Chương 4: Game Start

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng ấm áp của ngày mới nhẹ xuyên qua ô cửa sổ rồi đậu vào mắt tôi khiến tôi thức giấc.

Như một thói quen, ngay sau khi thức dậy, tôi lập tức liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

"Sáu giờ ba mươi tư phút"

Tôi lẩm bẩm trong khi cố lay mình dậy để rồi nhận ra từ hông xuống đầu gối mình nặng trịch.

Không tốn quá nhiều thời gian để tôi tìm ra lý do tại sao.

Natsuiro Matsuri-cô nàng thần tượng mà tôi quản lý hiện tại đang say sưa ngủ trên đùi tôi cùng vẻ mặt thánh thiện.

Cứ mỗi lần tôi xê dịch chân mình một ít thì cô nàng lại bắt đầu phát ra những tiếng "ư, ưm" vô nghĩa rồi trở về dáng vẻ ban đầu, trông hết sức dễ thương đến nỗi tôi cũng không nỡ đánh thức cô.

Sau hơn mười lăm phút, Matsuri đã thức giấc và bắt đầu ngồi dậy, có vẻ những tia nắng đã thay tôi đánh thức cô.

Nói cô đã thức thật ra cũng không đúng lắm bởi dù đang ngồi nhưng có vẻ Matsuri vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, liên tục dùng tay dụi mắt.

Chợt, cô ngã vào người tôi, toan ngủ tiếp nhưng bị tôi cản lại.

"Thiệt tình, dậy được thì dậy đi"

Dù tôi nói với âm lượng to hơn bình thường một chút nhưng có vẻ Matsuri vẫn không nghe thấy và tiếp tục gật gù.

"Đành phải dùng tới biện pháp mạnh vậy"

Tôi đưa tay lên búng vào trán của Matsuri khiến cô la toáng. Dù hơi bạo lực nhưng cách đó đã mang tới hiệu 1ủa không ngờ, nhờ cơn đau mà trông Matsuri đã có phần tươi tỉnh hơn.

Phòng trường hợp cô nàng sẽ lại lăn ra ngủ tiếp, tôi nhanh chóng kéo Matsuri ra khỏi phòng rồi tiến về nhà vệ sinh để tiến hành vệ sinh cá nhân.

Rồi trùng hợp tới mức khó có thể gọi là ngẫu nhiên, cả hai chúng tôi đã bắt gặp hai bóng hình quen thuộc.

Người đầu tiên sở hữu đôi tai và chiếc đuôi sư tử cùng mái tóc bạc khiến và thân hình quyến rũ khiến bao người xao xuyến không ai khác ngoài Shishiro Botan.

Bên cạnh Botan là quản lý của cô, chị Kamiko Furawa. Đồng thời cũng là một trong những đàn chị của tôi ở công ty.

Ít nhất thì ngoài các thần tượng ra tôi đã quen khá nhiều người ở công ty. Họ là những người đồng nghiệp, cũng như đàn anh đàn chị tốt bụng.

Sau một tháng làm việc ở công ty thì tôi cũng hiểu hơn về mọi người thậm chí biết được một vài bí mật nho nhỏ. Như việc anh Atari và chị Himawari đang hẹn hò bí mật vậy. Hai người đó thật sự rất đẹp đôi, đôi lúc còn khiến cho người khác ganh tị vì độ ăn ý của mình.

""Chào""

"Chào"

Cô nàng sư tử cùng Furawa mỉm cười rồi đồng loạt chào tôi cùng Matsuri.

Nhận thấy dáng vẻ thân thiết của Botan với tôi, vẻ mặt của Matsuri trông ngạc nhiên đến lạ.

"Ể anh với Botan biết nhau à ?"

"À do lúc tối qua, khi đang chuẩn bị đi tắm thì anh vô tình gặp em ấy rồi cả hai đã làm quen"

"Xì, cái đồ sát gái"

Matsuri quay mặt sang bên khác, nhỏ giọng lầm bầm. Tuy nghe được nhưng tôi vẫn quyết định lờ cô nàng đi.

