Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại đoạn đường của trung tâm nội thành, nơi phồn hoa nhất. Nhà ăn Ha Tát Mạn Ti là nơi có cấp bậc cao nhất trong số các nhà ăn, là một nhà ăn chuyên về các món Tây. Sàn nhà bằng lưu ly, xung quanh là rào chắn kim sắc có khắc hoa, những bông hoa bách hợp tươi tắn được đặt trên từng chiếc bàn, khăn trải bàn màu phấn hồng, tổng thể cả nhà ăn đều rất đẹp.

Tại vị trí giữ trung tâm nhà ăn Ha Tát Mạn Ti, Bùi Châu Hiền cùng Trân Ni ngồi ở đó, ngồi đối diện với hai người là một thiếu niên có khí chất ôn hoà, sáng sủa. Diện mạo của thiếu niên rất anh tuấn, hào hoa phong nhã, giống như thư sinh nhất dạng ôn hòa. Ánh mắt anh nhìn về phía Châu Hiền cũng nhất dạng ôn hòa đa tình. Châu Hiền thủy chung vẫn cúi đầu, đùa bỡn ngón tay của mình.

Trân Ni mặc trang phục được thiết kế hoa lệ hôm nay cố tình mặc tới đây. Thật sự mất cả buổi tối để đi thử quần áo cho Châu Hiền. Mà kết quả đó chính là thứ hôm nay cô mặc ở trên người: màu đen của âu phục tàm ti, bên hông thắt một chiếc nơ con bướm, âu phục rủ xuống che váy, che quá đầu gối, đem đôi chân thon dài của cô che khuất nhưng lại càng khiến nó trở lên mỹ. Nhất là được màu đen phụ trợ, da thịt Châu Hiền vốn trắng noãn có vẻ càng thêm mê người.

Bảo Kiếm mỉm cười nhìn Châu Hiền khó tránh khỏi tâm động đứng lên. Người mà anh tưởng nhớ lâu nay hiện tại đang ở trước mặt anh, hơn nữa, cô so với trước kia càng thêm xinh đẹp động lòng người. Có cách nào khiến cho tâm anh không động đây.

“ Mình đang bồi hai cái xác ướp ăn cơm sao?” Trân Ni nhìn hai người bọn họ đều không ai lên tiếng, tình thế cấp bách. Cái này cũng tốt , ít nhất Bảo Kiếm cũng ý thức được trên bàn ăn có chút mất tự nhiên, xấu hổ mở miệng đối với Châu Hiền nói

“ Đã lâu không gặp, em, có khoẻ không?”

“ Dạ, tốt lắm, học trưởng anh thì sao?”

Giọng nói của Châu Hiền nhẹ nhàng u nhã, thản nhiên, như gió mùa xuân. Châu Hiền thoáng ngẩng đầu, thẹn thùng nhìn Bảo Kiếm. Không biết, cô như bây giờ khiến cho bao nhiêu đàn ông huyết mạch phun trào.

Bảo Kiếm nhất thời cảm thấy chấn động toàn thân, các tế bào trên cơ thể đều bởi vì một màn này mà không ngừng rạo rực. Anh hít lấy một hơi, áp chế dục vọng mãnh liệt đang trào dâng trong cơ thể, nói: “ Sau khi anh về nước liền mở cho mình một cái công ty, hiện tại là chỗ kinh doanh tương đối lý tưởng, anh nghĩ... Anh hiện tại đã có năng lực cho người con gái anh yêu có một cuộc sống an nhàn” Bảo Kiếm kiên định nhìn Châu Hiền. “ Châu Hiền, anh có thể có cái phúc cưới em làm vợ không?”

“ Ách ——” Châu Hiền xấu hổ nhìn Bảo Kiếm, tuy nói cô biết Bảo Kiếm đối với cô có tình cảm, nhưng mà cô tổng cảm thấy đó chỉ là khi còn ở trường học, mà anh hiện tại đã xuất ngoại trở về, anh vẫn coi trọng cô đó là một chuyện tốt mới đúng. Như thế nào...

“ Em không cần phải trả lời anh gấp, anh có thể chờ, nhưng mà anh hy vọng câu trả lời của em chính là đáp án mà anh mong muốn.” Bảo Kiếm vươn tay dọc theo chiến bàn hướng về phía bàn tay Châu Hiền tìm kiếm. Còn chưa kịp chạm vào, liền một đạo bóng dáng cao lớn âm trầm áp chế, cùng với câu trả lời đầy tức giận.

“ Không cần chờ, cô ấy vĩnh viễn đều không có khả năng đáp ứng anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net