chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Đúng là thơm thật! - Daehwi mỉm cười và hít hà lấy hương vị tỏa ra từ những món ăn hấp dẫn trên bàn
- Anh ăn đi, không ăn nó nguội thì mất ngon đấy
Woojin thật sự dở khóc dở cười nhìn bà xã dễ thương của mình, làm sao ăn đây khi đôi mắt hình viên đạn kèm theo cái nụ cười chết chóc kia cứ nhìn chằm chằm vào anh? Nếu anh đụng đũa thôi thì tối nay thề có chúa là không bay ra khỏi nhà mà nằm đường thì anh không làm người nữa, mà nếu không ăn thì bị cho là coi thường lời nói, bảo là không thương vợ nữa rồi thì cũng ra ngoài đường mà ngủ, làm sao đây?
_Bà xã ah! - Woojin nhìn Daehwi bằng đôi mắt hối lỗi
- Anh có lỗi! em nấu là ngon nhất, anh sẽ không ăn món nào khác ngoài món em nấu đâu. Ha! Tha cho anh lần này nhé, tối nay lạnh dữ lắm đó, không có em anh chết mất!
_Anh biết lạnh sao? Vậy thì ở đây ăn luôn đi, về làm gì cho lạnh chứ? - Daehwi liếc xéo Woojin
- Ngày mai tự mà mua lấy đồ ăn sáng, em không thèm làm nữa, chỉ tổ bị người ta chê
_Thôi mà bà xã ah! Anh biết lỗi rồi mà, thật sự thì đồ ăn ở đây cũng không ngon lắm đâu, chỉ là khác vị một chút thôi - Woojin chỉ vào tô cơm trộn nóng hổi
- Nhìn này, làm sao đẹp và ngon bằng cơm trộn em làm chứ, còn nữa nè...Daehwi hả lòng hả dạ khi nghe thấy Woojin chê những món ăn của quán nhưng hai người không thể nào ngờ được rằng cô chủ quán đang phừng phừng lửa hận cầm xoong nồi đứng phía sau Woojin
- YA! HAI NGƯỜI ĐẾN PHÁ QUÁN TUI HẢ? ĂN KHÔNG ĂN MÀ NGỒI ĐÓ CHÊ TỚI CHÊ LUI LÀ SAO? - cô nàng hét lên
- CÒN ANH NÀY NỮA - cái xoong hướng thẳng vào mặt Woojin
- CHIỀU NÀO ANH CŨNG LẠI QUÁN TUI ĂN CƠM, CÒN ĐƯA NHIỀU ĐỒNG NGHIỆP HAY GÌ ĐÓ ĐẾN RỒI NÓI CƠM TÔI NGON HƠN Ở NHÀ TÙM LUM TÙM LA, BÂY GIỜ LẠI CHÊ LÀ SAO? ĐÚNG LÀ CÁI ĐỒ LẬT LỌNG MÀ
_ PARK WOOJIN !!!!!!!!!!!!!!!! - Daehwi hét lên và đứng vội dậy
- THÌ RA CHIỀU NÀO ANH CŨNG GHÉ ĐÂY ĂN RỒI VỀ, HÈN CHI TUI THẤY ANH ĂN CƠM ÍT. TƯỞNG ANH BỆNH NÊN LO LẮNG MUỐN CHẾT, CÁI ĐỒ.....CÁI ĐỒ LỪA GẠT, TUI LẦM KHI LẤY ANH! TUI ĐI CHẾT CHO ANH COI, CHO ANH VỪA LÒNG, KHỎI PHẢI ĂN CƠM TÔI NẤU NỮA
_YA! CẬU LÀM GÌ MÀ QUÁT LÊN....
_CÔ IM NGAY CHO TUI, CÔ MÀ NÓI MỘT TIẾNG NÀO LÀ TUI CHỬI CHO NGÀY MAI CÔ KHỎI MỞ QUÁN LUÔN!
