Chương 5: Chưa kịp hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyungseob ngồi vắt óc suy nghĩ, đọc kịch bản mà đầu như muốn nứt ra.

Cậu đứng trước gương tập nhiều lần, thử đủ các kiểu cười, từ động tác hơi nhếch môi, cười nhẹ rồi đến cười khoe cả hàm răng.

Trong kịch bản thì nhân vật mà cậu phải sắm vai là người rất hiền lành, nhút nhát. Tuy cậu ta thích nữ chính nhưng luôn lén lút đứng nhìn từ xa chứ không dám lại gần. Kể ra cũng có chút giống cậu hồi còn học cấp hai, thích một bạn nữ nhưng không dám nói. Bây giờ ngẫm lại thấy mình ngu ngốc kinh khủng, cứ đâm đầu đi tỏ tình có khi bây giờ cuộc sống đã khác rồi.

Hyungseob thở dài, quay trở lại với công việc học kịch bản. Cậu tự nhận mình rất giỏi tái hiện lại cảm xúc mà mình từng trải, chỉ cần tập trung suy nghĩ, đầu óc lại tự động khơi gợi đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Đây là lợi thế lớn nhất của cậu, cũng là lí do trước kia Jihoon cứ luôn miệng than tiếc vì sao cậu không theo đuổi ước mơ diễn viên của mình.

Nếu mọi việc trong cuộc sống đều theo ý muốn bản thân, thì bây giờ Hyungseob đâu phải khổ sở bắt đầu lại như vậy.

Thời hạn năm ngày trôi qua rất nhanh, Hyungseob vừa lo lắng vừa vui mừng vì cuối cùng cũng học thuộc rồi, còn diễn rất là trôi chảy nữa. Nhưng chẳng biết đã đạt yêu cầu chưa?

Cậu thay một bộ quần áo đơn giản chạy đến WJ, người ở đó hình như cũng nhận ra cậu, liên tục gật đầu chào.

Hyungseob gãi tóc khó hiểu, sao tự dưng mọi người lại lịch sự vượt mức như vậy nhỉ? Cậu là người mới, thậm chí còn chưa ra mắt nữa mà?

Cậu muốn tìm người quản lý, nhưng mấy bữa nay sống vật vờ, giờ sực nhớ ngay cả tên của anh ta cũng chưa biết, vậy tìm như nào...

Cậu cầm điện thoại chần chừ rồi nhắn tin cho phó tổng. Mặc dù như vậy rất làm phiền người ta, nhưng nếu lúc trước ông ấy để mắt tới cậu thì chắc sẽ không khó chịu đâu.

Trong lúc họp hành, điều tối kị nhất chính là để chuông điện thoại, xui xẻo làm sao hôm nay phó tổng quên tắt chuông.

Woojin nghe tiếng tin nhắn, khẽ nhăn mày. Phó tổng đang báo cáo cũng phải lập tức ngậm miệng lại.

"Xin lỗi giám đốc."

Phó tổng toát mồ hôi, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, lại nhớ tới cái lời dặn "dành sự chăm sóc đặc biệt cho Ahn Hyungseob" của người nọ, ông run giọng nói:

"Giám đốc, cậu Ahn tới tìm..."

Woojin liếc mắt nhìn ông, có chút không vui. Vì sao cậu ta tới đây tìm anh mà lại nhắn tin cho người khác? Hơn năm ngày cũng chẳng thấy đả động gì đến anh!

Anh hừ một tiếng, đứng dậy:

"Gửi bản báo cáo chi tiết đến phòng riêng của tôi."

Nói xong, anh đưa tay nới lỏng cà vạt rồi đi ra ngoài trước ánh mắt tràn ngập ý cười của phó tổng.

Công ty WJ có tất cả 17 tầng, mà vị trí cao nhất không nghi ngờ gì là khu vực cấm, chỉ có Woojin mới được phép vào. Nơi này, phòng làm việc, phòng thay đồ, phòng ăn, phòng ngủ, cái gì cũng không thiếu, giống như nhà của anh vậy. Trước giờ anh ít khi ra mặt để xử lí công việc, ngoài phó tổng và một ít thân tín ở tầng 16 ra thì chẳng ai nghĩ giám đốc của WJ lại là một tên nhóc choai choai mới 25 tuổi như anh.

Mà bây giờ thân phận của anh ở công ty là cháu họ phó tổng.

Thay bộ vest đang mặc bằng áo sơ mi trắng đơn giản xong, Woojin đi xuống, tiện tay bấm gọi cho Hyungseob.

Gọi hai lần nhưng người này không chịu trả lời, Woojin bắt đầu mất kiên nhẫn. Sau khi anh ra khỏi thang máy xuống đến đại sảnh, liền nhìn thấy một cục bột trắng xinh đang gật gù trên ghế.

Cái dáng vẻ ngốc ngốc này làm Woojin muốn giận cũng không giận nổi, anh chậm rãi tới gần, thấy dưới mắt Hyungseob có quầng thâm thì sinh ra cảm giác tự trách. Hình như anh ép người ta hơi quá, dù sao trước giờ cậu nhỏ này không có kinh nghiệm diễn xuất, trong vòng năm ngày làm sao học kịp kịch bản chứ nói gì đến hóa thân thành nhân vật?

Hyungseob ngủ gật, đầu nhỏ cứ nghiêng chầm chậm sang một bên, lúc chuẩn bị té thì mới giật mình tỉnh dậy. Woojin đúng lúc này cũng thu cái tay đang vươn ra muốn đỡ cậu về. Đôi mắt đen láy mơ màng của cậu nhìn anh, sau đó lúng túng ngồi thẳng lưng.

"Quản lý, anh đến khi nào vậy?"

Woojin nhìn cậu, cười cười:

"Nửa tiếng rồi."

Hyungseob nuốt nước miếng cái ực:

"Xin lỗi, tôi hơi mệt nên...."

"Không sao. Đi theo tôi."

Woojin kiềm chế ý nghĩ muốn chạm vào khuôn mặt xinh trai của cậu, ngoắc tay ý bảo cậu đi theo mình. Sau khi di chuyển sang phòng làm việc riêng, anh bắt đầu bài kiểm tra.

Bình thường anh rất nghiêm khắc trong công việc, nhưng đối với Hyungseob thì hình như đặc biệt dễ chịu.

Mỗi cử động của cậu đều rất hoàn hảo, nắm bắt cảm xúc tốt, giọng mềm và thanh, nghe cực kì vui tai.

Woojin híp mắt nhìn cậu, Hyungseob ngồi đối diện cúi đầu lo lắng, hai tay đan chặt vào nhau. Từ lúc diễn xong mấy phân cảnh đến giờ, anh ta cứ ngồi im mà nhìn cậu, giống như muốn đục ra mấy cái lỗ trên mặt cậu mới hài lòng hay sao ấy!

"Hyungseob."

"Dạ?"

Hyungseob đột nhiên bị gọi tên nên sợ hết hồn, bất giác "dạ" một tiếng. Woojin nghe vậy cười thập phần khoái chí, nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên thì anh mím môi lại làm như nghiêm túc lắm.

"Em có thể giữ trạng thái xuất thần này trước mặt nhiều người không?"

Hyungseob gật gật đầu, lúc trước cậu đi diễn kịch cũng có rất nhiều người xem mà.

Woojin thấy cậu xác nhận thì nhấc điện thoại lên nhắn tin cho ai đó, bình thản nói:

"Vậy tốt rồi, ngày mai sẽ đưa em đi casting cho vai diễn đó."

Vậy, là đậu rồi? Hyungseob chớp chớp mắt nhìn anh.

"Quản lý, tôi thật sự vượt qua bài test rồi hả?"

"Ừm."

Woojin thấy người nọ ánh mắt chờ mong liền gật đầu, sau đó mới phát hiện ra một điều bất thường.

"Sao em cứ gọi tôi là quản lý mà không gọi thẳng tên đi?"

"Trong hợp đồng không có ghi tên anh, hôm trước cũng chưa kịp hỏi đã vùi đầu vào trong kịch bản nên..."

Hyungseob ăn ngay nói thật, nhưng mà có đôi khi thành thật quá cũng không tốt lắm. Bằng chứng là người ngồi đối diện mặt đã sầm xuống, có dấu hiệu phát hỏa rồi.

Cậu đứng dậy, giơ tay chào anh rồi cười hì hì:

"Quản lý, nếu đã xong việc rồi thì hiện tại tôi phải về gấp. Cảm ơn anh đã chiếu cố."

Hyungseob vắt giò lên cổ chạy ra ngoài, bỏ lại trong phòng một người đang hóa đá. Không biết là vì quá đau lòng hay vì quá sốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC