kì thực rất lo cho chị, nhìn Sojung lúc này trông thật tiều tụy quá. Ít nhất thì cũng phải về nghỉ ngơi một chút chứ, cứ như vậy làm sao chị chịu nổi.

- Không.

- Sojung à, nghe lời em đi.....

- Chị nói là không, bao giờ em ấy tỉnh chị sẽ về.

Sojung nhất định không về, chị cương quyết ngồi đó mặc cho Yerin có khuyên bảo lôi kéo thế nào. Cứng đầu quá đi mất. Yerin cũng chỉ đành thở dài bất lực.

- Vậy chị thay đồ đi, ăn chút đồ ăn nữa, em sẽ canh ở đây thay chị một lát.

- Nhưng mà......

Sojung lưỡng lự không muốn đi, chị cứ nhìn vào căn phòng bệnh kia rồi lại nhìn túi đồ Yerin đưa cho. Chị kì thực không muốn rời xa Eunha.

- Kim Sojung, chị ở dơ vừa vừa thôi, chị đã không tắm ba ngày rồi đấy, quần áo đầu tóc muốn mốc meo hết cả rồi kia, em ấy tỉnh dậy mà ngửi thấy cái mùi này sẽ lại ngất đi tiếp mất. Nhanh nhanh, đi tắm đi, tắm xong rồi quay lại đây ăn cơm. Mau mau!

Yerin cố làm mọi thứ vui vẻ hơn, cô đẩy Sojung đi, vừa đẩy vừa làm mặt như thể mùi của Sojung rất kinh khủng. Bị nói như vậy, tinh thần đang có chút yếu của Sojung lập tức có chút hoảng hốt mà chạy vào nhà tắm.

- Chị ấy loạn trí luôn rồi, haiz.....

Yerin nhìn bóng dáng hớt hải của Sojung mà thở dài lắc đầu. Sojung bây giờ cứ như một kẻ ngốc vậy, tình trạng tệ quá. Eunha à, bao giờ Eunha mới tỉnh đây, cô tỉnh thì cái bà chị ấy mới trở lại bình thường được, Yerin lúc ấy mới có thể đỡ lo.

.................

Sojung tắm rửa thay đồ xong là khoảng hai mươi phút sau. Chị chạy vội trở về phòng bệnh của Eunha, lại thấy trong phòng bệnh là bố cô đang ngồi đó. Tình huống này có chút khiến Sojung khó xử. Chị đi qua đi lại một hồi rồi sau cùng lại ngồi xuống trước cửa phòng mà không dám vào.

- Sojung, sao cháu ngồi đây?

Ông Jung không biết vì sao lại trở ra ngay khi Sojung vừa ngồi xuống đất. Chị giật thót, đôi mắt mở to như bị nhát ma.

- Cháu.....cháu......

Sau đó là trạng thái lắp bắp nói không ra được chữ nào. Sojung lúc này chính là thấy có lỗi với ông Jung, càng thấy có lỗi hơn khi Eunha đang nằm kia là thành quả do chị tạo nên.

- Sojung, chú biết là cháu có nhiều hiểu lầm với chú, tất cả cũng tại chú không nói rõ mọi chuyện. Thật ra thì chú Kim của cháu, trước đây với chú cùng cha cháu và mấy người nữa là anh em thân thiết, cùng nhau lập nghiệp. Chỉ là mỗi người một công việc mà thôi. Năm đó cha cháu có được bí mật về công ty của chú cùng anh Kim, bọn chú là người làm ăn nên tất phải có gian lận, cha cháu lại không chấp nhận điều đó. Lúc đó cha cháu lại còn lấy được Kim cương xanh quý hiếm, rất rất có giá trị, bởi thế nên anh Kim đã có ý định lấy cắp chúng. Chỉ là không ngờ lúc đó lại xảy ra ẩu đả, cha cháu trong lúc hỗn loạn đã bị thương rồi mất. Chú năm đó cũng biết phần nào sự việc, chỉ là anh em với nhau nên ta.....không nói ra được. Chuyện anh Kim bắt cóc cháu cùng Eunbi nhà chú, chú cũng biết nhưng anh ấy cầu xin chú rất nhiều, chú đành nhẫn nhịn cho qua. Tất cả cũng tại chú nhu nhược, tại chú không nói ra sự thật sớm hơn nên cháu mới hiểu lầm như vậy. Xin lỗi cháu, Sojung....

