8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạn có khả năng nhận ra lời nói dối và phát hiện sự thật khi nghe nó. Cộng đồng giao cho bạn một vị trí cao của hệ thống tư pháp, nhưng lại chẳng ai có thể kiểm chứng sự trung thực của bạn khi tuyên án. Vụ án nào khiến bạn ấn tượng nhất?  


...


Cái chết của Lana vẫn nặng trĩu trong lòng tôi.

Tôi vẫn có thể thấy nụ cười của em, đôi má lúm đồng tiền mỗi khi tôi nói gì hài hước, rồi cả cách em mím chặt môi khi cố nhịn cười.

Chúa ơi, em ước mình có thể giúp họ, cô nói khi ánh mắt đang dán chặt vào màn hình TV. Tôi hoàn thành món trứng rán trước khi quay mặt lại lắng nghe câu chuyện. Trên màn hình, những người khiếu nại đang giương cao tấm biển đòi công lý cho người thân của họ. Rồi ngài tổng thống tuyên bố rằng lệnh bắn không phải do ông ban hành và rằng những kẻ phải chịu trách nhiệm đều đã bị sa thải.

Liên tiếp hai lời nói dối.

Lúc ấy, Lana vẫn chưa biết về khả năng của tôi. Mẹ tôi từng bảo sở hữu năng lực đặc biệt là một điều nguy hiểm. Rằng tôi tuyệt đối phải giữ bí mật về việc này. "Họ sẽ sử dụng con như một công cụ, sẽ đặt con dưới kính hiển vi và nhốt con như một chú chuột bạch vậy."

Tôi vẫn luôn khắc ghi những lời ấy.

Tôi chưa bao giờ tìm hiểu nguồn gốc năng lực của mình. Nhưng sau 5 năm bên nhau, cuối cùng tôi cũng tiết lộ bí mật này cho em. Trái với suy nghĩ em sẽ chạy đi hay la hét, em chỉ nói rằng đó là điều thú vị nhất em từng nghe. Rồi em cố lừa tôi bằng những lời nói dối vụn vặt, những thứ như màu son của em hôm nay - hồng phấn trong khi em dùng màu tím của hoa tử đinh hương - rồi em bắt tôi phải chỉ ra là em đang nói dối. Sau những lần ấy, em đều cười, và giọng nói của em luôn thánh thót như tiếng chuông ngân vậy.

Rồi em hỏi rằng liệu tôi có muốn dùng năng lực của mình để làm việc tốt không. Rằng tôi có thể giúp thế giới theo cách mà chẳng ai có thể.

Tôi luôn gạt ý nghĩ ấy đi rồi hôn lên trán em như cố xoa dịu cơn nũng nịu của một đứa trẻ. Tôi vỗ về em và nói rằng mình chưa bao giờ có định sử dụng nó vào bất cứ việc gì cả. Mơ ước của tôi là được sống bên em, vài đứa con và một đời thanh thản. Đó là tất cả những gì tôi hằng mong muốn.

Và đó là tất cả những gì đáng nhẽ đã xảy ra.

Thay vào đó tiếng chuông điện thoại ngày hôm ấy vẫn văng vẳng trong ký ức tôi. Tôi đã ngần ngại khi thấy số lạ hiển thị trên màn hình. Một cảm giác lo lắng khi quyết định bắt máy.

Xin chào?

Chào anh Lancaster, cô Lana Smith đã đăng ký anh làm liên lạc khẩn cấp, chúng tôi gọi điện cho anh vì hiện cô ấy đang ở bệnh viện.......

Tôi không thể nghe thấy những gì còn lại ngoài những âm thanh ong ong trong đầu, cây bút trên tay tôi dường như mờ dần đi khi tôi cố ghi lại địa chỉ bệnh viện. Tôi còn chẳng nhớ nổi tôi đã vớ lấy nó từ lúc nào.

Bệnh viện. Tôi phải đến bệnh viện..

Đoạn đường ngắn thôi, còn ngắn hơn những gì tôi tưởng tượng, chỉ mười phút từ căn hộ của chúng tôi, băng qua cột đèn đỏ là thấy nó. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.

Một người đàn ông, không một gã thanh niên đang ngồi đó với hai bàn tay úp lên mặt. Hắn bước đến chỗ tôi ngay khi tôi vừa đến, với vẻ ăn năn hiện trên mặt: "Anh bạn, tôi không hề cố ý đâm phải cô ấy, tôi xin lỗi!" hắn nói. Hắn có mái tóc màu vàng hung cùng chiếc quần short neon, trông hắn chỉ mới hai mươi.

Hai lời nói dối.