Daehwi gào lên một cách tức giận với cô chủ quá và hậu quả tất yếu dẫn đến là hai người có một trận cãi vã long trời lở đất. Trong khi đó thì đại ca Woojin nhà ta đã vội gắp vài miếng thịt bỏ nhanh vào mồm phòng thân vì anh biết thế nào về nhà cũng bị bỏ đói, cái số làm chồng khổ thế đấy vậy mà anh cứ cắm đầu cắm cổ mà yêu. Câu châm ngôn bất hủ của Park Woojin là.....Yêu rồi! mù rồi! điếc rồi! điên rồi!
..............
"RẦM!"
Daehwi bước vào nhà một cách bực bội, hôm nay đúng là ra đường không có coi ngày mà, hết bị giật túi xách rồi đến Woojin chê đồ ăn cậu làm. Hai lần cậu đều mở hết volume mà mắng nhau, nếu điệu này riết thì cậu cũng bị viêm họng mà chết thôi. Nhưng ai bảo trời sinh cậu có cái tính nóng như lửa, người ta mắng mình mà mình không mắng lại thì còn gì là chí khí nam nhi chứ?cậu không thích người đàn ông nào bị người ta mắng mà không dám nói lại, tất nhiên là trừ Woojin rồi, khi cậu mắng anh thì nhất định anh không được mắng lại, nếu không cậu sẽ chết cho anh thấy. nói là làm đấy nhá! Không đùa đâu.    
_Thôi mà! Đừng giận nữa, chuyện có gì đâu mà em làm to lên như thế chứ - Woojin sà xuống ghế và vuốt vuốt ngực cậu
_Làm gì đó? 35 tui hả? tui là tui giận mấy người rồi, mấy người muốn làm gì thì làm, ăn gì thì ăn, tui không quản nữa, mắc công có người nói tui là la sát ăn hiếp chồng con
_Thôi mà! Anh biết lỗi rồi mà, hôm nay trời lạnh lắm, em nỡ cho anh ra đường ngủ sao?Quả thật hôm nay trời lạnh hơn mọi khi, cho ra đường ngủ thì thương quá chịu không nổi mà cho ngủ trong phòng thì mai mốt lại giở chứng, không trừng phạt không được
_Yên tâm, tui không phải là không yêu thương mấy người mà mấy người làm cho tui quê rồi, tối nay khỏi ra đường mà ngủ ngoài phòng khách đi, hứ!
Daehwi liếc xéo một phát rồi bỏ vào phòng không để cho Woojin  kịp lên tiếng, cậu ném chăn ra cho anh và đóng cửa lại một cách bực dọc
_Chồng với chả con, ngủ đi và mơ về mấy món ăn trong tiệm đó- Daehwi kéo chăn lên cao
Bên ngoài Woojin chu cái mỏ của mình ra mà thở dài, cái tội xớn xác không bỏ. Mà....có phải lỗi của anh đâu? Đúng! Là lỗi của cái bà chủ quán kia, ai biểu nấu ngon hơn Daehwi chứ? Lỗi tại bà chủ quán, không phải là lỗi của anh
_Alo! - Woojin lấy máy gọi cho Jihoon
- xóa sổ cái quán lúc chiều anh mày đi ăn đi
"Ủa! anh hai thích món ăn ở đó lắm mà?"
_Bây giờ không thích nữa, dẹp chỗ đó đi
"Dạ anh hai!"
Woojim ném điện thoại lên bàn và ngã người xuống salong. Trời ơi! Cái salong vừa cứng vừa lạnh lại vừa ngắn, chẳng thể nào ngủ nổi nữa nhưng anh cũng phải ráng ngủ thôi, không ngủ ở đây thì ra đường ngủ ah?