- Vậy có nghĩa là chú biết hết?

- Ừ, chú biết.

Sojung cười khẩy, chị lúc này chính là không biết nên khóc hay nên cười. Bố Eunha không phải kẻ thù giết cha, thật tốt. Nhưng người chú chị coi như bố ruột lại là kẻ giết cha chị, cũng là kẻ bắt cóc chị cùng Eunha đến hai lần với ý định giết chết. Và bố Eunha, ông ấy lại là kẻ bao che. Mọi chuyện nghe thật là có logic nhỉ?

- Chú thấy con gái mình bị vậy còn có thể để yên, hay thật!

- Chú......

Sojung không thèm nói thêm, chị mở cửa đi vào phòng bệnh của Eunha rồi đóng sập cửa lại. Chị cần một chút thời gian để thoát khỏi cái mớ hỗn độn này, mệt mỏi quá.
_______________________

- Eunbi, chuyện lần này thật không nghĩ là bố em cùng bố chị lại có thể ém nhẹm đi lâu như vậy.

- Ừ, nhưng mà trên cương vị anh em thân thiết, để họ nói ra sự thật cũng thật khó. Ít ra thì lúc bố em cùng bố chị chịu ngồi xuống nói chuyện năm đó cho chúng ta nghe cũng là tốt rồi, nếu không e là Sojung hôm nay đã......

- Ừ.

Yerin nắm tay SinB chặt hơn chút nữa. Chuyện của người lớn năm đó không chỉ ảnh hưởng đến Sojung mà với cô cùng em cũng có không ít ảnh hưởng. Những chuyện này kì thực thật rắc rối quá.

- Eunbi này, em có muốn gặp mẹ chị không?

- H.....hả?

Trước đề nghị bất ngờ của Yerin, SinB không khỏi bất ngờ. Em cứ tròn xoe đôi mắt nhìn cô, miệng cũng lắp bắp vì bối rối. Gặp mẹ Yerin, ý cô là sao, không phải là gặp kiểu....ra mắt chứ?

- Chị muốn dắt em về ra mắt mẹ chị.

Trúng phóc.

- Ra....ra mắt mẹ chị? Chuyện này.....

- Em không muốn sao?

- Không phải không phải, chỉ là chuyện của nhà em với nhà chị......

- Để đó chị lo.

Jung Yerin hùng hổ tuyên bố một câu, nói xong lại tự nuốt ực một cái. Thôi xong, muốn lấy le với em mà hình như hơi quá rồi. Mẹ của cô với mẹ của em có người nào dễ nói chuyện đâu, hai ông bố thì họa chăng có thể chứ mẹ thì.....
____________________

- Chị Yuna, chị đừng như vậy nữa mà.

Yewon nhìn Yuna cứ ngồi một chỗ với vẻ mặt buồn bã mà đau lòng. Em kéo kéo tay cô khiến cô nhìn mình nhưng khi nhìn vào ánh mắt buồn hiu kia em lại cảm thấy mình không có gì để nói.

- Haiz, tất cả cũng tại chủ ý của chị mà ra.....- Yuna buồn bã tự trách.

- Không không, là tại em bày mưu tính kế, là tại em- Yewon lại theo đó phụ họa.

Rồi cả hai cùng thở dài. Âu cũng là vì Yuna cùng Yewon đều đang cảm thấy có lỗi với Sojung và Eunha. Tại cả hai bày mưu lôi kéo hai người họ ra ngoài nên mới ra nông nỗi này, tự trách chính là điều không thể tránh khỏi.

