Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Hiền hung hăng bị đẩy ngã xuống chiếc giường lớn. Thừa Hoan giống như vương giả nhất dạng đứng ở trước giường, phiền toái kéo cà- vạt. Khẽ nguyền rủa.

“ Chết tiệt! Cô muốn đi quyến rũ bao nhiêu đàn ông! Không có tôi cho phép cô dám đi gặp tên đàn ông khác!”

Nói xong, thân thể hắn liền áp xuống phía trên người cô, hai tay chặn ngang không cho Châu Hiền nhúc nhích, ánh mắt hắn tràn ngập tức giận, khiến cho Châu Hiền phát run.

“ Tôi đã bao lâu không giáo huấn cô, cô hiện tại càng ngày càng không biết nghe lời.”

Thừa Hoan cúi đầu tại hai bên má Châu Hiền không ngừng liếm hôn, khiến cho cô nhịn không được đỏ mặt. “ Chị... Chị không có...”

Hai tay che ở trước ngực, Châu Hiền đối với trạng thái bây giờ của Thừa Hoan quá đỗi rõ ràng, cô biết động tác của hắn mang theo ý vị gì.

“ Không có? Ở trước mặt tôi thì một bộ dáng bảo thủ, lại có thể ở trước mặt người khác ăn mặc hở hang như vậy?”

Nói thực ra, cô đêm nay khiến cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu, nhất là cô lại ăn mặc diễm lệ như vậy xuất hiện ở trước mặt kẻ khác.

“ Đây đều là do Trân Ni chọn, cô ấy cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt...” Châu Hiền vẫn luôn không biết hắn tức giận là vì cái gì, mặc dù cô không hỏi qua ý kiến của hắn liền đồng ý cùng với Bảo Kiếm gặp mặt đi ăn bữa cơm, nhưng mà cô đã không còn là một đứa trẻ nữa.

“ Lòng tốt? Lòng tốt muốn cho cô cùng Bảo Kiếm trở thành người yêu?” Nhất thời, Thừa Hoan tức giận như bão táp bất ngờ ập đến, rống lên: “ Đừng lấy cớ! Cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi của tôi!”

Cả người Châu Hiền run lên, hai mắt hàm lệ vô tội nhìn Thừa Hoan. Cõi lòng tan nát khổ sở. Hoá ra, cô ở trong lòng hắn vẫn luôn là.. Món đồ chơi

“ Tôi không phải món đồ chơi của cậu! Cậu không có quyền quản giáo tôi, tôi yêu ai là chuyện của tôi! Tránh ra!”

Châu Hiền muốn đẩy Thừa Hoan ra, cô hiện rất khó chịu, nơi trái tim cô rất đau! Chỉ muốn tới một nơi không có người, thật tốt khóc một hồi.

“ Cậu tránh ra, tránh ra!” Châu Hiền liều mạng đẩy hắn, nhưng cũng không thấy có nửa điểm khởi sắc. Thừa Hoan chính là cố ý không muốn cho cô rời đi. Nước mắt ủy khuất nhất thời từ trong mắt ùa ra. Thừa Hoan sớm đã bị lời nói phản kháng của cô làm cho điên lên! Người phụ nữ chết tiệt này, dám nói chán ghét hắn! Còn đẩy hắn ra!

Chỉ là hiện tại thấy cô nằm gọn trong lồng ngực của hắn khóc nức nở, hàm răng cắn chặt lấy cánh môi anh đào không cho chính mình phát ra âm thanh. Một bộ dáng ủy khuất, Thừa Hoan bị nước mắt của cô khiến cho đau lòng.

“ Đáng chết! Cô chỉ biết ở trước mặt tôi khóc sao?” Không biết biểu đạt tình cảm như thế nào Thừa Hoan chỉ có thể đối với cô la lớn. Châu Hiền kinh hách dùng tay che miệng, đem tiếng khóc toàn bộ nghẹn lại trong họng, sợ hãi nhìn Thừa Hoan.

Sức lực mà cô dùng tay che miệng lại lớn như vậy, lớn đến nỗi đem làn da non mịn của mình đều ấn tới phát hồng mà không hề hay biết.

“ Được rồi!” Thừa Hoan nhẹ giọng nói, đem tay cô kéo ra, cúi người chuẩn xác ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn hơi phiếm hồng, không ngừng hút.

“ Ô...”

Châu Hiền mê man hai mắt mở to. Bàn tay nhỏ bé ỡm ờ. Hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Vì sao lập tức lại đối với cô dịu dàng như thế? Trên môi truyền đến hơi thở của hắn, khiến cho hô hấp của cô trở lên khẩn trương. Vì cái gì hắn luôn có thể dễ dàng nhiễu loạn tâm tình của cô. Rõ ràng ở trong lòng âm thầm cầu nguyện không cần lại cùng hắn có quan hệ gì, quan hệ của bọn họ sẽ bị cấm đoán, sẽ không ai đồng ý. Chỉ là, chỉ là...Vì cái gì? Rõ ràng biết hắn đối với cô rất quan tâm, rõ ràng rất muốn ôm lấy hắn, cảm nhận cái cảm giác ấp áp an toàn đó.

“ Thừa Hoan...”

Châu Hiền bất an vô tâm hữu ý cự tuyệt hắn tới gần. Mi tâm của Thừa Hoan khẽ cau lại, nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, mày kiếm nháy mắt trở lên cứng ngắc. Đúng vậy, hắn thừa nhận hắn đối với cô dục vọng chiếm hữu một ngày cường quá một lần, chỉ muốn cô ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn hắn, cô hết thảy đều là của hắn. Nhưng mà sự chiếm hữu mạnh mẽ ấy lại mang lại cho cô cảm giác sợ hãi.

Thừa Hoan cái tên này áp đặt trói buộc hắn cùng cô có quan hệ chị em, tuy rằng hắn có thể không mảy may để ý tới ánh mắt của người ngoài, chỉ cần hắn làm tốt ý muốn của chính mình là được, chỉ là chị gái lại đối với hắn kính trước trọng sau. Hắn chính là luyến tiếc thấy cô rơi nước mắt, nước mắt kia khiến cho tâm hắn rất đau, giống như khi cô nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, đem bọn họ kéo về hai phía, hắn cố gắng thế nào bàn tay cũng không thể vuốt ve đến mặt của cô.

Từ từ!

Thừa Hoan một mặt vẫn nhìn sự hoảng sợ không thôi của Châu Hiền, một mặt lại kinh ngạc với ý nghĩ vừa rồi của chính mình. Đau lòng? Hắn đối với Châu Hiền hoá ra là đau lòng?

Thì ra, tình cảm hắn đối với cô là đau lòng? Hắn thế nhưng đau lòng vì cô? Từ nhỏ cô ở trong lòng hắn không phải chỉ là món đồ chơi hay sao? Hắn khi dễ cô, chính là bảo vệ cô. Hắn không cho người đàn ông nào khác tiếp cận cô, ngay cả chính mình cũng không để ý tới luân lý đạo đức cứng rắn muốn biến cô trở thành của mình .

Chẳng lẽ đây là... Yêu? Thừa Hoan bị ý nghĩ của chính mình làm cho chấn động! Không nhìn tới ánh mắt khó lý giải hiện tại của Châu Hiền. Nhanh chóng ngồi dậy, ở bên giường châm điếu thuốc, không tiếng động nhả khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net