Gọi Mưa Về Cho Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đường tôi đang bước, mưa bụi bay phớt qua chiếc mũ tối màu lay lắt, tôi đi gọi mưa về cho em

Em của tôi, mặt trời của tôi, em hỏi tôi ở đâu khi em tìm tôi, không thấy ?

Em để tôi đi tôi đưa mưa về

Đưa mưa về cho em

Mùa mưa mà, mưa bụi bay lay lay, bay qua vạt áo người qua đường mệt mỏi vội vã, bay qua những mái đầu xanh trắng lẫn lộn, bay qua những suy nghĩ vụn vặt, những nỗi sầu lo, nỗi buồn khó nén

Đường phẳng, góc phố hắn đi qua. Bước chân hắn nhẹ nhàng, như sự kì diệu hay kì lạ của thời gian, không nhanh không chậm, không vội vàng vồn vã, không lề mề nặng nhọc. Chỉ là, cứ đi như thế

Hắn đi qua từng quán hàng quen thuộc, nhìn ngắm những khung cảnh bình yên. Cành hoa tim tím trườn ra khỏi cái chậu nho nhỏ, vươn về phía cửa kính, đương những cánh thẹn thùng nhìn ngắm người qua đường đi dưới màn mưa nghiêng ngả, tự hỏi vì sao cảm giác lại không chân thật như vậy, giống như

Gió thoảng mây bay

Chú chó nhỏ tội nghiệp nấp bên cạnh thùng rác dưới mái hiên, âu sầu đưa đôi mắt đen láy liếc qua từng đôi chân đang di chuyển, trong mắt không khỏi có chút mong chờ sẽ được ôm về nơi nào đó ấm áp chở che, cứ thế

Hương bánh nướng trong ngõ nhỏ thơm nức, sợi khói đi theo đoàn quấn vào hạt mưa, đượm cái mùi vị ngọt ngào lãng mạn mà miên man, như nhắc nhở ai kia còn miền ấm bến đỗ, giữa lạnh lẽo của cuộc đời còn có chút ít hạnh phúc đơn giản

Hạnh phúc là gì ?

Đối với một kẻ đang yêu, người mình yêu cũng chính là một khái niệm hạnh phúc, hai chữ gói gọn trong hình dáng ta thương

Hắn cứ đi, như thể không xác định được, là hắn nên đi đâu, hay, hắn nên về đâu. Về đâu đây

Hắn từng hứa với một người, rằng, hắn sẽ

Đưa mưa về cho em

"Em" chờ hắn, một ngày nắng gay gắt, giọt nắng nhảy nhót trên má "em"  hây hây ửng hồng, trêu đùa giọt mồ hôi cạnh đó, để rồi cứ thế in sâu vào lòng hắn hình ảnh ấy, đẹp như vậy, đáng giá như vậy

Tình yêu của người đơn giản lắm, người nói thương thì chính là thương, không suy bày, không thăng tịch. Chỉ nhẹ nhàng, êm ái như vậy, mà ghi vào tim hắn hai chữ "sắc son" mạnh mẽ ngây dại

Người thương hắn như thế, nên người để hắn đi, rồi khi hắn trở về, người đã hoà vào thời gian, cái nắng tô đẹp ngày nào làm lòng người trĩu nặng, nên đến lúc hắn thực hiện lời hứa, đi đưa mưa về gạt bớt gánh nặng người mang

**_**

"Anh ấy à, ừ, không nhìn được nữa" MyungHo ngồi bên cạnh cửa sổ, hai bàn tay ôm lấy cốc trà lài còn bốc khói của mình, tìm chút ấm. Cậu nghiêng đầu, không nhìn vào người đối diện, ánh mắt lạc vào nơi nào đó trong không gian

"Bao lâu rồi ?" Hắn im lặng, nhìn chậu cây nho nhỏ trên bàn, bàn tay đặt phía dưới siết chặt, như thể đè nén nỗi đau đớn đang dần to lớn trong tim

"Cũng chừng đó, từ khi anh đi đến giờ, bốn năm ? Bốn năm ba tháng ?" MyungHo chuyển ánh mắt, đặt cốc xuống bàn, não nề thở dài nhìn lại người anh thân thiết ." Năm đó anh đi, năm ngày sau anh ấy mới biết, SeokMin nói, im lặng một thời gian dài, ít nói chuyện, trầm tư hẳn, thay đổi lớn lắm. Chẳng ai cho giác mạc, anh ấy không cho mua bậy, không cho phép tìm kiếm bất lương, thế nên đến bây giờ, hy vọng cũng hết, chẳng nhìn gì được nữa"