Trong khi đó, khách sạn L.O.V.E
_Chúng mày thăm dò tới đâu rồi? - Kuanlin liếc nhìn bọn đàn em trong khi người tình của hắn - Nayeon vẫn đang mải miết theo đuổi những bộ váy đắt tiền trên giường
_Thưa anh hai, mạnh nhất ở Hàn Quốc đó chính là bang Dragon do Dark Dragon làm thủ lĩnh, những bang còn lại chỉ là hoạt động riêng lẽ và không có thế lực, những bang mạnh như Cây Kéo hoặc là DeVeil đều nằm dưới trướng của Dragon cả rồi
_Khỉ thật, cái bang đó mạnh đến thế sao? Thế thì tao càng có hứng thú với nó - Kuanlin nhếch mép cười
_Nhưng thưa anh, Dragon tai mắt ở khắp nơi, có thể chúng đã biết chúng ta đến đây với mục đích thâu tóm. Hiện giờ anh em mình vẫn còn ở Đài Loan, vụ việc các bang phái nổi loạn ở đó vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa. chúng ta đi với số lượng ít như thế này thì e rằng.....không địch lại Dragon mất
"Bốp!"- quyển sách Hàn Ngữ bay thẳng vào đầu Calvin - thư ký của hắn
_Sao mày không chịu vận dụng cái đầu mà nghĩ? Chúng ta không giải quyết bằng vũ lực - hắn nhếch mép
- ngoài cái đó ra, còn cái đầu dùng để làm gì? Để trưng cho người ta biết mình có đủ đầu mình tay chân sao hả?
_Xin lỗi anh hai!
    
_Đi ra đi, tụi bây cũng mệt rồi. cứ thong thả vài ngày coi như cho tụi bây nghỉ phép. Một tuần sau tổ chức cuộc họp nội bộ. nhắn với thằng Chun bên Đài Loan, đứa nào có ý đồ tạo phản thì bắn bỏ không cần phải tiếc. Bang nào tỏ ý chống đối thì diệt sạch cho tao
_Dạ anh hai!
Calvin cùng bọn đàn em lùi bước ra ngoài. Lúc này hắn mới ngã người ra sau và nhắm mắt lại thư giản. Quả thật chuyến đi lần này chín phần chết một phần sống. với quân số ít như vậy, nếu Dragon phát hiện thì chắc chắn chúng sẽ cho người thủ tiêu toàn bộ và trong số đó có cả hắn. Nhưng ước muốn thôn tính thế giới ngầm Hàn Quốc luôn là khát khao từ nhỏ của hắn. Nhất định phải thu tóm toàn bộ bang phái ở Hàn Quốc. Bọn chúng sẽ phải nghe theo lệnh của Jiro - thủ lãnh của bang Fahrenheit
_Anh yêu! Suy nghĩ gì thế?
Kuanlin mỉm cười khi Nayeon ngồi lên đùi hắn và luồn tay vào ngực hắn. Ả là người tình lâu nhất của hắn. vì ả mạnh mẽ, lạnh lùng, dứt khoát và điều đặt biệt là không xen vào đời tư của hắn nên mới trụ đến được bây giờ. Nói chung là ả thật tuyệt vời, từ thân hình cho đến tính cách nhưng....có xứng làm bà chủ của Farenheit không? Chợt hắn nhớ đến cậu - người đã đứng suốt hai tiếng đồng hồ ở ngoài đường để mắng một tên trộm vặt đến nổi nó phải cầu cứu cảnh sát.
Hắn có thể nhìn thấy nó vui đến như thế nào khi cảnh sát dẫn nó đi. Cậu ấy mới có phong thái của một bà chủ. Vừa đẹp đến tội lỗi lại vừa sắc sảo và có uy như vậy mới xứng đáng làm người bên cạnh hắn....mãi mãi....có được không nhỉ?

Nhà Woojin
Woojin ngồi xổm trên sofa như con cún con và nhìn vào căn phòng ấm áp trước mặt. Có khi nào Daehwi đã ngủ ngon ở trong đó không nhỉ? Lạnh muốn xỉu luôn mà bắt ngủ ngoài này, không được ôm cậu, không được hít hà mùi hương của cậu thì làm sao mà anh ngủ đây chứ? Mọi lần bị nhốt ngoài đường nhưng Daehwi vẫn cố tình mở cửa sổ để anh trèo lên nhưng mà lần này.....làm sao mà mò vào đây chứ?
