Junhui thích tôi, và tôi cũng thích cậu ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ít lên chăn và gối, ngay sau đó tôi liền hối hận. Lúc nằm trong chăn, bị mùi thơm của Ww. bao quanh đầu mũi, tôi như có ảo giác cậu từ trong những cơn mơ bước ra nằm cạnh bên ôm tôi, xoa đầu tôi, vuốt má tôi. Chăn nệm tôi thơm phức mùi của cậu, nhưng đó chỉ là sản phẩm hoá học nhân tạo. Nó vả tôi trở về hiện thực đối diện cảm xúc không đúng tí ti nào trong tôi. Minghao nói đúng, tôi sẽ hối hận sau khi sử dụng nó, mùi hương đó bám dai dẳng trên chăn gối của tôi cả tuần trời, kể cả khi tôi đã mang nó đi giặt và phơi dưới nắng hanh, mùi của Ww. vẫn vẩn vơ ở đầu mũi như muốn trêu tức tôi, làm tôi nhớ cậu đến phát điên nhưng không dám tìm cậu, vì tôi sợ. Minghao nói đúng, tôi không hợp với Ww. , chính tôi cũng không thể chấp nhận được cảm xúc bệnh hoạn của bản thân mà."

Tôi nghe giọng cậu nghẹn lại, càng lúc càng nhỏ dần, sau cùng chỉ còn lại tiếng tim đập của chúng tôi trong không gian tĩnh lặng. Giờ tôi mới nhận ra, nhờ tác động của vòi tắm phun dạng tia tôi mới lắp, mùi nước hoa Junhui dùng ngày hôm nay bị rửa trôi sạch, lẫn trong mùi sữa tắm và dầu gội mà cậu đã sử dụng, tôi tìm thấy mùi hương tôi nhung nhớ suốt những năm dài tháng rộng. Tôi nhớ cậu trai phố biển của tôi biết mấy, tôi từng tham luyến tình yêu của cậu biết bao nhưng tôi ngày ấy không dám bày tỏ, lòng tôi từ lâu đã chắc mẩm đây chỉ là một cuộc tình đơn phương không kết quả, và tôi không muốn đến cả tình bạn với Junhui cũng không còn. Tôi dặn lòng mình phải từ bỏ, tôi dặn đi dặn lại bản thân phải làm điều ấy mỗi khi thức giấc, và oán trách bản thân nên làm điều ấy nghiêm túc hơn vào hôm sau trước khi chìm vào giấc nồng. Đến mãi sau khi đồng ý đến Paris, tôi mới nghiêm chỉnh thực hiện những điều nên làm để từ bỏ một người. Tôi chỉ không ngờ, cả trước khi tôi kịp ý thức và nhắc nhở bản thân phải từ bỏ mối tình đơn phương lâu năm, người tôi thương cũng đã cố gắng từ bỏ việc thích tôi đến dường nào. Hai chúng tôi cùng thích nhau, sau đó cùng nỗ lực để từ bỏ nhau.

"Cậu đã hẹn hò với người khác." Tôi vuốt tóc cậu "Thậm chí đã bên nhau qua rất nhiều năm. Điều đó không dễ chút nào."

"Tôi đã ép bản thân đừng thích cậu nữa, rất nhiều năm về trước và đến tận bây giờ. Điều đó cũng không dễ chút nào." Junhui ngồi thẳng dậy để mặt đối mặt với tôi, vòng tay cậu di chuyển từ hông lên eo. Cậu yên lặng nhìn tôi một lúc lâu, khoảnh khắc tôi sắp chịu hết nổi tiếng gào thét của con quỷ tham lam trong tôi mà tính xuôi theo lời nó xúi giục, cậu bất ngờ lên tiếng "Thật sự điều đó không dễ chút nào. Bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo, không cồn thuốc, chúng ta đều ăn bận đàng hoàng tử tế, không hề có mục đích câu dẫn nhau, nhưng chỉ cần nhìn cậu như bây giờ tôi liền muốn hôn cậu."

Nói rồi Junhui nghiêng đầu sang nhấn môi cậu lên môi tôi. Một nụ hôn đơn thuần chỉ chạm nhau vài giây rồi nhanh chóng tách ra ngay sau đó, nhưng đủ để trái tim tôi loạn nhịp, đủ để tôi biết tôi nên trả lời Junhui như thế nào.

---

"Vậy là cậu qua đây vì nghe thằng Gyu nhiều chuyện về thư ký của tôi?" Tôi cau mày nhìn cậu ngốc của tôi

"Ừm thì..." Junhui gãi đầu xấu hổ "Cậu nói xem, cô ấy xinh như vậy, vóc dáng cũng không tệ, Mingyu bảo cậu khen cô ấy nấu ăn ngon. Ông cha ta lại hay bảo, con đường đến tim nhanh nhất là dạ dày, lỡ đâu..."

"Tốt nhất cậu đừng đổ thừa việc cậu chia tay cũng là vì tôi."

"Không! Tôi chia tay vì tôi nhận ra chúng tôi không phù hợp để kết hôn thật. Kết hôn đôi khi chỉ cần là người phù hợp là đủ, tôi dự định sẽ như vậy, dù tôi biết sẽ càng tuyệt vời hơn nếu người đó là người tôi yêu." Cậu chặc lưỡi "Nhưng thời điểm ấy tôi hèn quá, tôi làm sao dám tơ tưởng việc tình yêu đơn phương được đáp lại. Tôi coi việc hẹn hò cũng là đang cứu rỗi chính mình, sau một thời gian bên nhau cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi nghĩ đó là một mối quan hệ tiềm năng. Tôi hỏi Minghao vì sao cậu ấy quyết định đám cưới, cậu ấy bảo bởi vì cậu ấy và Mingyu cảm thấy đã đến thời điểm thích hợp. Tôi từng bóng gió hỏi cô ấy, cô ấy cũng mong muốn chuyện kết hôn. Nhưng khi tôi tự hỏi lại bản thân mình, tôi lại chẳng nhận được kết quả tương tự. Tôi cố gắng tự ám thị bản thân bằng cách tham khảo và xem các video đám cưới của người khác, nhưng sau cùng nó không có kết quả bằng câu cậu sẽ cưới nếu gặp được người cậu yêu của cậu."

"Là của cậu!" Tôi lập tức sửa lại

Junhui lườm tôi càu nhàu vài tiếng, sau cũng không để bụng tiếp tục nói:

"Lúc đó tôi như bị đập tỉnh, mọi người đến tiễn cậu đều rời đi cả rồi còn tôi vẫn ngơ ngác giữa việc cưới hay không cưới. Sau một thời gian như thế, tôi đành chấp nhận sự thật rằng tôi không phải mảnh phù hợp với cô ấy để tạo thành một gia đình. Chúng tôi chia tay, trong hoà bình. Tôi đã định sẽ lại tìm một người phù hợp để có thể tiến đến hôn nhân..." Junhui vừa nói vừa nghịch mấy ngón tay tôi, nghịch chán cậu chuyển sang nắm lấy ngón tay út, sau rồi chuyển sang đan mấy ngón tay lồng vào nhau "Trong một lần cùng Jihoon nhậu nhẹt, cậu ta cao hứng hỏi tôi có biết Wonwoo từng thích tôi quá trời quá đất mà không dám nói, lúc đó tôi như bị thụi một cú đau điếng vào ngực vậy. Rồi cậu ta kể từ chuyện hồi nhóm nhảy cấp 3 của Soonyoung còn hoạt động, sang đến việc cô bạn gái cũ cấp 2 từng tìm đến cậu năn nỉ đe doạ có đủ chỉ để tìm cách nối lại tình xưa với tôi, đến việc cậu từ chối chuyển đến nhà tôi ở cũng như hộp cơm của tôi. Sau cùng cậu ta còn cười khục khặc như cười vào mặt tôi, nói rằng tất cả đã qua lâu rồi, Wonwoo bây giờ rất ổn, và Mingyu thì đang muốn ghép đôi cậu với cô thư kí xinh đẹp ở Pháp...."

Junhui dụi đầu lên vai tôi, tóc cậu mềm cọ vào hõm cổ tôi nhồn nhột, cậu giơ bàn tay vẫn đang lồng chặt với các ngón tay của tôi lên "Và giờ thì tôi ở đây, bên người yêu tôi nè."

Tôi định bóc trần việc cậu đòi về nhà tôi, sau đó đòi đi vệ sinh, đòi tham quan phòng ngủ, cuối cùng kiên quyết muốn tắm ở phòng tắm trong phòng tôi chỉ để kiểm tra tôi có đang cùng ở với người thứ hai nào, nhưng Junhui đã hành động trước, cậu nhỏm người dậy kéo tôi vào một nụ hôn sâu, một nụ hôn Pháp đúng nghĩa, cũng là nụ hôn đầu của tôi sau lần chạm môi ban nãy.

"Tôi chợt nhớ ra một điều." Tôi đẩy Junhui ra, giọng điệu có phần hơi nghiêm trọng khiến Junhui chưa kịp cau màu đã nhăn mặt lo lắng "Đây là nụ hôn đầu của tôi, giờ cậu cũng là người yêu đầu của tôi, lâu hơn nữa cũng có thể là bạn đời đầu tiên của tôi. Nghĩ kiểu gì tôi cũng cảm thấy bản thân bị lỗ."

Junhui ban đầu còn hơi ngơ ngác, sau đó phá lên cười, cậu chọt má tôi nhắc tôi nhớ về chuyện ngày nhỏ, về sự kiện con tắc kè mập tròn của anh Jeonghan đã ngang nhiên cướp đi nụ hôn đầu của tôi giữa ban ngày. Sau đó cậu lại kể về trò chơi gia đình nhóc Seokmin cùng xóm, cậu nhóc hay đòi chúng tôi cùng tham gia, và thường giao cho tôi vai anh trai của nó sau đó bắt Junhui trở thành người yêu của tôi, chúng tôi trở thành một cặp đôi trong bất kì kịch bản của trò chơi gia đình mà cậu nhóc yêu thích. Tôi phản bác lại, đó rõ ràng chỉ là trò chơi của con nít, và con tắc kè của anh Jeonghan cũng chỉ là một con tắc kè, không tính.