- Tại cả hai chúng ta mà ra- Yuna cùng Yewon đồng thanh- Haiz.....

- Chỉ mong chị Eunha sớm tỉnh dậy, đến lúc đó chúng ta liền đi xin lỗi hai chị ấy, nhé?

Yewon mở lời, con bé đang cố lạc quan hết mức có thể. Và không phụ lòng em, Yuna đã gật đầu với vẻ mặt có chút đỡ hơn ban nãy. Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy Yuna cùng Yewon chả khác hai đứa trẻ là bao, thông minh có đủ nhưng nhiều cái lại thực ngây ngô đến ngốc nghếch, có những lúc lại thật vui vẻ, lạc quan, và điều ấy làm người ta phải ghen tị. Đôi khi thoải mái vô tư lại rất tốt, không phải bon chen sự đời, không cần suy nghĩ này nọ, chỉ đơn giản là sống một cuộc đời đơn giản mà hạnh phúc.
____________________

Sojung ngồi bên giường bệnh của Eunha, chị nằm lấy bàn tay của cô, ủ ấm bàn tay ấy trong hai bàn tay mình. Chị đang chờ cô tỉnh lại, nhưng mà sao Eunha lâu tỉnh quá, thật lâu quá.

Đến khi Sojung cảm thấy có chút mệt mỏi mà gục xuống bên giường Eunha thì bàn tay nhỏ bé của cô chợt có động tĩnh. Cô nhúc nhích những ngón tay, đôi mày theo đó cau lại. Đã là buổi tối nên đèn điện không ở mức sáng trưng mà chỉ nhè nhẹ nên Eunha không bị chói mắt. Cô nhìn xung quanh, nhìn đến bàn tay đang bị nắm lấy của mình và nhìn đến cái người đang nửa nằm nửa ngồi một cách khổ sở bên giường. Khóe môi Eunha bất giác cong lên đầy ấm áp. Cô đưa bàn tay kia lên khẽ vuốt ve mái tóc của Sojung, thật dịu dàng. Có lẽ chị đã ở đây chờ cô rất lâu nên mới ngủ gục như vậy. Nhưng mà nằm thế này thật tội quá, có sofa ở kia tại sao chị không nằm chứ? Ngốc quá.

- Eunha!

Sojung chợt kêu lớn tên Eunha rồi bật thẳng dậy. Chị đứng lên, hai tay ôm lấy mặt mà khẽ thở dài mệt mỏi. Cái hình ảnh cô ngất đi trong vòng tay chị vẫn còn đọng lại thật rõ, nó như một cơn ác mộng đối với Sojung vậy.

- Em đây.

Sojung giật mình, chị quay nhìn Eunha, đôi đồng tử khẽ rung động. Chị dường như không tin vào chính mình nữa rồi.
Eunha tỉnh thật rồi sao?

- Eunbi, em tỉnh rồi sao?

- Ừm, em tỉnh rồi đây.

- Thật chứ, thật không phải là mơ chứ?!- Sojung hoảng loạn vỗ vỗ mặt mình trông ngố hết sức- Em....em véo chị đi, véo mạnh vào- Sojung đưa mặt về phía Eunha mà nói.

- Chị nói đó nha- Jung Eunha rất là nghịch ngợm, cô thẳng tay véo má chị một cái rõ mạnh làm ai kia là oai oái.

- Đau đau đau!!! Nhưng mà khoan, chị đau, chị đau thật, vậy là sự thật rồi, là sự thật rồi!!!

Sojung nhảy cẫng lên, chị ôm chầm lấy Eunha đang nằm trên giường, khuôn miệng cũng đã cười tươi như muốn rách ra. Sojung lúc này kì thực chính là vui muốn chết.

- Chị thật sự rất vui, cám ơn em, cám ơn em vì đã tỉnh!

//////////////////////////////////
Vì au đang bước vào kì thi nên au xin phép tạm drop fic trong hai tuần. Sau khi thi xong au sẽ viết một cái kết đẹp nhất có thể, mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ và theo dõi fic.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net