"Trước lúc anh đi dù hơi mờ, nhưng cậu ấy còn nhìn được, anh nhớ rõ" WonWoo nhấp một ngụm trà, chẳng thấy thơm, chỉ thấy một khoảng đắng lẳng lặng

"Ừ, sau đó thì sao, một mình khóc ? Giác mạc nhiễm trùng, mù" Cậu lại thở dài một chặp, giấu đôi tay vào áo, cố che đi chút phẫn nộ đang le lói trong lòng, nhưng dường như không hiệu quả

Chẳng có tiếng trả lời, xung quang im ắng, chỉ còn mưa rả rích tí tách. Không gian quán trà nho nhỏ, chợt não nề khó tả

MyungHo đi rồi, hắn vẫn ngồi đó, hắn nhớ lại những ngày tháng êm đềm ấy, những ngày bên cậu trai nhỏ của hắn ấy

SoonYoung của hắn ấy

Tháng năm trôi làm nhạt nhoà đi tất cả, nhưng tình cảm trong hắn có dùng máu trong tim gột rửa cũng chẳng tài nào phai, mà nỗi nhớ, cứ một ngày lại một ngày day dứt

Hắn trở về trong một buổi sớm mai, hắn hy vọng có thể nhìn thấy được gương mặt đáng yêu hắn mơ thấy hằng đêm ấy, những hy vọng cũng chẳng phải tất cả, hy vọng thì chỉ hy vọng vậy thôi. Hắn không dám vội vàng tìm cậu, hắn sợ rằng khi cậu nhìn thấy hắn, tình cảm nhẹ nhàng ấy trong ánh mắt cậu ngày nào đã trở nên ảm đạm không còn sức sống. Hắn sợ như thế đấy

Hắn tìm MyungHo, rồi những người bạn khác, để hỏi về cậu, để thỏa lòng nhớ nhung của hắn

Hắn biết cậu sẽ đau lòng lắm, vậy mà hắn vẫn đi, vẫn để lại cậu trong giọt nắng gay gắt, đưa đôi mắt lờ mờ để tìm hình bóng hắn

Cậu mù rồi, hắn hối hận khôn tả. Vì sao lúc ấy hắn quyết tuyệt như vậy, vì sao hắn nhẫn tâm như vậy, vì sao hắn vô cảm như vậy

Cậu đau hắn càng đau

Hắn nghĩ mình sẽ không chịu được nữa, một giây thôi cũng đã đủ giày vò trái tim hắn quằn quại

**_**

SoonYoung đang tưới cây, cái cây be bé ấy vậy mà lá xum xuê tươi tốt chẳng ngờ, như biểu đạt cho thành ý người chăm sóc cũng như sức sống mãnh liệt của mình. Gương mặt bây giờ, so với bốn năm trước thì gầy hơn, sắc nét hơn, đượm màu tháng năm. Đôi mắt không thể nhìn thấy, nhưng lại trong trẻo lạ lùng, sạch sẽ như lưu ly

SoonYoung vuốt ve những chiếc lá một lúc, rồi đặt bình tưới xuống, bàn tay giữ vách tường, theo cảm giác bằng phẳng mà đi vào trong bếp, nhẹ nhàng rót cho bản thân một cốc nước ấm, động tác dứt khoát như thể vẫn còn có thể tinh tường, nhưng dù sao thì cũng là "như thể" . Sự nhanh nhẹn ấy chẳng qua cũng chỉ là phản xạ bắt buộc phải rèn luyện qua bao nhiêu ấy thời gian

Một căn bếp nhỏ ấm áp, với cái tủ lạnh trống thức ăn

SoonYoung cần đi ra ngoài, mua một ít thực phẩm, cho bữa trưa. Một người không nhìn được, hẳn là công việc cũng không mấy cầu kì, SoonYoung chỉ ở nhà, làm một cộng tác phát thanh viên nho nhỏ, buổi tối ngồi trước Mic, dùng chất giọng nhẹ nhàng an ủi những người khó khăn trong cuộc sống gọi đến muốn sẻ chia, hát một bài hát xưa cũ ngọt ngào, kể một câu chuyện tình yêu lãng mạn, chỉ thế thôi

