Chương 13: Lee Donghyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyungseob trèo lên xe trong trạng thái sững sờ trước những giọng ca đầy nội lực của mấy anh vệ sĩ đẹp trai cao to bên ngoài.

Sau khi xác định phu nhân đã an toàn, đoàn vệ sĩ bắt đầu xếp hàng quay về. Từ trước đến giờ công việc của bọn họ là bảo vệ an toàn cho công ty WJ, nhưng sáng nay ông chủ đột nhiên gấp rút gọi họ ra ngoài, còn đặc biệt thông báo chuyến này đi tuyệt đối phải đảm bảo người nọ được an toàn về mọi mặt, kể ra cũng rất kì lạ. Ông chủ chưa từng để ý nghệ sĩ nào của công ty như vậy, sau khi nhìn thái độ và cách cư xử của ông chủ gần đây, đám bọn họ bắt đầu suy ra thân phận của cậu Ahn, chính là phu nhân tương lai của WJ, đùi này to, cần phải bám cho chắc.

Woojin đưa tay sờ tóc Hyungseob, muốn an ủi cậu một chút, động tác này gần như đã là thói quen của anh dạo gần đây. Đêm qua lúc làm việc còn lỡ tay xoa tóc phó tổng vài cái, báo hại ông ấy nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ái muội, thật sự, nghĩ lại không ngăn được da gà da vịt nổi lên khắp người...

Cái loại ánh mắt ngượng ngùng thẹn thùng đó áp lên người đáng yêu như Hyungseob mới là chân ái!

Hyungseob cũng không tránh né động tác của anh, người ta vừa rồi còn cứu cậu một mạng mà làm hành động xa lánh thì quá đáng chết.

Đúng lúc Woojin thu tay về, điện thoại cậu rung lên è è.

"Anh Donghyun?"

Hyungseob nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cảm thấy cực kì bất ngờ. Bởi vì anh ấy đã cùng gia đình chuyển đến Mĩ định cư từ lúc cậu học trung học. Hai người từng là đôi bạn thân thiết, gần như tri kỉ luôn, nhưng vì lệch múi giờ khá nhiều nên dần dần không còn liên lạc nữa. Lần cuối cùng anh ấy nhắn tin cho cậu là khoảng ba hay bốn năm trước, mà cậu sợ làm phiền người ta nên cũng không chủ động hỏi thăm...

Cậu hắng giọng, nhẹ nhàng hỏi:

[Anh Donghyun vẫn khỏe chứ ạ?]

[Ừm, vẫn khỏe. Seobie, em đang ở đâu? Anh về Hàn rồi nè.]

Hyungseob nghe xong mà vẫn chưa tin vào lỗ tai mình lắm, cậu chột dạ quay sang nhìn Woojin, thấy anh ngồi nghiêm chỉnh lái xe không phản ứng gì cả. May mắn thật, nếu lỡ đâu anh ta không cho cậu liên lạc với những bạn bè trước đây thì sẽ khó chịu lắm.

Thanh niên cúi đầu, cười đến cực kì rạng rỡ. Dường như từ lúc quen biết cậu đến giờ, Woojin chưa từng thấy Hyungseob vui vẻ như vậy, đôi mắt cong cong gần như híp thành một đường thẳng.

[Anh về bao giờ đấy ạ?]

Woojin mặt không đổi sắc, len lén căng lỗ tai ra.

[Khoảng nửa tiếng trước, em đang ở đâu vậy?]

Hyungseob đang định đọc địa chỉ thì phát hiện xe đã dừng lại trước cổng công ty WJ từ lúc nào, hỏi lại:

[Em đang ở chỗ làm. Có chuyện gì không anh?]

Xuống xe, Hyungseob vừa đi theo bước chân Woojin vừa kẹp điện thoại vào tai, giọng điệu hí ha hí hởn như nói chuyện với người yêu vậy. Thậm chí đối với cô bạn gái cũ từng cắm sừng mình, Hyungseob cũng chưa từng biểu hiện ngoan ngoãn và thể hiện sự quan tâm như này.

[Vậy lát nữa tan làm anh đến đón em nhé?]

Giọng Donghyun vừa đủ to để người phía trước nghe được, cho nên Woojin đột ngột dừng lại khiến Hyungseob không chú ý liền đập nguyên khuôn mặt hái ra tiền của mình vào tấm lưng rộng của anh.

"Đi đứng cho đàng hoàng chứ!"

Cậu giơ nắm tay lên quơ quơ, dùng khẩu hình miệng nói với Woojin, tay thì sờ mũi mình rồi đổi sang chất giọng ngọt ngào mà nói với người bên kia đầu dây.

[Vâng, chút nữa em...]

Tít tít.

Hyungseob còn chưa kịp nói hết câu thì Woojin đột nhiên giật lấy điện thoại của cậu, nhanh như chớp bấm nút, cúp nguồn luôn. Nhìn cái khuôn mặt bày ra vẻ "tôi đang giận" của anh ta xem, nếu không phải lúc này đã đi vào đại sảnh của công ty thì cậu dám cá hành động tiếp theo mà anh ta làm chính là xé xác cái điện thoại đáng thương của cậu ra và bẻ thành nhiều mảnh nhỏ đó.

"Quản lý, trả điện thoại cho tôi..."

Thấy anh ta im lặng, Hyungseob càng phát run như đứng trước một con thú dữ, không khỏi thẳng lưng, hai tay xòe ra, ánh mắt né tránh không dám nhìn anh. Bộ dáng sợ sệt này, quả thật đâm cho tim Woojin mấy nhát, nhưng mà anh vẫn không nói gì, đem điện thoại của Hyungseob nhét luôn vào túi quần rồi đi nhanh về phía thang máy.

Cười cười cười! Suốt ngày chỉ biết cười ngu với mấy kẻ xấu! Lần nào anh chạm vào người cũng tránh đông tránh tây!

"Woojin! Park Woojin!"

Hyungseob vác chân lên cổ chạy đuổi theo người ta, miệng thì không ngừng kêu, nhưng cho dù cậu có lớn tiếng hô tên anh ta thì anh ta cũng chẳng thèm dừng lại. Được lắm! Hyungseob không chút nghĩ ngợi liền nhào lên phía trước, vốn dĩ muốn nắm tay Woojin kéo giật lại, ai ngờ dưới chân vấp một cái, trực tiếp ngã quỵ.

"Ặc!"

Trong lúc cấp bách, dây thần kinh phản xạ hoạt động hết công suất khiến Hyungseob làm ra một động tác cứu nguy, chính là quơ quào hai tay ôm chặt lấy thứ trước mắt mình.

Woojin chỉ kịp xoay người lại khi nghe Hyungseob ré lên, trùng hợp làm sao vừa vặn bị người phía sau ôm vào trong ngực. Tiếng tim đập nhịp nhàng trong lồng ngực Hyungseob vang lên cực kì rõ ràng, thậm chí nó càng đập càng nhanh.

Vệ sĩ A dẫn đầu đoàn người đi phía sau thấy hình ảnh này, không khỏi nhỏ giọng thì thầm:

"Tao đã bảo rồi, boss nhà mình mới là phu nhân!"

"..." Vệ sĩ B im lặng nhìn trần nhà, biểu thị mình không liên quan đến chuyện này. Nói xấu cấp trên rất dễ bị quả báo. Vạ do miệng mà ra cả.

Toàn thể mọi người đều tò mò căng mắt ra nhìn, ái chà, đây không phải cậu diễn viên mới của công ty được cháu trai của phó tổng để ý sao?

Woojin vừa đẹp trai lại vừa giỏi, tính tình cũng tốt, cho nên không ít cô gái tuổi còn mộng mơ âm thầm yêu thích anh, hi vọng sẽ lọt vào được mắt xanh của anh. Nhưng không ngờ...

"Chẳng trách trước kia chưa từng thấy cậu ấy có bạn gái!"

"Tôi biết ngay mà! Thằng Woojin thụ!" Bà cô già trong góc vỗ đùi đen đét.

Đám chị em phụ nữ ở đó không khống chế được giọng nói, vừa mở miệng là oang oang cả đại sảnh. Woojin đứng ở cửa thang máy nghe xong chẳng giận mà còn cười thích thú, bởi vì người này chủ động ôm anh, tâm trạng tất nhiên tốt hơn nhiều lắm.

Hyungseob cứng đờ không dám động đậy,  mùi hương nam tính của Woojin quẩn quanh chóp mũi làm cậu thất thần, dầu gội gì đây? Sao mà thơm dữ vậy? Cậu thả hồn trong chốc lát, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi luồn tay xuống túi quần Woojin mò điện thoại.

Có điều, từ vị trí của những nhân viên khác nhìn lại, chỉ thấy hai người họ ôm nhau cực kì thân mật, kế tiếp, cậu trai trắng trẻo kia làm ra một hành động khiến mọi người đỏ mặt cúi đầu. Cửa thang máy trong giây phút đó cũng thật là biết điều đóng lại ~

Hyungseob vui vẻ cầm điện thoại của mình, lúc buông Woojin ra thì phát hiện anh ta đang tủm tỉm nhìn mình, ánh mắt lấp lánh lấp lánh.

"Quản lý, anh bị bệnh sao?"

Trời xui đất khiến thế nào cậu lại buột miệng hỏi một câu như thế.

"Không. Sao em lại hỏi vậy?"

Hyungseob thấy người nọ cứ nhích nhích tới gần nên theo bản hơi dịch ra bên ngoài một chút, cười gượng: "Tại tôi tưởng dây thần kinh của anh có vấn đề, mới nãy mặt mày âm trầm thấy ghê, làm tôi sợ hết hồn luôn."

Cậu vuốt vuốt ngực để biểu thị vừa rồi mình thật sự rất sợ, tay thì mở điện thoại lên nhắn tin cho Donghyun.

Woojin đứng đằng sau cảm giác thất bại vô cùng, anh muốn bổ đầu cái người này ra xem ở bên trong chứa cái gì! Anh vui buồn hơi thất thường thật nhưng không có nghĩa là anh bị thần kinh!

Nuốt xuống cục tức trong lòng, anh đưa ngón tay thon dài chỉ chỉ vào tin nhắn của cậu, đột nhiên nghiêm giọng nhắc nhở:

"Không được liên lạc với người khác nhiều, bây giờ em đã là người nổi tiếng rồi."

Hyungseob không kiềm lòng được nhìn bàn tay nam tính nổi chút gân của quản lý nhà mình chằm chằm, đem so với mấy ngón tay trắng xinh của cậu thì hơi khác biệt... Đợi phản ứng được lời anh vừa nói, cậu nhăn mày hỏi:

"Nhưng đây là đàn anh thân thiết của tôi, chẳng lẽ đi ăn một buổi cũng không được à?"

Woojin biết việc mình kiểm soát Hyungseob quá đà sẽ khiến cậu khó chịu, cho nên nhanh chóng suy nghĩ, sau khi tìm được biện pháp thì âm thầm sung sướng một hơi.

"Có thể, nhưng em phải đi cùng tôi, hiện tại ra ngoài rất nguy hiểm."

Có một kẻ ngốc chẳng nghi ngờ lời nói kia, vội vàng đồng ý. Đúng là bên ngoài hiện tại rất nguy hiểm, đi ba bước lại bị bom cà chua dội một lần cũng chăng vui vẻ gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC