022.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Trâm thiên thần

_

Khi Lee Jin Hyuk đi theo Kwon Yu Young lên sân thượng, cô bé đang đứng dựa vào thành tường cao gần tới ngực mình, mái tóc dài cột đuôi ngựa khẽ bay trong cơn gió chiều. Dạo này nó không còn nói và cười nhiều như trước, nom có vẻ buồn. Anh nghĩ nếu mình có thể thì nên làm gì đó để cô bé cảm thấy tốt hơn, dù sao thì nó đáng yêu mà.

"Em có tâm sự hả?"

Kwon Yu Young quay sang thì thấy khuôn mặt tươi rói quen thuộc của ông anh, nó nhe răng cười hì với cái giọng nhạt thếch và đôi mắt thì chẳng có nổi một tia sáng. Lee Jin Hyuk không nói gì, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn ráng chiều dần buông nơi chân trời cao và xa vời vợi.

Lúc sau, dường như đã nghĩ ngợi đủ rồi, Kwon Yu Young nghiêng đầu, giọng nhè nhẹ cất lên như muốn bày tỏ nỗi lòng nhưng lại có phần dè dặt không muốn được nghe thấy:

"Hôm trước, em gặp trưởng phòng lúc đi mua cơm hộp."

Anh nhân viên nhướng mày, thể hiện sự quan tâm với câu chuyện. Cô bé thực tập sinh hiểu rõ, chẳng qua là do người được nhắc tới đấy thôi.

"Anh ấy đi cùng một cô gái. Họ có vẻ bằng tuổi, và còn rất thân thiết nữa cơ."

"Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra, nếu cô gái đó không dựa sát vào trưởng phòng và khoác vai anh ấy. Còn trưởng phòng thì chẳng hề khó chịu khi có ai đó gần gũi anh ấy như trước đây nữa."

"Cứ như người yêu ấy."

Lee Jin Hyuk hơi khó hiểu. Nghe giọng Kwon Yu Young không hề giống người con gái ôm mối tình đơn phương ghen ghét ai đó thân mật với người mình thích, nhưng cái sự khó chịu đấy thì không lẫn vào đâu được. Song, anh vẫn chỉ buông một câu nhẹ tênh:

"Nhưng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, đúng không? Anh vẫn đi làm. Em vẫn cố gắng chuẩn bị trở thành nhân viên chính thức. Cậu ấy vẫn đến công ty làm việc như thường, ờm, cái việc tự dưng thân thiện một cách bất ngờ chắc không được coi là chuyện gì to tát lắm đâu há?"

Sự khó hiểu của Lee Jin Hyuk tăng lên khi anh thấy cô bé bên cạnh dường như đã trở nên giận dữ. Ánh mắt nó nhìn anh như thể bất lực, hết thuốc chữa, không biết phải nói gì... như anh là một kẻ thiểu năng vậy. Nhưng rồi Kwon Yu Young vẫn nén một hơi bực bội hắt ra khỏi miệng, hỏi:

"Anh không cảm thấy bị phản bội à? Hay là bực tức, ghen tị, hoảng hốt, lo sợ...?"

"Em nói gì vậy Yu Young." Anh cười ngơ ngác, giọng điệu vô cùng thản nhiên, "Sao anh lại có mấy suy nghĩ đó được."

"Kim Woo Seok đi cùng một cô gái đó anh à." Nó nhắc lại, thậm chí gọi tên cúng cơm của vị trưởng phòng nó luôn e ngại trong hầu hết khoảng thời gian thực tập với vẻ phóng đại cả về biểu cảm và giọng nói.

"Bình thường mà." Anh nhún vai, không nghĩ hai người khác giới đi với nhau thì có gì kì lạ.

Kwon Yu Young nhắm mắt đỡ trán ra chiều bất lực. Nó ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ cam cháy rực lấp ló sau ngọn núi xa xa, thở dài. Người trong cuộc thì thản nhiên không để ý, còn hành động của nó thì rõ là lo chuyện bao đồng. Nhưng nó vẫn không hiểu. Nó cho rằng đàn anh của mình chỉ đang giả vờ để che giấu cảm xúc tựa con sóng cuồn cuộn đổ ập vào bờ mà thôi. Nó nghĩ có lẽ nó biết lí do là gì, và nó thông cảm vì điều ấy.

"Nhưng... anh thích anh ấy mà."

Trái với tưởng tượng của Kwon Yu Young, về đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên hay khóe miệng há hốc sợ hãi, gương mặt cứng đờ nhìn nó chằm chằm như nhìn một lưỡi dao sắc bén hoặc cái gì đó đủ sức làm tổn thương anh, Lee Jin Hyuk chỉ quay đầu về phía cô bé, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng. Mà khi ấy hoàng hôn đỏ rực cả góc trời, Kwon Yu Young chưa từng chú ý để nhận ra chiều tà không thể sáng rọi như sớm mai, và ánh mặt trời cũng sẽ có lúc rời rạc khi đám mây chợt ngang, hoặc biến mất khi mưa giông đổ về.

"Đúng chứ?"

Sự chắc chắn của Kwon Yu Young chẳng còn đầy tràn như lúc ban đầu. Lee Jin Hyuk không biết nên phản ứng thế nào về điều này. Cô bé đã bắt đầu lung lay. Anh có thể nói dối và lật ngược tình huống một cách ngoạn mục, chỉ để đổi lại đôi lần bình yên mình hằng mong ước khi bên người, và cho người. Nhưng thoáng chốc khi mở ra đôi môi, ở nơi nào đó sâu xa trong anh chợt vọt lên trung ương thần kinh với tốc độ chóng mặt và sức công phá thì như một cú đấm trực diện, cảm giác tê dại khiến cổ họng anh khô khốc không sao cất nên lời.

Sẽ thật tệ nếu anh đối xử với tình cảm của mình một cách gian trá và bạc bẽo như thế.

Tình cảm dành cho Kim Woo Seok.

"Tình yêu cần tự do và bao dung. Anh nghĩ thế."

"Nếu ngay cả sự tự do thoải mái trong các mối quan hệ khác mà anh cũng không thể cho đi và thấu hiểu, thì sao anh dám nói mình yêu người ấy đây?"

"Ờm, thật ra là anh không thể xen vào các mối quan hệ của cậu ấy thôi." Anh cười ngu ngơ, "Anh không ở vị trí đủ khả năng làm điều đó."

Khi nói, Lee Jin Hyuk đưa mắt dõi theo mặt trời chỉ còn chút ánh đỏ cam le lói sau đỉnh núi, không nhìn Kwon Yu Young hay bất kì thứ gì khác, giọng khẽ khàng nhưng đều đặn và dứt khoát vô cùng. Bởi lẽ, anh không giãi bày với cô bé, không thể hiện cho cả thế giới xem. Anh thoải mái chấp nhận nó, giữ nó lại bên mình, coi sự tồn tại ấy như một lẽ tự nhiên, có thể đến, có thể sinh sống, và có hay chăng cũng sẽ mất đi vào lúc nào đó chẳng ai hay, như cái cách nó lẳng lặng xuất hiện vậy. Nhưng anh không dám kể với bất kì ai. Anh không thể. Bởi nó nhỏ bé và sẽ yếu ớt vô cùng tận khi phải đối diện với thế giới tàn nhẫn đầy gai góc luôn sẵn sàng làm nó rỉ máu, và sự tồn tại tưởng như vô hình ấy có thể trở thành loại vũ khí hữu hình sắc bén nhất, tổn thương người khiến nó sinh sôi nảy nở, người là ngọn nguồn cho sự xuất hiện của nó.

Lee Jin Hyuk sẽ chẳng bao giờ đày đọa tình cảm của mình, nhưng lại không thể cho nó một đáp án chính xác mà chính bản thân mình cũng hằng mong mỏi ngày đêm.

Anh vì nó mà vui vẻ tươi cười, cũng vì nó mà phiền muộn nghĩ suy.

Kim Woo Seok sẽ nghĩ thế nào về điều này đây?

Anh vừa thắc mắc muốn ngỏ lời, lại chẳng dám tưởng tượng ra sự thảm hại mình sẽ phải chuốc lấy.

"Anh ấy sẽ không như vậy đâu."

Kwon Yu Young không thể hiểu hết được tấm lòng sâu rộng của người đàn ông đã trưởng thành luôn mang trên mình vẻ thật thà vô lo vô nghĩ này, nhưng nó biết được âu lo của những người giống anh.

"Em có thể nhìn ra được tình cảm của anh và anh ấy, em rất tin tưởng vào trực giác của mình." Cô bé khẳng định chắc nịch, sau đó lại ngại ngùng gãi tai, "Ừm, cũng không chắc chắn lắm, tại vì anh ấy là kiểu người hay che giấu cảm xúc í."

"Nhưng anh có nhận ra không?"

"Anh ấy chẳng hề che giấu điều chi với anh hết."

"Chỉ cần anh để ý một chút xíu thôi, thật đấy."

"Anh sẽ nhận ra, so với việc một mình chịu đựng trong suy nghĩ về tương lai tồi tệ mà anh có đủ khả năng để xoay chuyển, thì có người bên cạnh đồng hành cùng mình trên con đường đầy chông gai vẫn tốt hơn rất nhiều."

Kwon Yu Young khẽ nắm lấy khuỷu tay người bên cạnh, chăm chú nhìn anh, cẩn thận hỏi:

"Anh tin em chứ?"

Lời của Kwon Yu Young không chỉ đơn giản là một câu hỏi. Đó chất chứa sự động viên, cổ vũ, thúc đẩy anh mạnh dạn tiến về phía trước, với tình cảm của mình, với người mình thương yêu, bằng tất thảy chân thành và dũng cảm nhất, thản nhiên đối diện và đón nhận.

Lee Jin Hyuk nhìn kĩ vẻ nghiêm túc của cô bé, chợt bật cười khúc khích. Anh giơ tay xoa đầu nó, vui vẻ đùa:

"Giờ anh mới nhớ hình như em chuyên Văn đúng không? Thảo nào..."

Kwon Yu Young ngơ ngác nhìn người đối diện, mím môi hất tay anh ra, hậm hực nhỏ giọng oán trách cái người mới nãy còn tâm trạng lắm mà giờ đã quay một trăm tám mươi độ sang trêu chọc mình, nó dứt khoát xoay người định bỏ về. Chợt, cơ thể cô bé cứng đờ khiến Lee Jin Hyuk khó hiểu, đưa mắt nhìn về phía ngược lại.

"Hí hí hí hí."

Đó là âm thanh đầu tiên anh nghe được, sau khi tiếng cửa sắt kẽo kẹt đẩy ra rồi đóng lại, bóng dáng cô bé thực tập sinh bên cạnh đã biến mất. Chỉ còn hai người họ, tại nơi đây.

Âm thanh thứ hai lọt vào tai anh là từng tiếng thình thịch thình thịch xuyên suốt thành chuỗi phát ra từ lồng ngực đang không ngừng phập phồng không theo bất kì nhịp điệu nào. Giống như tiếng cười hả hê vì gió đã thổi bí mật đi khắp cánh rừng, như tiếng trống dồn dập đánh vào đại não với sự hoảng hốt tột độ liệu rằng mình nên làm gì đây.

Âm thanh thứ ba, Lee Jin Hyuk nghe thấy tiếng cười khẽ quen thuộc phát ra từ cuống họng mình. Sau tất cả, đó vẫn là cách duy nhất anh có thể làm khi đối diện với sự thật quá đỗi bất ngờ trong dự đoán của mình. Dù sao thì, anh cũng không thể khóc mà, nhỉ?

Và ừ thì, anh chỉ muốn mình được nhớ về trong kí ức của người ấy, như một kẻ hay cười ngờ nghệch, rồi người ấy sẽ mỉm cười khẽ khàng hay bật cười khúc khích khi chợt nhớ về bộ dạng đó của anh. Chỉ thế thôi đã có thể khiến anh sướng rơn cả ngày, và cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

Vì Woo Seok cười đẹp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net