Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


17.

Sở Cảnh sát Tokyo.

...

"Nhân sinh hữu tử, tu đoản mệnh hĩ." (Cuộc đời ắt sẽ hết, dài ngắn do mệnh trời)

Morofushi Takaaki nhìn chiếc di động lấy ra từ túi giấy, trong mắt không giấu nổi vẻ bi thương. Tuy anh vẫn mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng Takagi và Sato đều có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của anh.

"Cảnh sát Morofushi, anh nói gì vậy?"

"Không có gì, đây là di vật của em trai tôi. Hôm nay thực sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của hai người."

Ra khỏi phòng họp, Morofushi đang định nói với cậu cảnh sát kia không cần tiễn anh nữa, thì bất chợt nhìn thấy một bóng dáng đang lao nhanh như chớp về phía anh, rồi đâm sầm vào chân anh. Anh theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, thì thấy đó là một chú mèo Nga xanh cực kỳ đáng yêu. Đi theo đằng sau là một nữ cảnh sát trẻ tuổi tóc thắt bím...

"Hiro-chan, đừng chạy..."

"Miike! Không được chạy trong hành lang, hơn nữa sao ở đây lại có mèo..."

"Aaaa!!! Em xin lỗi, thực sự rất xin lỗi, chị Sato. Đây là mèo của anh Amuro, học trò của thám tử Mori. Anh Amuro vừa lái xe vừa vuốt mèo, em và chị Yumi phải đuổi theo anh ấy qua ba con phố mới đuổi kịp... Vừa nãy chị Yumi dẫn anh ấy đi đến phòng giao thông để làm kiểm điểm rồi, anh ấy nhờ em chăm sóc con mèo này, thấy lông nó đẹp quá, em không nhịn được mới vuốt mấy cái... Rồi nó chạy đi..."

"Meo, anh ơi? Là anh Takaaki sao?" Bị đụng đến choáng váng, mèo Hiro giơ móng mèo xoa xoa đầu mình, vừa nhìn lên thì thấy anh trai! Là anh Takaaki đã nhiều năm chưa được gặp rồi! Cậu vui mừng nhảy nhót đi quanh chân anh trai, đôi mắt to màu xanh nhìn chằm chằm vào anh, giống như một đôi đá quý phát sáng lấp lánh. Mèo Hiro đi quanh người anh trai vài vòng, xác nhận anh không bị mình làm bị thương, liền vui vẻ nhảy lên vai anh trai, cọ đám lông mèo lên mặt anh. Hạnh phúc quá, được gặp lại anh Takaaki. Mấy năm không gặp, anh trai cũng không thay đổi gì nhiều, vậy là cậu cũng yên tâm rồi. Mấy năm nay, ngoại trừ cậu bạn trúc mã lúc nào cũng liều lĩnh thì người cậu lo nhất chính là Morofushi Takaaki, người thân duy nhất còn lại trên đời của cậu.

"Nhóc con này tên là gì?" Morofushi bị mèo cọ cằm phát ngứa, anh bế mèo trên vai xuống ôm vào ngực, hỏi cảnh sát Miike.

"Hình như là Hero? Tôi nghe anh Amuro gọi như vậy."

"Là Hiro chứ, meo!" Mèo Hiro ỷ vào chuyện các cảnh sát ở đây không ai nghe hiểu được tiếng mòe liền kêu meo meo phản bác, mà anh trai cậu sau khi nghe mèo kêu lại vẫn luôn suy nghĩ điều gì đó.

"Hero? Hay là Hiro? Đúng không, Hiro——mitsu?" Morofushi Takaaki nhìn chằm chằm vào mèo Hiro, âm thanh kéo dài, "mitsu" phát âm cực nhẹ, mấy cảnh sát bên cạnh không nghe rõ anh đang nói gì, nhưng đôi tai siêu thính của mèo thì có thể nghe được rõ ràng. Mèo Hiro sợ tới mức lông cũng dựng đứng lên, cậu lo lắng nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm con đường chạy trốn.

Morofushi Takaaki thấy mèo nghe anh nói xong thì lo lắng giãy giụa trong lòng anh, anh đưa tay vuốt ve cằm mèo.

Meo meo! Thật là thoải mái!

Thật là! Anh Takaaki học được tay nghề này từ đâu vậy!

Nhưng mà thoải mái quá, thoải mái đến mức khó mà miêu tả được, bản năng của mèo khiến cho mèo Hiro không kiềm chế được, mất hình tượng lộ ra cái bụng lông mềm như tơ, cổ họng còn phát ra âm thanh gừ gừ. Cứ như vậy, mèo Hiro bất chấp tất cả mà vùi trong ngực anh trai, đệm thịt hồng hồng ôm lấy tay anh, đầu nhỏ lông xù cũng cọ vào bàn tay to lớn muốn được vuốt ve. Sau đó cậu bị anh trai bế giơ lên ngang tầm mắt, đôi mắt phượng dài của người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt mèo to tròn, giọng nói nhẹ nhàng mà như sét đánh ngang tai.

"Hồn ký quy lai, hà viễn vi ta." (Hồn đã về rồi, cớ sao lưu luyến tại phương xa? – sửa từ thơ Khuất Nguyên)

Mèo Hiro con ngươi co rút, cậu làm bộ không hiểu gì hết, giả vờ liếm móng rồi liếm lông. Đó, mèo làm sao hiểu tiếng người, hoàn toàn không hiểu. Cậu quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh trai, giả ngu kêu meo meo, nhận ra có gì đó không đúng nên giả vờ làm một con mèo vô tri nhảy từ trong ngực Takaaki xuống, nhưng lại bị anh trai nắm gáy giữ lại, không nhúc nhích được.

"Hả? Cảnh sát Morofushi, anh nói gì vậy?"

"Không có gì, tôi đang nói đến một tên nhóc hư đốn nào đó không từ mà biệt những 4 năm trời, cuối cùng đã biết đường về." Lần đầu tiên trong ngày, Takaaki lộ ra nụ cười, nhưng là ý cười sâu xa ẩn ý. Anh nhìn đến ai đó vì nghe thấy lời anh nói mà hoảng hốt đuôi cũng dựng đứng cả lên, nằm cứng đờ không dám cử động trong tay anh. "Xin lỗi, cô à... Ừm... Cảnh sát Miike, con mèo này tôi sẽ mang đi điều tra, nó là người sống sót duy nhất trong một vụ án lớn ở Nagano... Ờ, rất quan trọng... Là mèo của nhân chứng..."

"Nhưng mà đây là mèo của anh Amuro..."

"Nhờ cô nói với chủ nhân của con mèo này một tiếng, mèo đã vật quy nguyên chủ. Nếu cậu ấy có ý kiến gì thì mời đến Sở cảnh sát Nagano tìm tôi..."

"Hả?!!"


18.

Sáng sớm hôm nay, mèo Hiro còn đang buồn ngủ tịt mắt đã bị Furuya lay tỉnh. Furuya tùy tiện tìm đại một lý do, nói là lễ hội văn hóa sắp đến rồi, cậu muốn cùng Hiro ôn lại ký ức thời còn học cấp 3, sau đó mang mèo Hiro ra ngoài. Mèo Hagi, Matsu và Date bị Furuya đánh thức nhưng lại không cho đi cùng, chỉ có thể làm mèo vô gia cư không ai thương không ai yêu, tội nghiệp nhỏ bé đáng thương nép vào nhau nằm ngủ.

Chiều hôm đó, vì quá nhàm chán mà ba con mèo quyết định ra ngoài đi gìn giữ an ninh trật tự của phố Beika.

Sau khi đến ngã ba, bọn họ quyết định chia nhau hành động. Mèo Hagi giật giật đôi tai lông xù, hắn nghe thấy ở bãi đất trống có tiếng trẻ con vui đùa, hắn theo âm thanh đi đến, nhìn thấy Conan và đội thám tử nhí đang chơi đá bóng.

"Con mèo này giống Đại Úy thật đó, có phải là vợ của Đại Úy không nhỉ?" Ayumi tiến lên sờ đầu mèo Hagi, hắn cũng nheo nheo mắt hưởng thụ.

"Không phải đâu, cậu xem này... Đây cũng là mèo đực..." Ai bế mèo Hagi lên, sau đó lật chân sau mèo ra, chỉ cho Ayumi xem bi mèo.

"?!!!"

Bị lật chân ra lộ bi làm mèo Hagi hoảng sợ, đúng là phụ nữ của tổ chức, cô làm gì mèo đó!!! Lông hắn dựng đứng lên, điên cuồng giãy giụa, may là Ai ôm cũng không chắc nên hắn nhanh chóng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của đứa nhỏ, sau đó trừng mắt nhìn cô, khua khua móng vuốt dọa trẻ con rồi chạy vụt đi.

"Í, Ai-chan, áo len của cậu bị bung ra kìa..."

"Không sao đâu, đừng để ý đến nó, nhóc mèo kia chắc là xấu hổ đây mà, nó chạy ra đường lớn nguy hiểm lắm, chúng ta nên nhanh chóng đuổi theo..."

Mèo Hagi hoảng sợ chạy một mạch ra ngoài đường lớn mới bắt đầu chạy chậm lại. Đôi tai thính của hắn nghe được cuộc nói chuyện của hai nhân viên chuyển phát nhanh cách đó không xa.

"Này, mày nhanh lên, đến lúc lật thi thể lại rồi..."

Thi thể? Mèo Hagi nheo mắt, tranh thủ lúc hai nhân viên chuyển phát nhanh không để ý, hắn nhảy vào thùng xe.

Đội thám tử nhí đuổi theo đến đây vừa lúc nhìn thấy bóng dáng con mèo nhảy vào thùng xe đông lạnh, chúng lập tức lên xe theo mèo Hagi, không ngờ rằng hai nhân viên chuyển phát nhanh không phát hiện ra bọn chúng nên đã khóa cửa lại. Sau đó đội thám tử nhí nhìn thấy con mèo tam thể tuần tra trong xe một vòng, cuối cùng đi thẳng đến mục tiêu, là một cái thùng không có dấu niêm phong, bên trong lộ ra thi thể lạnh băng của người đàn ông.

"!!!" Conan và đội thám tử nhí lập tức bịt miệng mình lại, không để lộ ra tiếng hét chói tai.

"Meo! Hagi gọi Furuya-chan!" Mèo Hagi nhớ tới trên vòng cổ của mình đã được Furuya gắn máy liên lạc mini liền cầu cứu cậu bạn, nhưng Furuya không có phản hồi.

"Hagi, cậu sao vậy?" Tuy Furuya không để ý đến hắn, nhưng trên vòng cổ lập tức truyền đến âm thanh của Matsuda.

"Tớ và đội thám tử nhí, còn có một thi thể nữa, bị nhốt xong một chiếc xe đông lạnh, xe đỗ ở số 2 phố Beika, biển số xe là..."

Hắn còn chưa kịp nói xong thì thiết bị đã phát ra tiếng tích tích, chắc là do pin bị sập nguồn ở nhiệt độ âm 18 độ.

Furuya-chan mua hàng giả từ đâu vậy, bộ công an làm việc như thế sao! Mèo Hagi kêu thêm vài tiếng, phát hiện máy liên lạc không hề có phản ứng gì, đành phải từ bỏ. Mèo lạnh quá, hy vọng Jinpei-chan mau mau lại đây cứu mèo!

...Sau đó mèo Hagi nhàm chán nằm trong ngực Ayumi nhìn bọn Conan lấy ra những đồ vật trên người mình, bắt đầu làm ám hiệu truyền tin, meo meo, không cần mấy thứ đạo cụ này đâu, chỉ cần tôi được ra ngoài là có thể đánh gục hai tên kia rồi...

Đúng lúc này, ngoài thùng xe đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào và tiếng nhân viên chuyển phát nhanh kêu cứu mạng...

"Cứu tôi với! Hổ! Có hổ! Đừng ăn thịt tao aaaaaa!!!"

Sau đó lại là âm thanh leng keng leng keng, cửa mở ra.

Mèo Hagi nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Ayumi, chạy nhanh ra cửa nhìn xung quanh, xác định đã an toàn liền kéo quần Conan, ra hiệu đội thám tử nhí có thể ra ngoài. Conan lo lắng đi ra, lại nhìn thấy hai nhân viên chuyển phát nhanh đã ngất xỉu nằm trên đất, trên người đều là dấu vết mèo cào. Ở đằng kia còn có hai hung thần ác sát, à không, phải là hai con mèo đen và mèo Maine Coon uy phong lẫm liệt mới đúng. Bọn họ thấy Conan nhìn mình, lập tức trốn vào bụi cỏ ven đường, Conan chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai đôi mắt mèo màu nâu.

__

"Hôm nay thực sự rất cảm ơn mày và các bạn mèo nha!" Ai ngồi xổm xuống xoa xoa đầu mèo Hagi, sau đó nói tạm biệt, "Được rồi, giờ mày mau về nhà đi..."

Mèo Hagi nhìn qua nhà Kudo bên cạnh, loáng thoáng thấy được một người đàn ông tóc hồng đứng sau tấm rèm, hắn nhớ tới Furuya vẫn hay càu nhàu với đống báo cáo cao cả mét, mắt mèo sáng ngời, giảo hoạt đảo qua đảo lại, trong lòng nghĩ ra một kế.

Chỉ thấy con mèo tam thể ban nãy còn oai vệ, khí phách hiên ngang, bây giờ lại là dáng vẻ bốn chân vô lực nằm nhoài trên mặt đất, trong họng phát ra âm thanh gừ gừ như làm nũng, đôi mắt long lanh phiếm nước nhìn chằm chằm vào Ai, biểu cảm kia giống như đang lên án Ai, cô xem bi tôi rồi mà còn không chịu trách nhiệm, cô đúng là kẻ bội bạc, tra nữ bỏ vợ bỏ con (?).

"Meo meo~"

Hắn là một con mèo con đáng thương yếu đuối mà, mau nhận nuôi hắn đi meo meo.

Quả nhiên, Ai không hề có sức chống sự đối với sự làm nũng của mèo, cô nhóc ngồi xuống nhẹ nhàng gãi cằm mèo Hagi, trong mắt không giấu được sự yêu thích.

"Tiến sĩ, chúng ta nuôi nó được không?"

"Ừm, nếu Ai thích thì nuôi đi."


19.

Mấy tiếng sau.

Sở cảnh sát Nagano.

Nghe nói Morofushi Takaaki cuối cùng cũng từ Tokyo trở về, Yamato Kansuke biết rõ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn vô cùng lo lắng, chống gậy đi ra cửa đón bạn thân.

"Này, Takaaki! Cậu đi Tokyo cũng không lâu lắm nhỉ?" Yamato Kansuke nhìn thấy trong áo cậu bạn căng phồng, thỉnh thoảng còn động một cái, như là giấu con vật nhỏ gì đó bên trong.

"...Í? Cậu còn mang theo vật sống về?"

"Kansuke-kun, đây là Hiromitsu. Hiromitsu ra chào Kansuke-kun đi nào." Morofushi kéo khóa áo ra, trong ngực anh nhảy ra một chú mèo Nga xanh nhỏ nhắn đáng yêu, lông bóng mượt phát sáng, nhìn qua là biết được người ta nuôi rất tốt. Mèo nhỏ kêu meo meo với Yamato Kansuke, âm thanh mềm mại, giống như là đang chào hỏi. Takaaki nhẹ nhàng gãi cằm nó, sau đó đặt mèo lên vai mình, mèo nhỏ cũng rất ngoan ngoan cọ mặt anh, gương mặt luôn nghiêm túc bây giờ lại vui vẻ vô cùng.

"...Mèo của em trai cậu? Không phải nó cũng tên là Hiromitsu hay sao? Gọi mèo bằng tên mình luôn?" Yamato Kansuke kỳ quái nhìn con mèo Nga xanh vừa thẹn thùng vừa tò mò nhìn xung quanh, mắt mèo sáng ngời bling bling. Hai anh em nhà này, về phương diện nào đó, đúng là đều có những đam mê kỳ quái. "Em trai cậu làm gì mà không tự nuôi mèo?"

Morofushi Takaaki cũng không đáp lại, chỉ ý vị thâm trường nhìn Yamato Kansuke một cái, sau đó ung dung thong thả bế mèo Hiro đến bàn làm việc của mình, pha một ly hồng trà chậm rãi thưởng thức.


20.

Lúc này, tại Sở cảnh sát Tokyo.

Sau khi bị cảnh sát Yumi tiến hành giáo dục ước chừng 4 tiếng đồng hồ về việc lái xe, Amuro Tooru viết xong bản kiểm điểm 2000 chữ, thề rằng sẽ không bao giờ tái phạm việc vừa lái xe vừa ôm mèo nữa, cuối cùng cũng có thể ra khỏi phòng giao thông. Cậu đứng ở cổng Sở cảnh sát, sững sờ nhìn chiếc xe Mazda RX-7 trống không, không thấy bóng mèo. Bên cạnh là một cảnh sát đang lắp bắp giải thích nhưng cậu hoàn toàn không nghe vào tai, trong đầu chỉ có một câu nói đang điên cuồng spam...

"Aaaaaa!!! Morofushi-san mang Hiro đi rồi?!!!"

Đúng lúc này, máy liên lạc của cậu và đám mèo dồn dập truyền đến âm thanh của Matsuda.

"Ê ê, Furuya, nghe được tiếng tao không? Hagi bị cô nhóc nhà tiến sĩ Agasa gì đó mang đi rồi!"

"Rồi tao biết rồi... Hiro cũng không thấy đâu cả, cậu ấy bị anh Takaaki mang đi rồi..."

"Morofushi bị anh trai mang đi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, mày nghe tao nói đã, Hagi..."

"Ừ ừ ừ nghe rồi, bây giờ tao lập tức đi đến Nagano! Chuyện của Hagi chờ tao trở về rồi nói sau."

"Đáng ghét! Furuya, có phải mày nghe không hiểu lời mèo nói không meo meo chết tiệt!!!"

____

Editor:  

1. Tác giả chỉ viết đến đây là dừng, nên coi như truyện đã hoàn, khi nào tác giả cập nhật tiếp thì mình sẽ tiếp tục edit. 

2. Anh Takaaki khi nói chuyện rất hay dùng các câu nói nổi tiếng của các nhà hiền triết, mình thì đọc không hiểu đâu, edit tạm vậy thôi, rất mong sự góp ý của mọi người.

3. Không biết mình đã nói chưa, nhưng cách xưng hô giữa Matsuda và Furuya luôn là cậu-tớ khi không có chuyện gì, hoặc đang nịnh nọt nhau (Matsu muốn Furuya mua giá trèo cho mình), còn lúc đánh cãi chửi nhau luôn là mày-tao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net