gnasche .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


anh ơi,

mãi mãi là bao lâu hả anh...?

cho đến bây giờ em vẫn không biết được " mãi mãi " đối với anh là gì

anh từng nói với em , là kể cả khi em chết đi , anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.

lời hứa ấy vô nghĩa thật đấy.

"lý xán, anh hứa bảo hộ em cả một đời"

"thế có giống mãi mãi không?"

"em nói anh mới nhận ra, không phải chỉ là cả một đời, mà là mãi mãi, kể cả khi em chết đi, anh cũng sẽ ở cạnh em, bảo vệ em"

"anh đúng là đồ mồm thối, quyền thuận vinh"

em vẫn còn nhớ hôm ấy. khi nắng của buổi chiều đông tháng 11 nhẹ nhàng in trên tóc em một màu vàng ấm áp, khi anh dịu dàng vòng tay ôm lấy em, để em rúc vào lồng ngực vững chãi, rót vào tai em những lời dễ nghe nhất, ngọt ngào nhất, hơn cả mật ong.

18 tuổi đầu, chưa bao giờ trải qua cảm giác được yêu thương. nay được anh chăm sóc bao bọc như bảo bối tâm can, ngày ngày đều được nghe thấy giọng nói đầy tình cảm của anh, em không suy nghĩ mà bất chấp tất cả tin tưởng. em tin rằng vinh của em yêu em nhất, em tin rằng anh sẽ không rời bỏ em, lừa dối em, dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa.

nhưng em nhầm rồi.

mùa xuân đáng lẽ là mùa đẹp nhất. mùa mà mọi thứ đều trở nên dịu nhẹ và ấm áp đến lạ thường. khi ta kịp nhìn thấy những cánh én chao liệng trên bầu trời chớm xuân, nhận ra cánh đào đầu tiên rơi xuống mai tóc, nghe thấy tiếng gió vắt vẻo trên cành cây, ta biết rằng xuân đến rồi. em luôn nghĩ sẽ trải qua mua hoa nở thật yên bình bên anh, nhưng cuộc sống đâu biết trước được điều gì.

như bao buổi sáng bình thường khác, em vẫn lười biếng nằm dài trên sopha trong phòng khách căn hộ của cả hai, tay cầm cốc cà phê sữa nóng ấm còn phảng phất khói phía trên. anh vẫn đang bận bịu trong bếp với vài quả trứng cùng hành lá, hai lát bánh mì nướng được phết bơ và mứt thơm nức - một bữa sáng hoàn hảo. em chắc chắn rằng về sau nếu có thể đường đường chính chính đăng kí kết hôn với anh, thì ngày nào cũng có thể cảm thấy hạnh phúc như vậy rồi. bay bổng trong dòng suy nghĩ, em không biết có phải là do quá vui vẻ hay không, mà đột nhiên đầu em rất đau, đau lắm, đau đến mức như có người cầm búa và đinh ghim liên tục lên đỉnh đầu vậy.

"xán xán!"

anh chạy ra ngoài. trên sàn, cốc cà phê vừa pha vỡ vụn, còn em quằn quại ôm chặt lấy đầu, giày vò mái tóc mềm mại nâu óng của bản thân.

"vinh... em đau quá..."

"ừ anh đây, ngoan, anh đưa em đến bệnh viện"

em chưa bao giờ thấy anh khẩn trương đến thế, dù giọng nói vẫn bình tĩnh để trấn an em. nó làm em thấy an toàn và tin tưởng. em mất đi ý thức trong vòng tay anh, khi anh bế em chạy xuống từng bậc thang trong sự lo sợ mất đi người mình thương, khi móng tay em còn ghim chặt vào lưng anh qua lớp áo t-shirt.

là u não.

bác sĩ nói có thể là do di truyền từ bố mẹ hoặc người thân. em vẫn còn nhớ bản thân đã tuyệt vọng đến thế nào khi hay tin, may mắn cho em, rằng em có anh bên cạnh.

"mẹ cũng chết do ung thư não, có phải em cũng sẽ như vậy không?"