Vui cho người mà cũng vui cho bản thân cậu

SoonYoung có một cây gậy bằng kim loại, vừa đi vừa rà đường. Trong cả tiểu khu không ai không biết anh chàng sắc sảo giọng nói tươi trẻ tầng năm không thể nhìn thấy cái gì, gặp SoonYoung đều chịu khó chào hỏi nhắc nhở một câu cẩn thận nhé rồi tránh một bên để cậu đi qua. Ai mà ghét được một chàng trai như nắng kia chứ

"SoonYoung đấy à, đi mua đồ ăn sao ? Phía dưới mới mở một quán bánh gạo ăn ngon lắm, bên trái khu nhà đây thôi, lúc nào muốn ăn thì đi đến đấy nhé, nếu không thì cứ gõ cửa nhà bác, để thằng nhóc nó đi cho" Bác gái căn đối diện tóc xoăn xoăn, mỉm cười giữ ống áo SoonYoung lại, nhắc nhở mấy câu

" Vâng, cháu sẽ ăn mà, được thế thật thì cháu lại phải làm phiền thằng nhóc rồi, bác tuyệt nhất đấy ạ" SoonYoung cười tươi, đưa ngón trái về phía trước

"Dẻo miệng chưa kìa, thôi con đi đâu đi cho cẩn thận, bác về muối ít bắp cải cay, rồi mang sang cho" Bác gái chắt chắt cái miệng, cười xoà nhét vào tay SoonYoung hai quả trứng gà rồi đi

"Vâng, cháu cảm ơn trước nhé" SoonYoung dựa vào tai, quay đầu vẫy tay với hướng bác gái vừa đi, bỏ hai quả trứng vào túi áo, rồi lại rà gậy bước tiếp

Trước cửa lớn có một hộp các tông nho nhỏ, hình như ai đó đã làm rơi một món quà gửi về từ phương xa, SoonYoung rà gậy xung quanh, nhưng lại sót mất một chỗ phía trước, cho nên hậu quả là bị vấp, chực ngã

Ai đó đã đưa tay ra đỡ lấy thân hình lung lay ấy, cánh tay gầy gò nhưng lực lại lớn, cảm giác rất chắc chắn, rất an toàn. Một người đàn ông

Đối với ai đó, thời gian như ngừng trôi, người đang ôm trong lòng là người mà ai đó nhớ thương bấy lâu nay, người mà nằm mơ cũng nhìn thấy

"Thật xin lỗi, tôi bất cẩn quá, cảm ơn anh" SoonYoung lập tức đứng vững, ý muốn rời khỏi cánh tay đang đỡ lấy cậu, nhưng cánh tay ấy vẫn đi theo, đỡ lại cho đến khi cậu vững vàng

Người kia không nói gì, nhưng bàn tay đã rời khỏi

SoonYoung vẫn đứng nguyên một chỗ, im lặng chờ người kia trả lời một câu, hoặc chí ít sẽ chê trách cậu không cẩn thận. Nhưng cứ như vậy một lúc lâu, vẫn chẳng thấy có ai trả lời, xung quanh tiếng bước chân người qua lại rõ ràng, có thể người kia đã đi mất rồi. SoonYoung chẳng nghe thấy. Cười khổ một chút, quyết định dợm bước, bỗng chốc trên mí mắt chực nặng, cảm xúc mềm mại, bàn tay ai đó xoa nhẹ, có chút run rẩy

Đơ người một lúc, SoonYoung lắc đầu tránh đi, cười nhẹ. Cánh tay ai đó vẫn giơ lên không trung

"Ngại quá, để anh chê cười rồi, tôi bị mù, không nhìn thấy gì cả, tôi rất biết ơn anh vì đã giúp đỡ, anh có thể nhường đường cho tôi hay không, tôi cần đi ra ngoài"

Tiếng áo sột soạt, một chút gió vờn qua gương mặt SoonYoung, người kia tránh ra

"Cảm ơn" một lần nữa cúi người, rà đường bước đi, để lại người phía sau với ánh mắt ẩn chứa đau lòng và yêu thương

**_**

Buổi tối, SoonYoung ngồi trước bàn máy tính, chất giọng nhẹ nhàng hơi thanh, trả lời tất cả câu hỏi của người gọi đến cũng như nghe người ta giãi bày tâm sự và an ủi

"Mình nghĩ, bây giờ bạn nên thật nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu, hai người cùng nhau nói chuyện, mỗi người tự suy xét lại bản thân, còn yêu hay không, hay chỉ là muốn níu kéo lại kỉ niệm. Cứ như vậy thì chỉ làm khổ nhau thêm thôi"

"..." Bên kia trả lời gì đó, cô gái ấy khóc. SoonYoung mỉm cười, lại nhẹ nhàng an ủi thêm một chút, cuộc gọi kết thúc

Trước khi cuộc gọi tiếp theo được kết nối, SoonYoung nhẹ nhàng hát một đoạn ngắn của bài hát nào đó, rồi tự cười, tiếng cười giòn giã dễ nghe

"Xin chào, chương trình Love Story Audio đã được kết nối, độc giả số 1876 có điều gì muốn chia sẻ hay không ?" Lại bắt đầu một cuộc trò chuyện mới, mặc dù không thể thấy người, nhưng nụ cười bên môi cậu vẫn không tắt

Bên kia im lặng một lúc, rồi cất tiếng nói, chất giọng trầm, thanh tĩnh ấm áp

"Xin chào"

SoonYoung từng có một bờ vai chắc chắn để dựa dẫm khi mệt mỏi, từng có một bàn tay mềm xoa hai bên đầu mỗi khi mệt mỏi, từng có những nụ hôn ngọt ngào, những cái ôm ấm áp, và cũng từng có một giọng nói trầm ấm dịu dàng nhắc nhở, sẻ chia

Chất giọng này, ít lắm người có được, vì nó đặc biệt, rất đặc biệt

SoonYoung im lặng, rồi sợ gián đoạn chương trình mà lên tiếng

"Chào bạn, bạn có vấn đề muốn chia sẻ với chương trình đúng không, đừng ngại, hãy thoải mái"

"Tôi, từng có một tình yêu rất đẹp, rất đáng yêu. Em, đặc biệt lắm, giống như nắng vậy, rạng ngời, tươi tắn. Em luôn sẻ chia với tôi, luôn vì tôi mà xấu hổ nói thương, vì tôi mà học nấu món tôi thích, vì tôi mà hạnh phúc, cũng vì tôi mà đau lòng. Em bị bệnh, tôi biết em đau, nhưng tôi đã nghĩ, chỉ đau một chút thôi, rồi căn bệnh sẽ hết, mọi thứ lại đâu vào đấy. Tôi cứ vậy mà nghĩ, rồi thì đi biệt tăm, bỏ lại em nơi này, hôm ấy mưa lớn lắm. Tôi đến nơi đất khách quê người, tôi nhớ người tôi thương, nhưng tôi không dám liên lạc với em, tôi sợ em đau lòng. Tôi về rồi, căn bệnh của em chữa không khỏi, tôi hối hận, tôi đau. Và vẫn thế, chữ "dám" cũng không đến với tôi khi tôi muốn tìm em, lỡ như em hết yêu tôi, lỡ như trong mắt em không còn hình bóng của tôi, tôi phải làm sao đây ? Tôi muốn nói tôi thương em, tôi nhớ em, tôi yêu em" Bên kia liên lạc chất giọng ấm áp ấy vẫn đều đều, trầm thấp, yên ả, đưa người ta vào trong chuyện tình lãng mạn nhưng gập ghềnh, sóng sánh

