011.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jin Hyuk hòa vào dòng người đông đúc nào nhiệt, ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm mới mẻ với tâm trạng hân hoan được thể hiện bằng nụ cười thích thú không ngớt giây nào. Kim Woo Seok hiếm khi thả lỏng tinh thần, lặng lẽ thu vào mắt tất thảy hình ảnh và âm thanh ở những nơi mình đã đi qua. Hắn vẫn luôn muốn được tự do thoải mái như vậy, chỉ là không có cơ hội giữa những bộn bề vồn vã vây quanh.

Lee Jin Hyuk bày tỏ ý muốn ghé vào quán cơm bình dân khá yên tĩnh có vẻ tách biệt so với bầu không khí ồn ào xung quanh. Chẳng phải anh muốn tránh nghe mấy câu tiếng nước ngoài bô lô ba la mình nghe được câu có câu không đâu, chỉ để cái bụng xẹp lép của bọn họ nhanh được lấp đầy thỏa mãn cơn đói thôi. Và ừ thì cái bản mặt cau có của Kim Woo Seok khi hai cô gái ngực to mông cong chả biết vô tình hay cố ý va phải cùng câu xin lỗi bông đùa làm Lee Jin Hyuk bắt đầu xoắn não nhớ xem mình có đem theo mỳ ăn liền để trong vali hay không.

May mắn là Kim Woo Seok không vô tình đến vậy, với cái bụng đói meo của hắn. Cả hai lần đầu được đặt chân lên đất Mỹ đều nhìn menu với vẻ mặt ngờ nghệch, Lee Jin Hyuk tin tưởng giao phó trách nhiệm cao cả cho vị trưởng phòng kính mến. Hắn đọc tên và xem hình minh họa để gọi mấy món mình nghĩ chắc sẽ hợp khẩu vị, trong đó có một món tôm xào chung với ớt cay làm Lee Jin Hyuk vừa cho vào miệng đã không hề ngần ngại nhổ ngay xuống đất, mặt đỏ bừng lên trông thấy chỉ chưa đầy vài giây. Còn Kim Woo Seok thì vẫn ăn ngon lành, lông mày không xê dịch chút ít nào, cũng chả có tiếng hít hà vì cay như bạn cấp dưới. Anh nhân viên họ Lee một lần nữa cảm thấy cuộc sống toàn là những lần thất bại liên tiếp chẳng được báo trước làm con người tràn đầy nhiệt huyết hướng về tương lai nói không với đồ cay tan nát cõi lòng.

Thỏa mãn cơn đói rồi, Kim Woo Seok dùng những đồng đô la được công ty cấp cho trước đó để thanh toán, xong lại bị Lee Jin Hyuk lấy lí do tiêu cơm để lượn lờ thêm chốc lát, mặc dù hắn thừa biết đi bộ từ đây về đến khách sạn chẳng những giúp tiêu cơm mà còn bớt đi một phần năng lượng cơ thể đã hấp thụ từ thức ăn.

Gần chín giờ tối, sự náo nhiệt trên đường phố Washington chẳng những không hề thuyên giảm mà dường như càng thêm phần nhộn nhịp, minh chứng rõ ràng nhất là từ hai cô gái va phải họ ban đầu nay đã thành bốn, mà sự tự tin táo bạo cũng hơn hẳn rất nhiều. Những câu chữ nhả ra từ miệng họ với tốc độ mau lẹ làm Lee Jin Hyuk không thể xâu chuỗi chúng thành một câu hoàn chỉnh rõ nghĩa, nhưng Kim Woo Seok hiểu rõ từng từ thì ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, hàm răng giấu sau khóe miệng mím chặt nặng nề ma sát hòng kiềm chế cơn tức, trong lòng nảy sinh sự chán ghét bất chợt với người đứng bên cạnh và chỉ muốn mấy đứa con gái phiền phức trước mặt biến đi càng nhanh càng tốt.

Lee Jin Hyuk tuy không hiểu nhưng anh biết hắn đang tức giận, và cách duy nhất anh có thể làm lúc này là kéo hắn rời đi trước khi mấy cô ả trông chả có ý tốt gì kia châm thêm dầu vào lửa. Bọn họ có lẽ sẽ không phải chịu hậu quả xấu bởi hành vi mình gây ra với người ngoại quốc qua đường, nhưng Lee Jin Hyuk không muốn thấy Kim Woo Seok khó chịu.

Có một cửa hàng bán đồ lưu niệm nằm gần cuối con đường ngay khúc cua. Lee Jin Hyuk vừa nhìn thấy đã chú ý ngay chiếc hộp đỏ phát nhạc bằng gỗ trưng bày trong tủ kính đặt trước cửa: Một bé cừu lông trắng muốt với nụ cười cứng đờ có thể xem là khoái chí đang dùng tay cầm búa đập vào chú sư tử màu cam có cái bờm vàng trên đầu hệt như mặt trời chói lóa với vẻ mặt có thể coi là mếu máo chịu đòn, cùng tiếng stupid liên tục phát ra mà đoán chắc là từ con cừu đanh đá đột biến gen kia.

Lee Jin Hyuk bật cười nghĩ đúng là đồ chơi cho trẻ nhỏ, quay sang bên cạnh thì phát hiện Kim Woo Seok cũng đang lẳng lặng nhìn nó. Ánh sáng vàng dịu nhẹ chạm vào từng đường nét trên gương mặt hắn trở nên ôn hòa hơn bao giờ hết, đôi đồng tử rung động thật khẽ như đang hân hoan nhảy múa lại như chứa đựng cả ngàn sao trời lấp lánh giữa trời đêm mịt mù, khóe môi kéo lên tạo thành độ cung hoàn chỉnh quá đủ để Lee Jin Hyuk ngắm mải miết quên cả thì giờ.

Thế mới biết răng trưởng phòng Kim trắng đều trắng đẹp vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net