Tôi đã muốn đánh hắn, đánh thẳng vào mặt hắn nhưng tôi đã giữ được bình tĩnh. Tôi chẳng buồn bận tâm tại sao hắn nói dối,hay tại sao hắn cố tình đâm cô ấy. Có thể hắn là một kẻ khinh rẻ mạng sống người khác, có thể cô ấy là người phản đối cha hắn. Tôi không biết và cũng không quan tâm. Tôi muốn hắn phải chết.

Khi hắn tới phiên xét xử, gã cha chính trị gia giàu có kia đã dàn xếp hết, tôi ngồi phía sau lắng nghe hắn khóc từng tiếng giả tạo trong khi bồi thẩm đoàn như nuốt lấy từng lời dối trá.

Lần đầu trong đời, tôi cảm nhận một cơn giận dữ chưa từng có. Mắt tôi bị bao phủ bởi một màu đỏ. Tôi sẽ giết hắn. Đó là tất cả những gì tôi nhận thức được cho đến khi mặt tôi đang úp thẳng xuống sàn với hai gã bảo vệ quỳ xuống cố giữ chặt lấy tôi.

Chắc tôi đã cố tấn công hắn, chẳng thể nhớ nổi. Họ thả tôi đi vì họ thấy "thương cảm".

Suốt mười năm, tôi sống chỉ với một mục đích duy nhất - trở thành thành một thẩm phán cho mọi vụ án để không còn ai phải trải qua những gì tôi chịu đựng. Tôi đã mang lũ chính quyền tham nhũng biến chất ra ánh sáng, xử lý những vụ giết người mà chẳng hề do dự. Tôi nhận được sự tôn vinh và tán dương của mọi người. Mười năm, chỉ mình tôi trong căn phòng xét xử, không bồi thẩm đoàn, mình tôi cùng một người thư ký để ghi lại những phán quyết. Mỗi vụ chỉ kéo dài chưa đến một giờ xét xử.

Nhưng có gì đó thật trống rỗng. Dường như trái tim tôi đã mất đi những gì quan trọng nhất. Và thứ duy nhất còn lại chỉ là một chiếc vỏ sò khô cứng.

Có lẽ chúa cũng thấy thương cảm cho số phận này, bởi lẽ giờ đây, sau mười năm tôi lại đối diện với hắn - gã thanh niên nay đã trở thành một người đàn ông. Vẫn mái tóc vàng hung ấy. Vẫn chiếc quần short neon không hề thay đổi.

Hắn ngồi trước tôi hôm nay với lời cáo buộc tham gia vào một đường dây ma tuý.

Hắn nói hắn chỉ là người mua lại, hắn chẳng biết mình liên quan đến mà chỉ chở chúng thôi. Dù cho hắn đã vận chuyển cả ngàn pound cocain suốt vài năm nay đi nữa.

Tôi nhận thấy tia sáng loé lên trong mắt hắn, và tôi hiểu điều đó. Hắn đang nói sự thật nên hắn biết hắn sẽ thoát sớm thôi. Bản án đã được định sẵn - năm mươi lăm năm tù giam cho những số phận hắn có lẽ đã huỷ hoại - nhưng hắn biết nó không dành cho hắn. Và hắn đang mỉm cười khi kể câu chuyện của mình.

Miệng tôi như đang dần đắng ngắt, tôi nhớ tới khuôn mặt nhợt nhạt của Lana khi em nằm trong bệnh viện, không chút sự sống. Tôi nhớ mẹ em khi bà như ngất xuống chân tôi nức nở, không thể thở ra hơi.

Tôi nhớ nụ cười của em, năn nỉ tôi dùng năng lực của mình vì những điều tốt đẹp cho thế giới. Mắt em mở to và hai tay chắp lấy nhau, môi dưới bĩu ra như làm nũng vậy.

Hắn có tội, tôi nói với người thư ký, không chút biểu cảm.

Hắn là vụ cuối trong ngày nên tôi cởi bỏ tấm áo choàng đen và đặt chúng xuống.

Rồi tôi bước ra khỏi phòng xét xử với lá đơn từ chức trên tay.

Mười năm, tôi đã thề với bản thân mình, thề với Lana, thề rằng sẽ trả lại sự thật cho những ai mang sự thật đến với tôi. Tôi đã thề sẽ sử dụng khả năng của mình chỉ cho những điều tốt đẹp mà thôi. Hôm nay tôi đã phá vỡ lời thề ấy. Cho em, chỉ để dành cho em.

Hy vọng rằng dù đang ở bất cứ nơi đâu, em sẽ tha thứ cho tôi vì điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net