𝟎𝟏.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn của Shiraori

*

Tôi đang ngồi thảnh thơi trên ghế, bên cạnh Ma Vương. Không như những ngày khác, tôi đang cực kì rảnh rỗi.

Là CỰC KÌ rảnh rỗi đấy.

Phải làm sao bây giờ? Tôi không biết phải làm gì cả. Kế hoạch phá hủy làng Elf gần như sắp hoàn tất. Ma Vương thì đang quản thúc những Thống Lĩnh Quân Đoàn khác. Bé Vampire vẫn còn đang đi học. Mera, Balto và em trai cục súc của hắn, tất cả đều ngập đầu với đống tài liệu.

Xem nào... Hình như là hết rồi...

A.

Có Oni-kun. Có vẻ cậu ta cũng đang rảnh, giống tôi. Tôi có nên tới chỗ cậu ta không nhỉ?

Có nên không nhỉ? Nên không? Nên? Hay không? Hay là tiếp tục ngồi ở đây từ sáng cho đến khi hết ngày?

Đương nhiên là không rồi.

Tôi quá rảnh, và không đời nào tôi chịu ngồi im ở đây. Tốt thôi. Tôi sẽ đi tìm Oni-kun.

Tôi đứng dậy trước ánh mắt của Ma Vương và một vài Thống Lĩnh khác. Rồi không thèm nói câu gì, tôi liền ngay lập tức sử dụng Dịch Chuyển và biến mất. Tôi dịch chuyển tới biệt thự của Balto, đứng ngay trước cửa phòng Oni-kun. Lấy hết dũng khí, tôi gõ cửa.

"Xin chờ một chút."

Tiếng của cậu ta từ trong vọng ra. Tôi không biết phải nói gì, vậy là cứ đứng chờ.

Chờ đợi.

Chờ đợi.

Chờ đợi

Hơn năm phút rồi! Oni-kun đang bận gì sao?

Ngay lúc tôi vừa định rời đi, cửa phòng liền mở ra. Đối diện tôi là Oni-kun, và vì chưa kịp chuẩn bị gì, nên khoảng cách giữa chúng tôi khá gần.

Cao.

Oni-kun cao hơn tôi rất nhiều. Hơn gần một cái đầu. Thế nên tôi phải ngẩng lên, còn cậu ta thì cúi xuống nhìn tôi, trông cứ như đang nhìn một đứa trẻ là tôi đây vậy.

Hơn nữa, có một mùi gì đó rất thơm...

Dù đang nhắm mắt, tôi vẫn nhìn thấy được, bằng Quanh Chiếu Thuật, tóc của Oni-kun do vò nên hơi rối, vẫn còn đọng nước, cả người trông cũng ẩm ướt, nong nóng. Hình như cậu ta vừa tắm, cái áo tắm đó là bằng chứng rõ ràng nhất.

Vậy là mùi hương đó đến từ cậu ta? Dễ chịu thật, khác hẳn so với cái không khí căng thẳng trong phòng họp của Ma Vương.

Tôi thích thú hít hà mùi hương.

"Shiro-san?"

Tôi hơi giật mình. Nếu như Oni-kun không lên tiếng, chắc tôi sẽ bị cuốn theo mùi hương đó quá.

"Rảnh...?" Tôi nói một câu cụt lủn, nhưng Oni-kun lại dễ dàng hiểu được và đáp lại tôi:

"Tôi có, có lẽ vậy. Tôi chỉ định đi xem thử Quân Đoàn Tám luyện tập một chút. Nói chung thì cũng chẳng làm gì nhiều, Shiro-san có chuyện gì sao?"

...Ừm.

Đúng là có chuyện. Đó là hãy giúp tôi bớt chán đi! Làm ơn! Xin cậu đấy! Được rồi, bình tĩnh lại và nói với cậu ta.

"...Chán."

Hừm...

Thật không ngờ kĩ năng giao tiếp của tôi còn kém hơn cả tôi nghĩ! Liệu Oni-kun có hiểu không nhỉ? Chắc là không đâu, nếu tôi là cậu ta thì tôi cũng sẽ chẳng hiểu gì hết.

"Shiro-san đang chán sao? Tôi cũng rất rảnh, vậy... ờm, chúng ta đi đâu đó nhé?"

Tuyệt vời.

Chắc trên thế gian này có mình Oni-kun là hiểu tôi thôi. Ý tôi là, hiểu những gì tôi nói.

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu cô thích thì chúng ta đi xuống phố ở gần đây..."

Phố á? Cái nơi siêu đông người đó sao? Thôi được, không sao không sao, chỉ cần dùng Skill thì họ sẽ chỉ biết tôi là "Trắng".

Tôi lại gật đầu.

"Vậy... Shiro-san chờ tôi thay đồ đã nhé, chỉ một lúc thôi."

Có lẽ tôi cũng hiểu? Tôi gật nhẹ đầu, và ngồi xuống chiếc ghế trong phòng.

Tôi nhìn thấy Oni-kun có vẻ hơi bối rối, cậu ta sao vậy? Hay là cậu ta đang vướng bận cái gì? Hay là cậu ta ngại khi tôi đang ở trong này? Cơ mà có nhà tắm để thay mà.

Tôi giơ ngón trỏ hướng về phía cánh cửa phòng tắm.

"Vào thay."

Khuôn mặt Oni-kun như hiểu ra, sau đó liền vào phòng tắm. Một lúc sau thay xong, cậu ta lại bảo:

"Shiro-san, tôi thay đồ xong rồi."

Oni-kun vẫn mặc bộ đồ samurai mà tôi may cho đó, hình như cậu ta lúc nào cũng chỉ mặc bộ này. Mà kệ đi, tôi cũng vậy chứ sao.

Sau đó, không hỏi Oni-kun gì hết, tôi đã nắm lấy tay cậu ta rồi sử dụng Dịch Chuyển. Ngay lập tức chúng tôi đã xuống con phố ở gần đây.

Hừm.

Trước mặt tôi là một quán ăn nhỏ, và mùi hương của quán đang bốc lên nghi ngút. Tự dưng thấy đói ghê. Nhưng bây giờ mới là buổi sáng, còn tôi thì vừa mới ăn sáng nay, thôi thì để đến trưa vậy. Tôi đi trước, ngắm nghía khu phố, còn Oni-kun đi sau. Kỳ thực vẫn thấy chán!

"Shiro-san."

Nghe thấy tiếng Oni-kun gọi, tôi quay đầu lại. Cậu ta dừng ngay trước cổng một khuôn viên công cộng. Trong đó chủ yếu là hoa, cũng có vài gian hàng bày biện đồ nữa. Không tin được rằng ở lãnh địa của quỷ cũng có mấy thú vui như thế này.

"...Cậu có muốn vào không?"

Nghe có vẻ thú vị, ít nhất là hiện tại, nên tôi cũng gật đầu đi theo Oni-kun.

Thực ra...

Cũng không khoái lắm...

Mấy khóm hoa trông đẹp phết, cơ mà tôi là một người... là một con nhện không có hứng thưởng thức cái đẹp kiểu này.

Tôi ngoảnh đầu. Oni-kun cũng không có vẻ gì là buồn chán, cậu ta đang ngắm quang cảnh thôi.

Hừm...

Tôi chẳng có mấy kí ức gì ở kiếp trước về Oni-kun, thẳng thắn mà nói thì tôi chẳng nhớ gì với mấy người trong cái lớp đó.

Ehehe, ai mà biết được chớ~! Thực tình... cũng đâu phải do tôi, do cái bản tính vốn đã vậy rồi.

"Shiro-san có muốn ngồi nghỉ không?"

Có, tôi gật đầu.

Đi chẳng thấm là bao, nhưng chán chường thì nhiều. Tôi không nói thì dễ hiểu rồi, đằng này bất chợt Oni-kun cũng im phăng phắc, làm bầu không khí lạ dễ sợ.

Naiwa~~

Tôi mở miệng mấp máy môi định nói thì bất chợt cậu ta cũng lại lên tiếng:

"Shiro-san, có vẻ như lãnh địa của quỷ không có nhiều thứ thú vị lắm nhỉ...?"

"Ừm..."

Tôi gật đầu tỏ ý tán thành. Chán chết! Đúng rồi, đi ăn trưa thôi! Ăn ăn ăn ăn! Tôi đói quá đi mất~!

Nhưng trời trưa vẫn chưa đến, hơn nữa Oni-kun đang đi cùng như thế này, tôi không chắc là mình có nên ích kỉ đòi đi ăn luôn. Cậu ấy ngồi cạnh tôi nãy giờ, cho dù là cậu không có ý muốn đi nữa thì cũng đừng có im lặng mãi vậy chứ!

Người hướng nội như tôi chẳng dám mở miệng hỏi, nhưng nếu cứ đi mãi như này thì cũng đâu có ổn!

"Oni... à Wrath, cậu muốn đi đâu không?"

Tôi nhìn thấy gương mặt Oni-kun hơi bất ngờ, cũng phải thôi. Có bao giờ tôi chịu nói dài ngoằng như vậy trừ tên ma vương kia đâu chứ.

"Thật hiếm khi..."

Oni-kun cười, lần đầu tôi nhìn thấy một nụ cười chân thật của cậu ấy. Kiếp trước... kiếp trước, nhờ có kí ức của D, tôi cũng nhìn thấy cậu ấy cười. Hừm, có lẽ là một vài lần rồi. Tiếc rằng có gì đó rất khác với hiện tại, Oni-kun khiến trong lòng tôi bất chợt thoải mái lạ thường.

Tại sao vậy? Dường như cậu ấy cười bởi vì tôi đã nói chuyện đầy đủ, có lẽ tôi nên thay đổi cách giao tiếp với cậu ấy?

"Tôi sao?" Oni-kun ra vẻ nghĩ ngợi một chút, điều nhỏ nhặt này làm tôi chợt muốn bật cười. "Tôi không có mong muốn gì nhiều."

"Vậy tức là vẫn có sao?"

"Có lẽ vậy, nhưng," Cậu ấy hơi ngưng lại, "Shiro-san hôm nay cứ vui là được."

Không hiểu sao cả người tôi liền cứng ngắc. Này này! Tôi đâu có dùng skill gì kì lạ, sao lại trở nên kì lạ vụng về như vậy.

"Vậy, tôi đói rồi. Chúng ta có thể đi ăn không?"

"Được, tôi dẫn cô đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net