Không mất quá nhiều thời gian để chúng tôi hoàn thành việc vệ sinh cá nhân và trở về phòng.

Trong suốt khoảng thời gian còn lại của chuyến đi, thay vì tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ để thưởng ngoạn phong cảnh, Matsuri lại lôi chiếc Nitendo Switch ra rồi bắt đầu chơi game để lại cho tôi một khoảng thời gian im lặng để thư giãn.

Mọi chuyện cứ trôi qua một cách bình yên như thế cho tới khi chiếc loa trên tường phát ra thông báo. Theo như phỏng đoán của tôi, đó có lẽ là giọng của A-chan.

"Alo alo, buổi sáng vui vẻ nhé mọi người, xin lỗi đã làm phiền nhưng mà tôi có một thông báo quan trọng muốn gửi tới mọi người. Đó là chúng ta sắp tới nơi rồi, trong vòng khoảng mười phút nữa nên mọi người hãy nhanh chóng dọn đồ đi nhé"

Nghe xong thông báo tôi nhanh chóng chuẩn bị. Vì tôi cùng Matsuri không có nhiều đồ đạc nên chỉ cần hai đến ba phút là chúng tôi đã hoàn tất việc dọn đồ.

Sau mười phút, chiếc xe dừng lại. Như chỉ chực chờ khoảnh khắc ấy, Matsuri vội lao khỏi phòng rồi xuống xe, bỏ lại tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì.

"Ê cái con nhỏ này"

Gần như ngay lập tức, tôi đuổi theo Matsuri. Nhưng khi vừa bước xuống xe tôi đã gặp phải một sự cố hy hữu.

Vì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đuổi theo cô nàng tăng động kia nên dẫn đến kết quả là va phải một người.

Đó là một cô gái với mái tóc tím dài cột lên hai bên trông hết sức phong cách cùng đôi mắt vàng mật đầy cuốn hút.

Cô mang một chiếc mũ đen tuyền được trang trí bằng những icon nhiều màu sắc. Nhưng do cú ngã, chiếc mũ đã rời khỏi vị trí ban đầu của nó để lại mái tóc tím lấp lánh như đá quý dưới ánh mặt trời.

Về phần trang phục, có thể nói là cô đã khá táo bạo trong việc chọn lựa quần áo với một chiếc áo đen trọn lấy khuôn ngực, giữ chức năng gần như áo lót.

Bên ngoài, cô khoác thêm một chiếc áo khoác trắng được kéo xuống quá nửa để lộ đôi vai cùng làn da trắng muốt có lẽ không phải được sử dụng với mục đích che chắn mà là để tô điểm thêm độ quyến rũ của cô nàng.

Như để lần nữa khẳng định sự cuốn hút cũng như phong cách riêng biệt của bản thân mình, cô sử dụng một chiếc quần shorts ngắn cùng một chiếc tất lưới nhằm tôn lên đôi chân tuyệt đẹp đầy sức hấp dẫn của mình.

Thêm một điều nữa tôi để ý của cô nàng này là việc cô có một chiếc đuôi màu đen với biểu tượng con bích đặc trưng của quỷ tộc.

Tuy nhiên điều kì lạ có lẽ là việc cô sở hữu rất nhiều hình xăm trên đùi cũng như khuyên tai. Có thể nhiều người sẽ nhìn vào những đặc điểm đó rồi vội vàng phán xét cô là loại con gái không ra gì. Nhưng tôi có cảm giác rằng cô chỉ là một cô gái tốt bụng và thân thiện muốn thể hiện bản thân mình với mọi người.

"Ưm...anh có thể tránh sang một bên được không ?"

Cô gái cất giọng nói, đôi má đỏ ửng. Cũng dễ hiểu thôi vì hiện tại chúng tôi đang bị kẹt trong một tình thế khá chi là ngặt nghèo cơ mà.

Tôi đang ở trong tư thế giống như đang bì, hai khủyu tay chống thẳng xuống đất, hai chân sau khuỵu gối một góc chín mươi độ đặt xen kẽ với cô nàng đối diện

Trái ngược lại với tôi, cô nàng kia đang nằm trên mặt đất, đầu đặt ở vị trí vừa vặn giữa hai tay tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim loạn xạ của nhau. Thậm chí, chỉ một chút nữa là tôi cùng cô đã môi chạm môi rồi, việc mà tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra.

Tôi từ tốn đứng dậy, cố gắng không làm điều gì bất cẩn rồi đưa tay kéo cô nàng kia đứng lên.

Cô gái tóc tím ngồi dậy, nắm lấy tay tôi rồi đứng dậy, phủi sơ lớp bụi trên người đi rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

Biết trước rằng dù thế nào thì bản thân cũng sẽ bị mắng nên tôi đã chuẩn bị từ trước. Ấy thế mà...

"À này, anh có sao không ? Có bị thương chỗ nào không ?"

Thay cho những tiếng mắng chửi lại là đôi ba câu hỏi thăm đầy ân cần.

Mặc dù tôi đã nghĩ rằng cô sẽ là một con người tốt bụng nhưng không thể ngờ rằng cô lại tốt đến mức này.

"À ừm, anh không sao, xin lỗi em nhé"

"Ừm vậy là tốt rồi"

Cô nàng thở phào nhẹ nhõm, xem chừng là thật sự lo lắng cho tôi chứ chẳng đơn thuần là vì phép lịch sự nữa. Không biết tại sao khi nhìn thấy cảnh tượng đó lòng tôi lại dâng lên một cảm giác vui vẻ khó tả.

"Mà này, anh tên < > nhỉ ?"

Câu hỏi bất chợt của cô nàng thật sự khiến tôi ngạc nhiên. Tôi cố gắng lục lọi trong mớ ký ức hỗn loạn của mình nhưng tuyệt nhiên chẳng có chút kí ức nào minh chứng cho việc tôi đã từng gặp hai giới thiệu bản thân mình cho cô cả.

"Ừ đúng nhưng mà sao em biết ?"

Trước vẻ mặt khó hiểu của tôi, cô nàng chỉ mỉm cười bình thản rồi trả lời một cách lưu loát.

"Dễ mà, chỉ cần nhìn vào tờ thông báo là biết. Tên của anh rõ lạ, nên em nghĩ là nhân viên mới, với lại..."

Nói đoạn, cô nàng chỉ tay vào giữa ngực tôi, ngay đúng vị trí chiếc thẻ nhân viên.

"À"

Tôi cười gượng rồi gãi đầu. Bình thường tôi rất ít đeo thẻ nhân viên nhưng vì bộ đồ hôm qua của tôi có xác nhận cả danh tính người lấy kèm theo một chiếc thẻ nhân viên nên sáng nay tôi mới quyết định đeo nó, không ngờ cô nàng này lại tinh ý thế.

"Vì em đã biết tên anh rồi nên sẽ thật không phải phép nếu em không giới thiệu bản thân nhỉ ? Em tên là Tokoyami Towa, là thần tượng thế hệ thứ bốn, rất vui được gặp anh"

Towa hào hứng đưa tay ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nắm lấy tay cô, ánh mắt Towa liền trở nên sắc bén lạ thường.

"Em sẽ đánh bại đội của các anh, cứ chờ đấy"

Towa nói một cách tự tin, đó không phải một lời nói ngạo mạn hay đe dọa mà có phần giống một câu khẳng định chắc nịch của một người có thực lực.

Với nhiệt huyết này của cô thì chắc chắn rằng tôi chẳng thể đáp lại bằng mấy câu xã giao thông thưởng như "chúc em may mắn" hay "cố gắng lên nhé" được nên thay vào đó, tôi gật đầu và ném trả về cô một ánh mắt tương tự.

Dường như đã cảm thấy hài lòng, Towa trở về với dáng vẻ ban đầu rồi nở một nụ cười thật tươi.

Nụ cười của cô giống như một thứ phép thuật bị cấm, khiến ai cho đã lỡ nhìn vào cũng chỉ muốn ngắm mãi không thôi.

Để tránh khỏi vẻ mê hoặc đấy, tôi quyết định đưa mắt nhìn xung quanh, thưởng ngoạn phong cảnh thiên nhiên xung quanh và cũng là để tìm kiếm cô nàng nghịch ngợm Natsuiro Matsuri.

Bấy giờ, tôi mới để ý tới quang cảnh xung quanh. Nơi đây được bao bọc bởi một mảng rừng to lớn với những cây gỗ lớn mọc xen kẽ nhau. Tuy vậy thì đoạn đường đi đến đây lại được trải bê tông rất bằng phẳng về dễ đi.

Khi hướng mắt ra xa hơn chút nữa về phía trước. Tôi nhận ra một chiếc lều lớn với rất nhiều người bên trong và có cả Matsuri.

Cô nàng thần tượng năng động đang đứng gần chiếc lều, cảm giác như thể cô đang hòa mình vào khung cảnh thiên nhiên nơi đây vậy.

Trên tay cô là một chiếc sandwich với nhân gồm trứng rán cùng vài lát cà chua được phết lên một loại sốt nhiều màu trông hết sức ngon miệng.

Matsuri thường ngày vốn đã chẳng thèm để ý đến thể diện của mình nên chẳng có lý do gì để cô nàng phải ăn cái bánh một cách từ tốn cả.

Matsuri cứ thế ngấu nghiến lấy cái sandwich khiến nước sốt rơi vãi thậm chí là dính đầy miệng mình.

Nhìn cô ăn một cách ngon lành như thế khiến bản thân nhận ra từ sáng đến giờ, tôi cũng chưa hề có cái gì để bỏ bụng cả.

"Ọc ọc"

Tiếng trống bụng vang lên, đương nhiên là vì cơn đói cồn cào rồi. Tuy vậy...tiếng trống bụng đó không phải của tôi.

Tôi lập tức quay sang hướng của Towa, nơi mà tiếng trống bụng phát ra. Có vẻ như cô nàng cũng đã để ý thấy Matsuri đang ngấu nghiến cái bánh rồi cảm thấy đói bụng.

Towa biết đó là tiếng bụng của mình nên quay xung quanh cho đến khi bắt gặp ánh mắt của tôi, mặt liền đỏ ngượng cả lên.

"Em đói hả ? Đi ăn chút gì nhé ?"

Towa không trả lời tôi mà chỉ khẽ gật đầu, đôi tay luống cuống dúng chiếc mũ che đi gương mặt xấu hổ của mình rồi bước theo tôi một cách chậm rãi.

Khi thấy chúng tôi tiến lại gần, Matsuri liền nhanh chóng ăn nốt phần còn lại của chiếc banh sau đó dùng khăn tay lau miệng mình rồi lao vụt tới chỗ tôi và Towa.

"Ahhhh! Thiệt tình, em chỉ mới rời đi có vài phút mà anh đã đi cùng Towa rồi à ? Cái đồ sát gái này, không thể tha thứ cho anh được"

Nói rồi, Matsuri liên tục đá vào chân tôi mấy cái liền nhưng chẳng đủ để làm tôi đau nên quyết định phồng má giận dỗi.

"Haizz được rồi giận dỗi để sau đi, em dẫn anh với Towa đi ăn trước được không ? Bọn anh đói lắm rồi"

"Xì, được rồi theo em"

Mặc dù vẫn còn mang vẻ mặt giận dữ nhưng cô nàng vẫn miễn cưỡng dẫn đường cho chúng tôi.

Sau đó thì chúng tôi cùng nhau ăn uống và nói chuyện vui vẻ. Thậm chí còn gặp thêm cả Botan và Fubuki càng khiến cho bầu không khí trở nên rộn ràng gấp bội

Lúc chúng tôi vừa hoàn thành bữa ăn của mình thì nghe thấy thông báo tập trung nên chúng tôi lập tức di chuyển.

Sau khi tất cả mọi người có tên trong danh sách đã tập hợp đầy đủ trước một sân khấu rộng lớn và yên vị với chỗ ngồi của mình thì A-chan bắt đầu bước lên sân khấu và phát biểu bằng một cái loa cầm tay.

"Cảm ơn mọi người đã tham gia trò chơi ngày hôm nay. Sau đây, tôi xin được giới thiệu đôi chút về luật chơi"

Nói đoạn, A-chan ra hiệu cho hai người nhân viên. Bọn họ gật đầu rồi tiếp theo đó đem lên sân khấu một tấm bảng phác hoạ một vùng rộng lớn được chia làm năm khu vực cùng với một dòng chữ to lớn "Khu vực chơi".

"Như mọi người đã thấy, đây là tấm bản đồ của khu vực chơi mà mọi người sẽ sử dụng trong ngày hôm nay. Nơi này được chia làm năm khu vực gồm Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung Tâm"

A-chan vừa giải thích vừa dùng tay chỉ vào tấm bảng cho mọi người dễ hiểu.

"Luật chơi cực kì đơn giản. Hai đội được chia cố định từ trước sẽ giao đấu với nhau bằng súng hơi. Ai trúng ba viên sẽ bị loại ngay tức thì. Khi bắt đầu trận đấu mọi người sẽ được tặng những trang bị cơ bản gồm có một khẩu Glock18C và một khẩu súng bất kì cùng bốn băng đạn mỗi khẩu, cuối cùng là một bộ đồ bảo hộ đa dụng có chức năng phát ra tiếng kêu nhỏ mỗi khi trúng đạn và kêu lên ầm ĩ khi đã trúng đủ ba viên. Nếu thấy bất mãn về số lượng đạn hay khẩu súng mà mình đang sở hữu, mọi người có thể tìm đến các trạm tiếp tế. Ở đó sẽ cung cấp cho mọi người không chỉ đạn, súng hay lựu đạn mà còn có cả "đồ chơi" nữa"

Khi A-chan vừa nhắc đến chữ "đồ chơi" Matsuri cười khẩy. Dù có nhận thấy biểu cảm đó của cô nhưng vì không hiểu lắm nên tôi quyết định lơ đi.

"Ngoài ra, còn một luật quan trọng nữa, mọi người được quyền sử dụng kĩ năng nếu có nhưng không được phép dùng nó để thay đổi đường đạn và làm thương đối phương"

Về những kĩ năng, dù có nghe sơ hay biết về nó tôi vẫn chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt nó. Dù gì thì thứ đó cũng có khá ít người biết sử dụng trong lãnh thổ của nhân loại. Một phần là do luật cấm sử dụng kĩ năng ở nơi công cộng cũng như việc kĩ năng đôi khi lại không tiện lợi như công nghệ kĩ thuật.

Nhưng ít thì chưa bao giờ đồng nghĩa với không có. Khi tôi chợt vô tình nhìn sang Fubuki thì vô tình nhận ra ánh mắt của cô nàng đang hướng về tôi.

Fubuki nhìn tôi mỉm cười, rồi cô đưa cánh tay mảnh khảnh của mình lên, từ từ tạo ra một con cáo nhỏ từ tuyết vừa vặn trong lòng bàn tay cô.

"Woa, đỉnh thật"

Tôi lẩm bẩm, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên tôi được tận mắt một người biết sử dụng kĩ năng nên bất ngờ là dĩ nhiên.

"A, đúng rồi quên mất"

A-chan sau khi hoàn thành bài phát biểu để giải thích luật chơi của mình nên toan rời đi thì chợt nhớ ra việc gì đó nên lập tức quay lại.

"Mọi người không cần phải lo về vấn đề thời tiết đâu nhé, mái vòm trên đầu mọi người sẽ đảm bảo thời tiết luôn ở trạng thái tốt nhất"

Vừa dứt lời A-chan bấm vào cái công tắc mà cô đem theo. Ngay lập tức, bóng tối bao trùm lấy xung quanh. Bầu trời trong xanh đã biến mất để lại một khoảng xám xịt, u tối.

Tôi nhanh chóng nhìn lên trên đầu mình, những hạt mưa đang bị chặn lại bởi một lớp màn vô hình rồi chảy xuống theo hình vòng cung.

Cảnh tượng không tưởng ấy chỉ diễn ra trong vài giây trước khi nó trở lại với dáng vẻ ban đầu.

"Nói chung là vậy đấy, giờ thì di chuyển nào"

A-chan thúc giục mọi người rồi rời sân khấu, cùng lúc đó, chiếc trực thăng mang biểu tượng của tập đoàn hạ thấp xuống mặt đất, rồi những người nhân viên khác tập hợp lại và mang ra một cỗ máy kì lạ hình cổng.

"Được rồi, bây giờ mọi người sẽ nhận chiếc balo này và lần lượt vào cổng dịch chuyển nhé. Người đầu tiên sẽ là, xem nào...ừm là cậu nhé < >"

A-chan chỉ tay về phía tôi buộc tôi phải bước lên phía trước rồi nhận cái balo từ tay chị. Tôi gật đầu với A-chan như để xác nhận rằng mình đã sẵn sàng.

Người đàn chị bật chiếc máy lên. Một thứ xám xịt bao trùm lấy không gian ở giữa.

Tôi nuốt nước bọt rồi bước qua cánh cổng ấy. Cảm giác sử dụng cổng dịch chuyển bình thường hơn tôi nghĩ thậm chí còn tầm thường hơn việc bước qua chiếc cửa tự động ở cửa hàng tạp hoá.

Tuy mang một cảm giác khá tầm thường nhưng công dụng của nó quả là vô thường. Vì trước mặt tôi bây giờ đã là khung cảnh rừng rậm. Còn sau lưng, cánh cửa từ từ biến mất rồi tan vào hư vô.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, không tốn quá nhiều thời gian để tôi nhận ra mình đang ở đâu nhờ tấm bảng "khu vực phía Tây" được treo ở cái cây gần đó.

Sau khi nhận biết được vị trí của bản thân, tôi lấy những thứ đồ trong chiếc balo ra.

Đầu tiên, tôi lấy những thứ đã được cho biết từ trước như khẩu Glock18C cùng chiếc áo bảo hộ ra rồi trang bị vào người.

Tiếp đến là khẩu súng mà tôi được tặng.

"Là M14 sao ?"

Theo như tôi được biết thì M14 là một khẩu súng trường bán tự động của Mĩ được thiết kế vào năm 1954 và được sử dụng cho Lục Quân và Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ.

Khẩu súng có khối lượng xấp xỉ 4,1kg, sử dụng loại đạn 308 Winchester cùng băng đạn tháo rời 20 viên.

Sở hữu cho mình tầm bắn hiệu quả lên tới 500 dặm tương đương với gần 450m cùng với độ chính xác tương đối, khẩu súng sẽ là trợ thủ đắc lực trong những trận chiến tầm trung.

"Cũng ổn áp phết đấy chứ"

Tôi lẩm bẩm rồi nhẹ nhàng nhấc khẩu M14 lên rồi kiểm tra hộp đạn. Tuy mang hình hài của những viên đạn có thật nhưng thay vì chất liệu kim loại thì nó lại được làm từ xốp nhằm mục đích không gây hại cho người trúng phải.

Sau khi đã kiểm tra lại mọi thứ tôi đứng dựa mình vào một gốc cây gần đó. Mãi cho đến khi tiếng /GAME START/ vang lên tôi mới bắt đầu lao thẳng vào khu rừng nhằm tìm kiếm những người đồng đội và có lẽ là...một cuộc chiến.

--------------------------------------------------------------

Tôi không thể tin là tôi lại rush được chap này đấy. Mà nói sơ qua một tí nhé, trong tập này tôi thích nhất là cảnh các đọc giả cùng Towa bị vấp té, thật sự làm trí tưởng tượng của tôi bay rất chi là xa luôn. Về tập sau thì tôi mong là trước ngày mai tôi sẽ rush kịp, còn giờ thì Adios


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net