Chương 61- 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biết mình không phải đi học buổi tối, Wooyoung vui đến mức chỉ muốn chạy từ sân thượng xuống sân trường mấy vòng.

Cuối cùng cũng không phải ngồi ngu trong lớp nữa rồi!

Cuối cùng cũng không phải xoắn xuýt xem tối nay nên đi ăn tiệm nào nữa rồi!

Tính từ hồi cấp 2 đến giờ, hắn học ở trường này đã sáu năm rồi, thế mà năm năm qua số lần ra ngoài đi ăn tiệm của hắn cũng chưa nhiều bằng một năm lớp 12 này đâu. Ăn nhiều đến mức giờ Wooyoung mới nhìn thấy tiệm cơm là đã muốn ói.

Tối đó, hắn hỏi Yeosang: "Muốn ăn gì? Chỉ cần không ra ngoại thành thì chỗ nào cũng được."

Yeosang bật cười ha ha, cậu không quá kén ăn nên thấy thức ăn ở mấy tiệm cơm quanh trường học thật ra ăn cũng được. Cậu suy nghĩ một lát rồi nói tên một quán ăn Nhật Bản gần nhà Wooyoung, "Đi chỗ này đi, gần nhà về cho khỏe."

Wooyoung gật đầu: "Ok."

Tan học rồi, hai đứa đợi các bạn học khác đi hết mới thu dọn sách vở, đây là ý của Wooyoung —– không nên để người khác biết bọn họ được nghỉ buổi tối, mất công lại có người đi tìm thầy Park yêu cầu này nọ làm thầy khó xử.

Wooyoung chu đáo như vậy làm Yeosang xúc động không thôi. Hắn đeo cặp của mình và Yeosang lên, cười nói: "Chu đáo gì chứ? Người ta đã phá lệ giúp cậu, cậu tự vui vẻ là được rồi, lớn tiếng khoe khoang làm chi? Người khác biết cậu đi cửa sau không nói, lỡ đâu liên lụy đến người giúp cậu nữa thì sao?"

Hắn ho khan một tiếng, bổ sung thêm: "Quan trọng nhất là tôi sợ người ta để ý, mình cứ phải nói dối để lấp liếm."

Yeosang liên tục gật đầu, len lén vui vẻ thôi.

Lúc hai đứa ra khỏi cổng trường, Wooyoung lấy đi động ra nói: "Anh tôi mới gọi tôi hai cuộc."

Yeosang nhìn sang: "Cậu gọi lại đi."

"Về nhà rồi tính." Hắn bật âm di động lên, "Giờ này chắc ảnh đang đi ngoài đường, chắc đang lái xe."

Yeosang vội vàng gật đầu: "Vậy cậu đừng gọi, đang lái xe mà nói chuyện điện thoại nguy hiểm lắm."

Khoảng độ này ban ngày rất dài nên lúc hai đưa tan học trời vẫn chưa tối, thời tiết lại rất đẹp nên hai đứa không đón xe mà đi bộ tới quán ăn.

"Mệt không?" Yeosang vừa đeo lại cặp của cậu lên, Wooyoung giúp cậu chỉnh lại dây đeo, "Thôi cứ để tôi..."

"Không mệt..." Yeosang cười tránh hắn, "Không mệt thật mà... Sắp đến rồi, hình như mình đi bộ còn nhanh hơn đi xe."

Wooyoung bật cười: "Không đâu, tại ngay lúc kẹt xe thôi. À đúng rồi... nhớ ra chuyện này."

Hắn lấy điện thoại ra, gửi cho Dongyoung một tin nhắn.

"Sao vậy?" Yeosang hỏi.

Hai đứa vừa nói chuyện vừa đi đến quán ăn Nhật kia, tìm một chỗ thoải mái ngồi rồi Wooyoung mới cất di động đi, nói: "Tôi dậy sớm gọi cho ảnh, nói ảnh trả lương cho bà giúp việc đó. Ảnh nói sáng nay ảnh với chị dâu đi bệnh viện, lúc ấy tôi cuống quá cũng không rõ, giờ hỏi xem thế nào."

Yeosang không an lòng hỏi: "Chắc là không sao đúng không?"

"Có chuyện gì được chứ? Hai người họ còn trẻ mà, thân thể cũng khỏe mạnh, chắc vô bệnh viện thăm ai đó thôi, không biết phải thân thích gì không. Nếu là người thân trong nhà thì cuối tuần tôi vô thăm một chút." Wooyoung chẳng để ý mấy, cười nói: "Muốn ăn gì thì kêu đi. Tôi sao cũng được."

Yeosang gật đầu, kêu mấy món hắn thích ăn rồi nói: "Gọi lại cho cậu chưa?"

Wooyoung nhìn di động, lắc đầu.

"Đợi nửa tiếng nửa đi, ảnh không gọi lại thì tôi gọi." Yeosang suy nghĩ một lát thì nhắc hắn: "Cậu nói cho anh cậu nghe thành tích lần thi thử này đi..."

Wooyoung bật cười, gật đầu nói: "Ừ, tôi nói thêm câu nữa là nhờ cậu mới thi tốt như vậy."

Yeosang xấu hổ rồi! Nhưng mà, cậu cũng muốn anh Dongyoung thích mình lắm... Cậu không trả lời, chỉ cười cười ra vẻ – cậu cứ nói đi.

Hai đứa vừa nói xong, điện thoại Wooyoung reo lên. Hắn nhìn qua một cái rồi bắt máy: "Anh?"

Hắn nhìn về phía Yeosang, sắc mặt kì lạ nói: "Cậu ấy cũng ở đây, sao vậy?"

Yeosang vội vàng bỏ đũa xuống, nuốt đồ ăn trong miệng rồi ngồi nhìn Wooyoung.

"Bây giờ tụi em không học buổi tối nữa, ăn cơm xong thì về nhà."

"Chuyện gì?"

"Không không, nói đại trong điện thoại luôn đi... A lô?"

Hắn nhìn di động – đã cúp.

"Anh cậu nói gì vậy?" Yeosang lo lắng hỏi.

"Ổng... chắc trúng gió hay sao đó mà lát nói sẽ đến nhà." Wooyoung nhướn mày, không biết ông anh mình lại nhớ ra cái gì đây. Hắn cực kì không yên tâm mà giục cậu: "Ăn mau đi, ăn xong tôi đưa cậu về nhà cậu."
"Vậy sao được?" Yeosang nhỏ giọng phản bác, "Anh cậu mới hỏi tớ mà? Chắc anh ấy muốn nói chuyện với tớ đó."

"Ổng có quái gì mà nói?!" Mấy ngày rồi mà mỗi lần nhớ tới anh mình là má trái hắn lại đau. Wooyoung nhíu mày: "Nghe lời đi, mai tôi qua đón cậu... Nếu ngăn ổng được thì tôi đã không cho ổng tới rồi, vấn đề là ổng có chìa khóa, tôi không cho ổng tới cũng vô ích... Không biết lại muốn làm gì đây."

Yeosang ngồi về sau một chút, kiên trì nói: "Tớ phải về với cậu... Đã nói tối nay phải giảng bài cho cậu rồi. Hơn nữa... có tớ ở đó anh cậu sẽ không đánh cậu, tớ... tớ phải về với cậu."

Wooyoung bật cười: "Nếu ổng đánh tôi thì cậu ngăn được à?"

Yeosang yếu ớt trả lời: "Cậu có nghe câu châm ngôn 'Trước mặt người khác không nên đánh con nít' chưa?"

Wooyoung giễu cợt: "Cậu cảm thấy anh tôi là người như vậy sao?"

"Tớ thấy vậy đó." Yeosang nhớ tới lần trước Wooyoung bị đánh vì quan hệ của hai đứa thì lại đau lòng, nên hắn nói gì cũng không nghe, "Cậu đã hứa với tớ là sau này còn gặp chuyện này nữa thì sẽ ở cạnh tớ mà, chúng ta... chúng ta thỏa thuận rồi đó?"

Wooyoung thầm nghĩ – mình nói hồi nào? Nhưng lại sợ hắn thật sự có thuận miệng nói vậy để dỗ dành Yeosang, nên qua loa đáp: "Vậy cũng không được, không nói nhiều với cậu, ăn nhanh lên! Chừng nào ảnh về tôi sẽ gọi cho cậu, đừng lo, ăn mau lên rồi đi!"

Yeosang hơi giận rồi, đẩy cái chén nhỏ trước mặt ra, nói: "Vậy tớ không ăn."

Hắn nhịn không được bật cười: "Không đói hả?"

Cậu vừa nói xong đã hối hận, thầm thấy thái độ mình không tốt chút nào, lại ngượng ngùng kéo cái chén nhỏ lại, nói: "Người gì đâu, nói chuyện không đáng tin gì hết..."

Hắn thấy vậy thì lập tức mềm lòng, cười nói: "Cậu nói xem, cậu về với tôi làm gì? Chưa bao giờ thấy cậu nóng lòng muốn gặp anh tôi vậy nhé, cậu không sợ người ngoài hiềm nghi hả? Má... anh tôi đúng là ông già ngu ngốc mà, tối như vậy lại đòi gặp em dâu, có xấu hổ hay không..."

Yeosang đờ ra rồi lập tức đỏ mặt: "Cậu, cậu nói cái gì vậy chứ..."

"Nói cậu đó." Hắn cười cười gắp thức ăn cho cậu, "Thôi, tôi chắc chắn là không có chuyện gì đâu, ngoan ngoãn nghe lời đi."

Yeosang ăn mà vẫn cứ bướng bỉnh: "Không... Tớ thích vậy đó, cậu không cho tớ cũng đi theo, tự tớ đi, cậu không ngăn được đâu..."

Wooyoung tưởng tượng ra dáng vẻ lén lút theo sau mình của Yeosang mà dở khóc dở cười. Hắn bèn thay đổi kế hoạch, cậu ấy đã khăng khăng như vậy rồi thì hắn có đưa cậu về nhà, cậu cũng đi theo hắn, còn phiền hơn nữa. Hắn đành phải nói: "Được rồi được rồi, đúng là chịu không nổi cậu mà, muốn theo thì theo đi."

Lúc này Yeosang mới vui vẻ một chút, cúi đầu ăn cơm rồi nhỏ giọng than phiền: "Người gì đâu mà nói chuyện không đáng tin gì hết..."

Wooyoung bị cậu bắn một phát dễ thương đến run rẩy, vừa vội ăn cho xong vừa gật đầu nhận lỗi: "Đúng đúng, tôi sai tôi sai, bảo bối ăn thử cái này đi..."



Ăn xong thì trời đã tối. Hai đứa đón xe về nhà, lúc về tới thì Dongyoung đã đến.

Gặp Dongyoung lần thứ hai, Yeosang vẫn rất lúng túng.

Nếu như không sợ anh đánh Wooyoung thì cậu cũng không muốn gặp anh – cậu chẳng biết phải nói gì hết.

Yeosang cúi gằm, chào hỏi Dongyoung. Anh gật đầu một cái, không nói gì. Cậu cầm cặp của mình và Wooyoung bỏ sang một bên.

Dongyoung đứng dậy, nhìn Yeosang một chút rồi nói với Wooyoung: "Anh tới xem chút thôi, giờ đi đây, em... ra tiễn anh."

Chuông báo động của Yeosang kêu lên inh ỏi, lấy hết can đảm nói: "Anh... Anh nói chỗ này đi, em lên lầu! Em không nghe đâu."

Ánh mắt Wooyoung ngập ý cười, trấn an nhìn cậu. Yeosang ngượng ngùng...

"Anh định mang trái cây qua cho hai đứa mà hôm nay bận quá nên quên mất." Anh nói với Yeosang, "Lần sau đi, anh mang tới mấy món em thích ăn."

Yeosang ngạc nhiên vì thái độ của anh, vội nói: "Không cần không cần đâu anh, cảm ơn anh nhiều."

"Không có gì." Anh lại quay sang nhìn Wooyoung, đi ra ngoài trước.