"nãy bác sĩ bảo anh rồi, bệnh của em có thể chữa được. ngoan ngoãn chữa thương rồi anh đưa em về, ha?"

cuộc sống gắn liền với thuốc và giường bệnh của em chính thức bắt đầu. những tháng đầu tiên, em hoàn toàn không có cảm giác lo lắng sợ hãi, cũng không phải gồng mình chống trọi với bệnh tật của bản thân, chỉ đơn giản chăm sóc sức khoẻ thật tốt trước khi làm phẫu thuật. hình ảnh anh bận rộn chạy qua chạy lại trong phòng bệnh, lúc pha sữa, gọt táo, hay lúc ôn nhu đút từng muỗng cháo trắng nóng hổi đều in sâu vào tâm trí em.

còn 3 tuần nữa đến ngày phẫu thuật. dạo ấy mẫn khuê đến thăm em nhiều lắm. em nghĩ anh bận rộn với đề án của giáo sư ở trường đại học nên mới nhờ anh ấy đến bầu bạn với em khi anh không có ở đây. mẫn khuê tốt lắm, anh ấy cũng ấm áp, cũng ưa nhìn, cũng dịu dàng với em nữa.

"tiểu xán này" _ mẫn khuê thường gọi em như thế

"anh mẫn khuê, sao vậy?"

"anh biết nói bây giờ không thích hợp nhưng...em không thấy thuận vinh đang giấu em chuyện gì à?"

"à anh ấy chỉ đang bận rộn với đề án ở trường đại học thôi, còn có thể có chuyện gì chứ?"

"thuận vinh...hình như đang ở cùng một chỗ với lý tri huân"

"tri huân? sao có thể chứ? em với nó là bạn thân mà..."

"anh không muốn em phải chịu khổ, anh thương em, tiểu xán. em tin hay không thì tuỳ, giờ chú tâm vào cuộc phẫu thuật sắp tới đã"

em không trả lời mẫn khuê.

trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ khó chịu lẫn buồn bã khó tả. nếu còn sức khoẻ, em sẽ không ngại mà chạy chân trần từ đây đến trường đại học để hỏi rõ anh mọi chuyện.


hôm nay là ngày phẫu thuật.

nhưng anh không đến.

anh không biết được em đã mong mỏi hình bóng anh thế nào đâu. kể cả khi anesthetic (*) đã ngấm dần vào cơ thể, kể cả khi đôi mi đã nặng trĩu, em vẫn cố gắng mở mắt, để được nhìn thấy anh, mong rằng anh sẽ đến đúng lúc này và tiếp sức mạnh cho em trước khi vào operating room (**). nhưng người đó không phải anh, là kim mẫn khuê.

[ * : thuốc gây mê    , ** : phòng mổ ]

khoảnh khắc đầu tiên em mở mắt sau một giấc ngủ dài, trong sự lờ mờ vì tác động của thuốc gây mê, em nhận ra anh đang ở trong phòng bệnh. em biết vinh sẽ không bỏ em mà, vinh còn yêu em, còn thương em. mới thế mắt đã mờ thêm 1 tầng nước rồi.

"em tỉnh rồi à? cảm thấy thế nào?"

anh nhẹ nhàng nắm lấy tay em, bao bọc ủ ấm nó. nếu có đủ sức lực, em chắc chắn sẽ bật dậy ôm chặt lấy anh, trách anh rằng tại sao hôm nay không đến sớm, sau đó sẽ nhanh chóng mà tha lỗi cho anh, dù là lí do gì đi chăng nữa.

"em ổn"

"vậy là tốt rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé, anh gọi mẫn khuê vào trông em"

trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đến rồi đi, cảm giác như em chưa bao giờ có anh vậy. em muốn giữ anh lại, nói với anh rằng sáng nay khi không có anh bên cạnh em đã buồn đến thế nào, lạnh lẽo đến thế nào, vì vậy đừng rời xa em.

bằng bất cứ giá nào, em phải giữ anh lại.

"vinh..."

"ừ anh đây"

"anh vẫn bận à...?"

"ừ, đề án chưa xong"

"nhưng mà hôm nay em mới mổ xong mà...ở lại với em được không?.."

"xán xán" anh nhẹ nhàng bước lại gần giường bệnh, cúi thấp người hôn lên trán em

"vài hôm nữa thôi, anh biết em nhớ anh, đề án sắp xong rồi. xong liền về với em, được không?"

em lặng thinh. em không trả lời không có nghĩa là em đồng ý. anh hiểu sai ý em rồi.

tiếng đóng cửa lạch cạch vang lên.

chỉ còn mình em, cô đơn trong phòng bệnh rộng lớn. anh đến rồi đi thật nhanh, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở quen thuộc.

giây phút ấy em biết rằng, em không giữ nổi anh nữa rồi.


to be continue....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net