"Nhưng tôi tính!" Junhui bất ngờ cắn lên cằm tôi một cái đau điếng "Cậu vẫn có thể trở thành người bạn đời đầu tiên của Junhui, sau đó cậu có muốn trở thành người bạn đời thứ hai ba tư năm bảy chủ nhật tôi đều đồng ý hết, có điều thủ tục ly dị và tái hôn lằng nhằng lắm đó."

"Còn chưa cầu hôn cậu đã giúp tôi tính trước đường ly hôn à?" Tôi lườm cậu nói "Cũng chưa từng nói sẽ đồng ý cưới cậu."

Junhui không thèm phản bác, trực tiếp nhấn môi cậu lên môi tôi, tiếp tục mải miết triền miên, chúng tôi nắm tay nhau rảo bước vài vòng quanh các ngọn đồi dục cảm đến khi cả hai mệt lả rồi ôm nhau ngủ sang tận trưa hôm sau.

---

[Wonwoo: Tao tưởng mày đã thề thốt sống để bụng, chết mang theo?]

[Jihoon: Tao tưởng mày khoe mày bỏ thằng trẩu kia được rồi?]

[Wonwoo: Mày không nói nó biết tao tự yêu lại từ đầu được chắc?]

[Jihoon: Mày bỏ được nó rồi còn cần yêu lại nó chắc?]

[Wonwoo: Bạn tồi!]

[Jihoon: Nè he, tính ra tao cũng góp sức góp công cho đám cưới tụi mày đó nhé?]

[Wonwoo: Ai nói cưới?]

[Jihoon: Thằng trẩu kia. Chà xem ra bạn mình chưa biết gì, vậy để mình tốt bụng báo luôn thằng trẩu đó thay bạn mình gửi thiệp mời đến quan viên hai họ rồi, bạn chỉ cần về nhà bận áo chú rể chờ bị gả thôi.]

[Wonwoo: ...]

"Cái gì đây?" Tôi chìa ra trước mặt Junhui hỏi tội "Tôi đồng ý cưới khi nào?"

"Cậu cũng đâu nói không muốn cưới đâu." Junhui vô tội đáp "Nên tôi tưởng..."

"Ai cho cậu tưởng? Đến cả cầu hôn còn chưa làm đó Wen Junhui! Lên kế hoạch cầu hôn cho bạn gái thì được, yêu tôi dễ dàng quá nên lược bớt đi hả?" Tôi tức giận nâng tông giọng lên lại nghe Junhui lí nhí oán trách nhẫn tôi cũng đeo rồi giờ lại kiếm cớ trả lại "Này, cái đó là cậu canh lúc tôi không phòng bị mà đeo lên cho tôi, tôi đã đồng ý đâu!"

"Cậu cũng chẳng từ chối còn gì!" Cậu ngước cổ lên cãi lại

"Lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là quà cậu tặng người yêu cũ, chưa kịp đưa đã phải chia tay đành vứt sang cho tôi nên không nỡ tính toán!" Tôi vò nhàu hai má của cậu "Tôi muốn trả hàng! Trải nghiệm thất vọng!"

"Hàng đã nhận phải dùng cả đời." Junhui ngả ngớn nhướn người hôn lên môi tôi một tiếng rõ to "Nhẫn này là tôi tự thiết kế hồi cấp ba, cậu lúc đó ngồi bên khen tôi hết lời, giờ hết tình cạn nghĩa lại tính lật lọng hả?"

Tôi không chịu thua, hôn trả lại cậu, lần này cố tình tạo thành một tiếng chóc to hơn ban nãy "Tôi tưởng cậu bảo đó là nhẫn tình bạn? Vậy là cậu chỉ coi tôi là bạn, cậu muốn cưới tôi vì tôi vừa giàu vừa đẹp trai đúng không?"

"Sao cậu biết?" Junhui giả vờ tỏ ra ngạc nhiên "Đã giấu như vậy rồi mà cậu cũng nhận ra. Dù sao tôi cũng phát thiệp xong rồi, phần đời về sau phải phiền cậu bao nuôi tôi rồi."

Lần này đến Junhui đỡ lấy má tôi, cạ cạ hai cánh mũi rồi nghiêng đầu hạ môi xuống, có thể vì là một người có kinh nghiệm, kĩ năng hôn của Junhui rất tốt, nếu xét trên thang điểm 10 tôi chắc chắn sẽ cho cậu 1 điểm vì cậu đã thực hành điều này với rất nhiều người không phải tôi. Nghĩ đến đó tôi có chút giận dỗi hung hăng cắn môi cậu mấy cái, Junhui đáp lại mấy vết cắn của tôi bằng việc dùng lưỡi cậu bắt lấy lưỡi tôi, cả hai tham lam càn quét lẫn nhau, lại lần nữa bị chìm trong biển hồ khoái cảm không cách nào thoát ra được.

_End_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net