Wooyoung xoay người định đi theo, Yeosang vội chạy đến cạnh hắn, đưa cho hắn cái điện thoại, vội vả nói: "Cậu... điện thoại cậu nè."

Wooyoung cầm lấy nhìn một cái —– đang gọi cho Yeosang.

Hắn nhịn cười, giờ mới phát hiện – điện thoại hắn cất trong cặp lúc nãy đã bị cậu cuỗm mất. Hắn tỏ ý khen ngợi cười với cậu một tiếng, nhét điện thoại vẫn còn trong cuộc gọi vào túi, theo Dongyoung ra ngoài.

Trước cửa nhà, Dongyoung đốt điếu thuốc, rít sâu một hơi. Lần trước cảnh tượng hai anh em đánh nhau vẫn còn hiện rõ trong đầu anh, Dongyoung có hơi gượng gạo nên không muốn nói chuyện trong xe nữa. Anh đứng trước xe vừa hút thuốc vừa nói: "Hai đứa mới thi xong được 2 ngày đúng không?"

Wooyoung "Ừ" một tiếng, lại nói: "Muốn biết thành tích của em chứ gì?"

"Biết rồi, chiều nay mẹ đã nói với anh." Dongyoung nhẹ giọng nói: "Hôm nay tới để nói với em một chuyện, chị dâu em..."

Wooyoung nhíu mày: "Hử?"

Dongyoung bật cười: "Mang thai, ba tháng rồi."

Yeosang đang nghe lén qua điện thoại: "!!!"

Wooyoung cũng rất ngạc nhiên, không tin được nói: "Mang thai?"

Anh hắn kết hôn đã nhiều năm nhưng vẫn không có con. Hắn loáng thoáng nhớ mẹ đã từng nói – cơ thể chị dâu có chút vấn đề nên rất khó có con.

Dongyoung gật đầu: "Mấy năm rồi không có, anh cũng không ôm hy vọng... Ban đầu cô ấy còn không tin, hôm nay đi kiểm tra thì đã hơn mười tuần."

Hắn tính toán chút thời gian... Chính là một tuần trước khi Dongyoung phát hiện ra chuyện của hắn và Yeosang.

Dongyoung nói đầy ẩn ý: "Ba mẹ về có cháu ôm rồi, chuyện đó... chắc cũng không khó khăn lắm."

Trong nháy mắt hắn hiểu ngay, cảm động trong lòng dâng trào không ngừng, yên lặng một chốc mới nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn anh làm gì." Dongyoung được làm cha thì tâm trạng rất tốt, "Chị dâu em nói, phúc tinh của chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi."

Hắn vội vàng khiêm tốn đáp: "Đừng khen cậu ấy như vậy."

Dongyoung: "..."

Anh lãnh đạm nói: "Cô ấy nói đứa bé trong bụng mình."

Phòng ngủ trên lầu, Yeosang cười đến nghẹt thở.

Wooyoung mỉm cười: "Tốt quá tốt quá... Anh mau về đi thôi, nhớ thăm hỏi chị dâu giúp em, khi nào được nghỉ em qua thăm chị ấy."

"Lo chuyện của em đi, dù gì thì cũng.... chờ thi đại học xong hãy tính."Anh đập vai hắn một cái – hai anh em, một cuộc nói chuyện đầy ẩn ý...

------oOo------


Mới đầu mùa xuân, chuyện tốt cứ nối tiếp nhau mà đến.

Ba mẹ Wooyoung biết tin chị dâu hắn mang thai thì vui đến phát rồ. Hai người cứ tưởng không thể sớm ôm cháu, ai ngờ đột nhiên chị dâu hắn lại mang thai. Gần như ngày nào mẹ Wooyoung cũng gọi về dặn dò chị dâu hắn phải chú ý những gì, phải ăn cái gì rồi không được ăn cái gì. Rất muốn trò chuyện với con dâu nhiều một chút, nhưng lại sợ cô nghe điện thoại lâu không tốt nên mỗi lần nói chuyện đều rất vội vã, nói không được mấy câu đã cúp.

Tuy mẹ hắn đặt nhiều sự chú ý lên người con dâu nhưng cũng không quên để mắt đến đứa con trai nhỏ là hắn. Biết được thành tích lần thi thử thứ hai của Wooyoung rồi, đầu tiên là mẹ hắn bỏ gần mười phút ra để khen hắn từ đầu đến chân, sau đó mới dặn dò hắn phải chăm chỉ học hành, tập thể dục, không được để cho thân thể quá mệt mỏi.

"Mặc dù khả năng con bị bệnh rất thấp..." Eunkyung nhận được hai tin vui liên tiếp từ hai đứa con trai, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, rất dịu dàng: "Mẹ có gọi cho thầy chủ nhiệm với thầy Park của hai đứa, nói anh con đi cảm ơn người ta..."

Wooyoung mở loa ngoài, vừa làm bài vừa nói điện thoại, nghe vậy thì nói: "Ủa, mẹ làm vậy chi... Mẹ đừng quan tâm thầy cô tụi con nữa, chờ tốt nghiệp con tự đi cảm ơn người ta..." Hắn ngẩng đầu nhìn Yeosang ngồi đối diện, khóe miệng lộ ra ý cười, " Lúc đó con mang cả quà và người đến cảm ơn luôn."

Yeosang đỏ mặt, trừng mắt nhìn Wooyoung. Cậu rón rén lật sách, sợ phát ra âm thanh gì khiến mẹ Wooyoung nghe được.

"Con thi xong chắc chắn chúng ta sẽ mở tiệc mời giáo viên. Chuyện này không cần con lo, đừng suy nghĩ nhiều, lo học là được. " Bên kia điện thoại, dường như Eunkyung nhớ ra gì đó, "Đúng rồi, nói tới chuyện này... Hôm đó hình như mẹ Yunho có nói hai đứa muốn tăng thành tích trong lần thi thứ ba đúng không? Gắng thi cao điểm hơn nhé."

Hắn đang làm đến phần cuối của đề thi, giễu cợt nói: "Sao thế? Mẹ vẫn trông cậy vào việc con trai mẹ lên hạng? Giỡn hoài... Cái này phải trông chờ vào kết quả rồi, mấy môn xã hội con toàn C, gần như qua không nổi, mẹ đừng trông chờ."

Eunkyung bật cười: "Trước đây con học hành thế nào chẳng lẽ mẹ không biết? Dĩ nhiên sẽ thi không nổi, mẹ cũng chẳng còn chút mặt mũi nào. Còn thành tích sau này hả, chỉ là tiến bộ thôi, tăng lên mấy hạng thì được cái gì? Con thi lại thì cũng chẳng được A đâu, ha ha ha..."

"Mẹ..." Wooyoung đóng nắp bút, thành khẩn nói: "Con thừa nhận con là một người có tâm lý vững vàng, nhưng cũng là một thí sinh sắp đi thi..."

Hắn ngước lên nhìn Yeosang, chỉ chỉ mặt bàn, rồi tiếp tục nói: "Mọi người ngày nào cũng đả kích con như vậy, thấy vui lắm sao?"

Yeosang rụt cổ, nhìn Wooyoung cầu tha thứ.

Hắn làm một động tác tay với cậu, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.

Eunkyung cười nói: "Con trai mẹ mẹ phải biết chứ, chuyện nhỏ này sao có thể đả kích được con, nói tới đâu rồi... À, nói đến thứ hạng, con nói với bạn con, Yeosangie ấy. Yeosang nó không giống con, thành tích nó đã như vậy rồi thì tăng điểm rất khó. Nhưng mà được cộng điểm cũng tốt, mẹ nói sợ hai đứa không biết. Nói nó muốn vào danh sách cộng điểm thì phải chuẩn bị sớm một chút, mất công... Nhà mình trước giờ không có đổ tiền vào chuyện này, nhưng chuyện này khó mà nắm chắc... Hiểu ý mẹ không?"

Đương nhiên là hắn hiểu ý thầy, gật đầu đáp: "Con biết rồi, lát cúp điện thoại con sẽ nói với cậu ấy."

"Ừ, nói để người ta có thời gian chuẩn bị, xem thử coi cái gì còn thiếu." Eunkyung lại nói: "Mẹ thấy... không còn chuyện gì nữa. Nhớ phải dành thời gian nghỉ ngơi, không nên thức khuya, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Còn nữa, ba mẹ thấy được cố gắng của con, rất vui mừng rất yên tâm, yêu con~"

Wooyoung bật cười, cầm điện thoại lên hôn một cái: "Wooyoungie cũng yêu mẹ."

Eunkyung cúp điện thoại.

Wooyoung thổn thức: "Chắc lại tự trách mình rồi... cảm thấy có lỗi với tôi."

Yeosang dịch lên phía trước thăm dò một chút, đặt tay lên cánh tay Wooyoung, nghĩ gì đó rồi nói: "Yeosangie cũng yêu cậu."

Wooyoung "phụt" một tiếng bật cười, "Đừng có quậy, nghe mẹ tôi nói gì không? Mai mình đi hỏi thăm xem cần các loại hồ sơ gì? Cuối tuần về nhà cậu lấy mấy cái huy chương olympic với bằng khen các kiểu, phải tranh thủ thôi."

Yeosang không thấy hứng thú: "Số người được cộng điểm ít lắm... Cho người khác đi, thật sự tớ không cần mấy điểm đó."

"Kang Yeosang." Hắn nghiêm túc nhìn cậu, "Cậu vẫn giữ cái suy nghĩ tôi đi đâu cậu đi đó đúng không? Đừng đùa nữa!" Ngày đó đã nói rõ ràng với Dongyoung, hắn cũng đã nói rõ với cậu, không cho phép cậu làm bậy như vậy nữa. Wooyoung nghiêm túc đến mức cậu phát sợ. Hiếm khi cậu thấy hắn như vậy, sợ đến run lên, hắn nói gì cũng nghe theo răm rắp.

Yeosang lắp bắp nói: "Không có mà..."

"Vậy thì bỏ cái suy nghĩ không cần điểm kia đi." Wooyoung nhíu mày, "Đừng nghĩ nhiều, chờ có điểm rồi tôi sẽ đi tìm chuyên gia tư vấn cho cậu, tự tôi điền nguyện vọng cho cậu luôn, cậu khỏi nhúc nhích."

Yeosang khóc to trong lòng, cậu biết Wooyoung không muốn ảnh hưởng cậu, lại không muốn hắn mang mặc cảm tội lỗi nên đành phải đồng ý: "Tớ biết rồi... Nghe cậu hết."

"Ngoan." Hắn xoa đầu cậu: "Đừng ở đó mà mơ mộng hy sinh vì tôi nữa, vô nghĩa lắm. Tôi cũng không chịu nổi cái ân huệ này của cậu đâu, tôi chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho cậu... Hừm, bây giờ có nói cậu cũng không hiểu. Chờ cậu qua 18 tuổi rồi, cậu mới biết được bây giờ tôi khổ thế nào..."

Ban đầu Yeosang còn ngoan ngoãn nghe hắn nói, sau đó nghe tới cái gì mà "Chờ cậu qua 18 tuổi" thì không nhịn được cười, "Cậu đó, cậu cũng mới vừa qua..."

Hắn cũng cười, "Được rồi không đùa nữa, giảng cho tôi bài này..."

Yeosang nghiêm túc lại ngay, bay đến bên cạnh Wooyoung nhìn đề bài.



Hôm sau, Wooyoung nhân lúc ra chơi đi hỏi thăm khắp nơi. Thế mà Thầy Park không hề bất ngờ khi hắn đã biết trước chuyện này, nói: "Ừ, hội đồng khối 12 đã bắt đầu xét duyệt, yên tâm đi, Yeosang nằm trong danh sách."

Wooyoung bật cười: "Cậu ấy mà phải xét duyệt sao? Báo thẳng lên luôn mới đúng."

Thầy Park liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Vẫn phải làm theo quy trình..."

Nghe vậy, hắn đã ngầm biết là ổn rồi, bèn nói với thầy: "Phiền thầy rồi."

Thầy Park xua xua tay tỏ ý không sao, mau đi đi. Tự dưng hắn lại ngứa tay ngắt một bông hoa nhài trong chậu hoa trên bàn thầy. Thầy Park trừng mắt nhìn hắn, hắn lại cười không ngừng mà bỏ đi.

"Hái một bông hoa xinh... Đem về tặng em ...."

Hắn ngâm nga một bài hát thiếu nhi, tay cầm hoa nhài đi xuống lầu, không ngờ lại đụng phải Kim Garam đang đi lên.

Wooyoung ngẩn ra, Kim Garam học bên ban nghệ thuật, thời gian trước đi khắp nơi biểu diễn nên giờ mới về trường học văn hóa. Đã lâu như vậy, suýt chút nữa là hắn quên luôn người này.

Hắn làm như không thấy thầy, ai ngờ Kim Garam lại dừng bước, nhỏ giọng gọi: "Wooyoung..."

Wooyoung ngừng lại, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Kim Garam đang định nói gì đó thì hắn đã nhanh chóng bỏ đi.

Kim Garam đau lòng không thôi.

Lúc hắn về lớp thì thấy Yeosang đang ngủ gục trên bàn. Hắn đứng bên cạnh cậu, đặt bông hoa xuống trước mũi cậu. Yeosang động một cái, mở mắt cười nói ngay: "Thơm quá... Cậu hái ở đâu vậy?"

"Thầy Park cho tôi, thưởng thành tích thi thử lần hai vượt trội." Hắn đưa bông hoa nhài nhỏ nhắn cho cậu, ngồi xuống nói: "Chuyện kia xong rồi."

Lúc này cậu mới biết, hắn đi hỏi thầy Park về chuyện "học sinh ba tốt" kia. Cậu chớp mắt hỏi nhỏ: "Thầy Park nói sao?"

"Không nói rõ nhưng cũng không khác lắm, cậu cứ chuẩn bị hồ sơ cho tốt là được." Wooyoung mỉm cười: "Niềm vui bất ngờ, không tệ không tệ."

Yeosang cũng cười hì hì, cẩn thận đặt bông hoa cạnh hộp bút.



Cùng lúc đó tại lầu 4, Kim Garam đẩy cửa phòng làm việc của thầy Park ra.

"Ai đó?"

Giáo viên cùng phòng đã đi dạy hết, thầy Park lại không có lớp nên đang ngồi uống trà. Thầy nhìn cô bé học sinh này rồi nói: "Em tìm giáo viên nào?"

Mặt Kim Garam trắng bệch, chần chừ nói: "Em... em tới tìm thầy ạ."

Thầy Park đặt tách trà xuống, gật đầu: "Em ở ban nào? Có chuyện gì?"

Gần đến kì thi đại học rồi, nhiều học sinh thấy rất áp lực, lúc chịu không nổi nữa thường đi tìm thầy cô để nói chuyện. Thầy nhìn đồng hồ, cảm thấy không có gì phải vội thì nói: "Tới đây, ngồi đi."

Kim Garam không ngồi, chỉ lại gần mấy bước, căng thẳng thở dốc: "Thầy là chủ nhiệm lớp của Kang Yeosang đúng không ạ?"

Thầy Park ngạc nhiên, rồi gật đầu: "Ừ."

Kim Garam hít sâu vài cái, cố gắng bình tĩnh nói: "Yeosang lớp thầy, lần này... cũng tham gia xét duyệt... tuyển chọn ạ?"

Thầy nhìn sang đống tài liệu trong tay cô bé, hiểu ra ngay: "À, thầy các em đã thông báo rồi sao?"

Kim Garam kinh ngạc gật đầu: "Em... Thầy em bảo nên chuẩn bị trước, nhưng không nói với em là em có được chọn không."

"Thầy nhớ em rồi." Thầy dịu dàng cười với Kim Garam, "Em là cô bé giỏi nhất ban nghệ thuật, Kim Garam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net