_Aish! Cái quán chết tiệt!- anh gãi mạnh cái đầu vốn đã bù xù của mình
"Cạch
Huh? Daehwi mở cửa ah? Phải làm bộ ngủ thôi. Chắc em ấy ra xem tình hình đây mà
Woojin vội vã nằm xuống sofa và kéo tấm chăn mỏng tăng lên người giả vời ngủ
Daehwi bước nhẹ ra khỏi phòng và rón rén đên bên salon. Woojin đang nằm co như con tôm luộc trên ghế trông đến phát tội. Daehwi nhìn mà thương ghê gớm luôn. Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên tóc anh và lấy cái chăn mà cậu đang cầm trên tay phủ lên người anh một lớp nữa. Dù sao cũng là vợ chồng mà, dỗi thì dỗi thật nhưng mà thương thì vẫn thương chứ bộ. Người ta hay mắng hay bắt nạt cũng chỉ vì thương anh thôi mà. Đâu phải ghét bỏ anh như ngày trước đâu
Ôi~ vợ tôi sao mà thơm đến thế này? Muốn cắn một cái quá đi
_ Daehwi ah! Anh biết lỗi rồi mà.....ư...ư......lạnh quá trời đi
Jungkook phì cười khi Woojin nói mớ như thế. Trong giấc mơ cũng nhận ra mình có lỗi sao? Được rồi! nể tình anh mơ mà cũng thấy có lỗi nên tha cho anh đấy, nể tình giấc mơ thôi chứ không phải nể tình anh đâu mà mừng nhé.
    
_lạnh quá....lạnh quá .....Cho anh vào phòng đi bà xã ah~ anh đã sai người đi san bằng cái quán đó rồi. từ nay em là thiên hạ vô địch mà, làm ơn đi....lạnh quá rồi....
Daehwi chạm tay lên má anh và phát hiện nó rất lạnh, không được rồi...ngày mai anh phải đi làm nữa. nếu ở đây hoài thì sẽ cảm mất, phải vào phòng thôi
_Ông xã ah! Ông xã! - cậu lay nhẹ anh
- ông xã ah! Vào phòng ngủ đi, em tha anh rồi!
Woojin dụi mắt ngồi dậy và mừng rỡ khi nhìn thấy Daehwi trước mặt mình
_ BÀ XÃ!!!!!!!!!!!!!!!!! - anh cười hớn hở
_Vào đi, ngoài này lạnh lắm không khéo lại cảm nữa - Daehwi gõ yêu vào trán Woojin
_YEAH! CÁM ƠN BÀ XÃ NHIỀU! ANH BIẾT EM YÊU ANH NHẤT MÀ
Woojin tung chăn ra và bế hẳn Daehwi lên chạy thẳng về căn phòng ấm cúng của mình
- BÀ XÃ VẠN TUẾ! - anh hét lên và ôm cứng lấy Daehwi mà ngủ. giấc ngủ nhanh chóng đến với anh. ấm quá mà, mềm quá mà, có ai mà không buồn ngủ khi đang ở trong căn phòng ấm áp với người vợ dễ thương của mình không chứ? Hóa ra cái giả vời nói mớ của anh cũng có hiệu quả nhỉ? Bây giờ mới chính thức đi ngủ đây, há há há
_Bỏ ra coi, ôm gì mà chặt quá, không thở nổi nè
_Không! Ôm bà xã thì phải ôm như thế chứ, trời lạnh lắm mà - Anh dụi mặt vào tóc cậu
hít lấy hít để mùi hương tỏa ra từ có thể cậu. Daehwi bẩm sinh đã thơm một mùi thơm rất lạ giống như muồi thảo dược lúc sáng sớm ấy, cậu lại dùng sữa tắm hương dâu chuối nữa nên cơ thể có một mùi hương rất đặt biệt, anh nghiện cái mùi hương này khi lần đầu tiên được ôm cậu vào lòng, nó rất nhẹ nên chỉ khi ôm mới ngửi được thôi, ôi~
_Ngốc!
Daehwi mỉm cười rồi cũng ôm cứng lấy anh. Cả hai chìm vào giấc ngủ không mộng mị
7h sáng
- PARK WOOJIN ! DẬY NGAY CHO EMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một buổi sáng thanh bình diễn ra như thế đấy
7h10'
_WOA! HÔM NAY QUẢ THẬT LÀ PIZZA!!!!!! - Woojin reo lên một cách mừng rỡ khi trước mặt anh là cả cái pizza to tướng ngon lành
Cái bánh hình trái tim trong thật là dễ thương, tuy không đẹp bằng tiệm làm nhưng lại ngon cực kỳ
_NGON QUÁ! BÀ XÃ LÀ THIÊN HẠ VÔ ĐỊCH!
_Chỉ giỏi nịnh! - Daehwi mỉm cười
_THẬT ĐÓ, NGON CỰC KỲ LUÔN, HÁ HÁ HÁ! LÂU LẮM RỒI MỚI ĐƯỢC ĂN BÁNH PIZZA! NGON SỐ DÁCH!
_Ăn nhanh đi rồi còn đi làm nữa, sắp tới giờ rồi đó
Woojin hôn tạm biệt Daehwi và lấy xe đi làm, cậu vẫy tay chào anh rồi cũng bước vào nhà và lo cho công việc như mọi ngày của mình
Chán quá!
Hai năm nay làm xong việc nhà thì lại nằm ườn ra để ông xã nai lưng làm kiếm tiền, tự nhiên thấy thương ông xã quá!
    
Daehwi  nằm nghiêng qua cái tivi, chán thật đấy. đôi khi cậu nghĩ rằng mình nên đi làm một cái gì đó để phụ Woojin nhưng mà làm cái gì bây giờ nhỉ? Chắc chắn là Woojin không cho đâu. Coi Woojin cứ tưng tửng như vậy chứ khi nhắc đến việc cậu đi làm thì mặt lại hầm hầm trông rất đáng sợ. lại còn nói nếu muốn đi làm thì bước qua xác của anh đi nữa chứ. Thật là hết cách với anh ấy rồi
Nhưng mà.....CHÁN QUÁ ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong khi đó
_Anh hai! Daniel mới cho em hay hôm qua thủ lĩnh của nhóm Fahrenheit đã qua Hàn Quốc, chúng gồm có 10 người thôi chắc là đi du lịch chứ không có ý đồ gì- Jihoon đẩy gọng kính lên cao
-_Đừng có khinh xuất. anh mày nghe nói ở Đài Loan nó làm trùm ở đó, thế lực cũng xấp xỉ với Dragon. Chúng ta hoàn toàn không biết nó nghĩ gì trong đầu cả, cứ cẩn thận vẫn hơn, cho người theo dõi nó vài ngày xem có động tĩnh gì hay không, cứ nhẹ nhàng đừng có quá lộ liễu
_Anh yên tâm. Em sẽ cho Sungwoon đi theo dõi
_Được rồi. Hôm nay có chuyện gì mới không?
Woojin xoay điếu xì gà trên tay mình và nghe Suga nói về lịch trình ngày hôm nay. Cũng không có gì bận rộn lắm. làm cái nghề này đôi khi bận tối mắt tối mũi đôi khi lại rảnh rang kinh khủng, ví như hôm nay đây. Chán muốn chết mà không về nhà ôm bà xã thân yêu được. công nhân viên chức chỉ có thể nghỉ được thứ bảy chủ nhật thôi mà hôm nay mới có thứ tư thôi, còn những hai ngày nữa, mà không biết thứ bảy chủ nhật đó có chuyện gì xảy ra hay không nữa đây
Woojin ngã người ra sau khi bọn đàn em đã rút hết. Chuyện buôn bán vũ khí đã có Jisung lo, chuyện kinh doanh các vũ trường lớn nhỏ thì Jihoon quản lý, nhà hàng khách sạn thì Minhuyn tiếp quản, huấn luyện sát thủ thì có Daniel lo liệu. anh chẳng còn gì để làm cả, chán quá đi!
-BÀ XÃ
Woojin reo lên khi nghe thấy giọng Daehwi
"Ủa ông xã? Mới gọi cho em mà? Sao không làm việc mà gọi vậy?"
_Ông chủ đi họp rồi, anh được ở không nên gọi cho em đó mà, vắng bà xã buồn quá đi
"Chỉ giỏi cái nước xạo sự thôi, anh mà làm biếng là vợ con ra đường ở ngay đấy"
_Không có chuyện đó đâu, đời nào anh bị đuổi việc chứ, ha ha ha!
"Uh! Nhớ đó nha. Chiều nay mà ôm cái mặt bí xị về nhìn em thì đừng có trách em độc ác"
Woojin cười thật tươi khi nghe Daehwi nói như thế. Quả thật lấy được cậu là một niềm tự hào lớn nhất đời anh. Vì sao ư? Anh đã mất ba năm mới có thể được cậu chấp nhận cho làm người yêu. Rồi trầy vi tróc vải thêm hai năm nữa mới rước cậu về dinh được. Tóm lại là 5 năm gian khổ mới có cậu như thế này, điều này không đáng tự hào ư? Đó là chưa kể số cây si đi theo Daehwi càng ngày càng tăng đến mức chóng mặt. Daehwi dữ đến như thế mà chẳng ai bỏ ý định cả, lạ thật! ôi~ thời kỳ gian nan của anh
Flashback
_Tình hình rất chi là tình hình- Jane lắc đầu bất lực
_Chuyện gì?- Woojin nhìn hắn ngạc nhiên
_Mày nhìn đi
Woojin thật sự shock khi quyển sổ ghi tên những kẻ theo đuổi Daehwi đã hết rồi, quyển sổ dài cộm mà hết rồi, lần này anh chết chắc
_Trời!
- Tao chết mất
_Không phải mình mày đâu, cả tao nữa tao đeo đuổi em ấy đã hai năm rồi đó, mày mới có một năm thôi thì nhằm nhò gì chứ?
Woojin gục xuống bàn một cách bất lực, anh có thể dễ dàng xử lý bọn theo đuôi Daehwi một cách nhanh - gọn - lẹ nhưng mà cái chính là làm sao cho nó êm đẹp đây và chính nữa là lay động trái tim của Daehwi . Đôi khi anh tự hỏi tim cậu làm bằng gì mà anh làm mọi chuyện lãng mạn, mọi câu nói tình tứ nổi tiếng nhất trên đời này mà vẫn không hề lay động được trái tim cậu nữa, cuối cùng thì anh phải làm sao đây? Chắc phải dùng cách cũ quá .......... bắn bỏ hết .
End flashback
Nói chuyện với Daehwi được một lúc thì Woojin cũng phải gác máy nếu không muốn cho cậu nghi ngờ mặc dù bản thân không muốn chút nào. Người ta là vợ chồng mới cưới có hai năm thôi mà
Daehwi cũng bỏ điện thoại xuống và nằm thừ ra sàn, chắc cậu phải đi thăm Somi thôi chứ nằm ở nhà hôm nay thì chết mất, tự nhiên nó buồn đột xuất rồi
Mua một ít trái cây cho cô, Daehwi vui vẻ đến bệnh viện. nhưng hình như.....ông trời không thương cậu vào hôm nay hay sao ấy
"ÀO!!!!!!!!!!!!!"
Mưa rồi!!!!!
Daehwi vội vã chạy lại trạm xe bus và trú mưa ở đó, cơn mưa to và kéo dài kinh khủng, đã 30p trôi qua rồi mà nó vẫn không có dấu hiệu giảm bớt đã thế còn ngày càng lớn hơn nữa mới ghê. Ghét!
Đúng lúc đó....Huh?
Đó không phải là cái cậu dễ thương hôm qua sao?Kuanlin vội vã mở cửa taxi và chạy vào trạm xe bus để chào Daehwi, cậu khá bất ngờ về người này nhưng cảm thấy bản thân có cảm tình tốt với người là kinh khủng. Ấn tượng đầu của cậu đối với hắn quá tốt nên cả hai lập tức trở thành bạn thân sau khi nói chuyện
_Vào quán nước đó đi Daehwi ah! ở đây chúng ta sẽ cảm mất
_Uh! Vào thôi!Kuanlin cởi áo khoát ra và choàng lên người Daehwi theo một kiểu hết sức galang và cùng cậu chạy nhanh vào tiệm café đối diện khiến cho những người ở đó trầm trồ khen ngợi
_Phù! Tới rồi- Kuanlin mỉm cười và cởi áo khoát ra khỏi người cậu
_Cám ơn, mặt anh ướt hết rồi nè
Daehwi mỉm cười và lấy khăn kất trong giỏ chạm lên gương mặt của hắn và tình cờ lúc đó
WHAT? MÌNH CÓ BỊ ĐUI KHÔNG TRỜI- Sungwon dụi mắt liên tục- CHỊ HAI?

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net