"Ừm, độc giả 1876 thân mến. Tôi rất ngưỡng mộ tình cảm của anh đối với người anh thương. Tôi cũng từng có một tình yêu đẹp, đẹp lắm, đối với tôi thì đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc sống, là chặng đường mà tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ được sóng vai cùng người tôi yêu đi đến hết, nhưng không, cuộc đời này, đâu có cái gọi là hoàn hảo, nhỉ ? Những yêu thương, những hơi ấm, trong một đêm cứ thế mà xa rời tôi, tôi đã rất lạc lõng, rất cô đơn, rất buồn. Người cứ vậy mà đi, không liên lạc, tôi cứ thế mà chơi vơi, chồng chềnh, một năm hai năm, vẫn vậy, người ấy cứ như bốc hơi, tôi muốn tìm nhưng không sao tìm được, tôi mất đi ánh sáng, cuộc đời lại một ngày đen tối hơn, tôi cũng đã từng nghĩ, có lẽ tôi không đủ sức để bước nữa, nhưng mà tôi vẫn vượt qua được, đến bây giờ, cái gì cần quên tôi đã quên, cái gì cần vượt qua tôi đã vượt qua, tôi vẫn sống, vẫn tốt đẹp. Đối với anh, độc giả thân mến, tôi nghĩ, đến bây giờ, tình yêu của anh vẫn rất đẹp, rất sạch sẽ, nhưng ở một ý nghĩa nào đó, thì nó không còn như lúc trước, khi mà anh đặt chân đến nơi đất khách, quyết định gói tình cảm lại thành cái hộp nhỏ, thì đến khi anh về, tình cảm trong hộp cũng đã biến chất mất rồi, anh nghĩ có đúng không ? Tôi rất thông cảm cho anh, nhưng anh biết không, có thời gian làm bằng chứng, cái gì, rồi thì cũng phai đi thôi, cho dù anh là đặc biệt, thì người kia cũng vẫn bình thường, anh đã trở thành đặc biệt, thì bình thường làm sao sánh cùng anh đây" SoonYoung vẫn đều đều, nhẹ nhàng, sâu lắng, nhưng nụ cười trên môi đã phai nhạt, ánh mắt lạc đâu đó như ánh lên tia đau thương khó nói thành lời

Cậu mù mắt chứ không mù tâm, nói quên nhưng làm sao quên được đây, khi sợi dây tình ấy đã lên vào trong từng tế bào, yên lặng ở đấy, dứt chẳng ra. Đã không quên thì từng đường nét khuôn mặt, tính cách, chất giọng, và cả cách nói lời thương yêu cũng đâu thể phải nhoà

Mắt SoonYoung lại đau mất rồi

"Không đâu, tôi đã từng hứa với em, rằng tôi sẽ gọi mưa về cho em, dịu đi ánh nắng nơi em càng ngày càng gay gắt. Tôi đặc biệt thì người tôi yêu cũng sẽ là người đặc biệt, tôi không quên làm sao em có thể quên, khi người chịu sự đớn đau hơn là em, tôi mong em trách tôi, để tôi bớt đi hối hận trong lòng" Hắn vẫn thế, nhưng lời hắn nói xen lẫn chút run rẩy, dường như SoonYoung có thể cảm nhận được, nước mắt hắn rơi

"Độc giả 1876 thân mến, thời lượng chương trình đã sắp hết, tôi chỉ nói với anh một câu thôi, nhé. Anh muốn gọi mưa về cho người anh thương, thì xin anh đừng tạo thêm nắng gắt trong lòng người ấy, cảm ơn anh đã gọi điện và tham gia chương trình, tạm biệt"

"Tạm biệt các quý vị độc giả đã lắng nghe, chương trình Love Story Audio kết thúc tại đây, hẹn gặp lại vào hai mươi mốt giờ ba mươi phút tối mai"

Cuộc đối thoại kết thúc, bản nhạc cuối chương trình vang lên

SoonYoung dừng ghi, mệt mỏi ngửa đầu dựa vào ghế sau lưng, lấy tay xoa đôi mắt mệt mỏi, thở đều xoa dịu trái tim đang đập liên hồi

**_**

Tối hôm sau, lại tối hôm sau nữa, SoonYoung tiếp tục chương trình, nhưng độc giả đặc biệt tối hôm ấy cũng không xuất hiện nữa. Giống như thật sự chỉ là thoáng qua

Một tháng sau đó, SoonYoung liên tục nhận được bưu phẩm, đó là những bài thơ chữ nổi, đều là về ngày mưa, về ngày nắng, về tình yêu xa, về hạnh phúc đôi bên. SoonYoung không vất đi, cậu lưu giữ từng tờ giấy trong một chiếc hộp nhỏ, đem đặt lên một góc tủ. Nhỏ bé mà đẹp lạ kì

Hôm nay cũng nhận được một hộp bưa phẩm, cũng là một tờ giấy chữ nổi, nhưng trên đó không phải là thơ nữa, là một bức thư

Tôi nhớ em, tôi xin lỗi. Tôi biết tôi không có tư cách mong em tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn muốn một lần, xin em cho tôi một cơ hội, một lần nữa quay về bên em, để bù đắp tháng ngày mà tôi bỏ lỡ, tháng ngày mà tôi gói tình yêu lại thành một chiếc hộp, nhưng em biết tôi biết, tình yêu của tôi không biến chất, nó vẫn như vậy, vẫn ấm vẫn đong đầy, tôi chỉ gói nó lại, cho nó không bị nắng làm bay hết cảm xúc của bản thân tôi. Tôi yêu em

Người chuyển phát nhanh vẫn đứng sau cánh cửa đã đóng lại, chờ đợi thật lâu, thật lâu. Cửa mở, SoonYoung đứng ở đó, trên tay cầm chiếc hộp giấy nhỏ cùng một lá thứ nổi, quơ tay

Hắn bắt lấy cánh tay ấy, tham làm chà xát rồi không tình nguyện thả ra

"Cậu cầm đi đi" SoonYoung đem chiến hộp ấy, đặt nhẹ nhàng vào nơi nào đó trong lồng ngực phía trước, thở dài rồi toàn đóng cửa lại

Hắn giữ lấy cánh cửa, đặt chiếc hộp qua một bên, kéo tay SoonYoung ôm người vào lòng, đặt môi lên mái tóc đen nhánh, hít hà mùi hương dễ chịu ấy, lại ôm chặt hơn, không cho phép người giãy dụa

"Buông ra" SoonYoung giãy không được, đành đứng yên, lạnh giọng

"Không đâu, kể từ bây giờ, giây phút này, em có đuổi tôi, có ghét tôi, có trách tôi hay không, tôi sẽ vẫn không buông tay, sẽ không để em chịu nắng gắt một mình nữa, tôi đã hứa sẽ gọi mưa về cho em, bây giờ là lúc mà tôi nên thực hiện lời hứa ấy, tôi xin em, một lần nữa thôi cho phép tôi, được lại yêu em, gọi mưa về, SoonYoung, của tôi" Hắn ôm lấy SoonYoung, dịu giọng, im lặng hồi hộp để nghe câu trả lời

Một lúc lại một lúc, chẳng thấy câu trả lời, trước ngực hắn ươn ướt, người trong lòng hắn yên lặng khóc. Đừng nói rằng SoonYoung yêu đuối, sau ngần ấy năm, gút mắc trong lòng mới được giải toả, một chút nước mắt thì nói lên điều gì đây ?

"Cho cậu một cơ hội ? Cậu sẽ để cho tôi từ chối sao ?"

"Không đâu, sẽ không"

"Ừ, vậy chẳng còn gì để nói nữa"

WonWoo ôm người trong lòng hắn, nâng mặt SoonYoung nhoè nước, đặt lên đôi môi nhợt nhạt một nụ hôn, nụ hôn đầu tiên sau từng ấy thời gian, đó là cả một tình yêu sôi sục

SoonYoung rất mạnh mẽ, vượt qua được đau đớn mất đi ánh sáng đời người, vượt qua sự lạc lõng cô đơn. Chỉ là không vượt qua được nỗi nhớ, không vượt qua được kỷ niệm, không vượt qua được hoài bão. Để giờ đây ngọt ngào ấy trở về, chút "không vượt qua được" đó trở thành hư vô, chỉ là để lại chút tàn dư trong mắt, nhưng cuối cùng rõ ràng nõ cũng đã chảy xuống, tan biến

WonWoo cuối cùng cũng đưa được cơn mưa về cho SoonYoung, cho người hắn thương nhất

Gọi mưa về cho em, để vỗ về đôi mắt em nặng trĩu

Gọi mưa về cho em, để đậu lên mái tóc xanh em yên bình

Gọi mưa về cho em, để trôi đi chút nắng gắt trong lòng em mệt mỏi

Tôi thương em tôi thương cả giọt mưa tôi gọi về cho em, tôi thương em tôi thương đôi mắt ấy em nhìn, tôi thương em tôi thương nụ cười em nhoà nắng

Tôi thương em, tôi gọi mưa về cho em.

Hết

Nắng đây nè...

Mưa đây nè...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC