Chương 7: Ardonia - Đại Ngàn Sâm Lâm - Thị Trấn Dưới Lòng Đất Hora Domi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuống thêm bốn tầng nữa, đã bắt đầu vào các tầng trung, Zero lúc nào cũng để tay lên cán thanh sabre bên hông và giơ cao ngọn đèn ma thuật để soi đường. Tỉ lệ xuất hiện của bọn ma thú ở tầng này vẫn chưa gọi là quá cao, nhưng nếu đi đơn lẻ thì khá khó khăn cho các tân binh mới vào nghề. Cách một khoảng, em lại quay đầu kiểm tra Grim, dù trông vẫn còn hơi phờ phạc, nhưng bàn tay cầm lưỡi liềm vẫn rất vững. Có Grim bọc hậu và xử hết những thứ mon men chọc lén, việc kiểm tra hết khu vực ở đây có phần dễ thở hơn.

"Cái này..."

Zero dừng chân, giữa các thân cây khô, một loạt vết chém sắc ngọt xuất hiện trên thân cây, và dưới đất, có dấu vết của một đống lửa còn khá mới với vài nhánh củi rơi vãi. Zero đặt tay lên một vết cắt. Mép gỗ đã sờn, không có nhựa rỉ ra chứng tỏ dấu vết này đã xuất hiện cách đây khá lâu, khoảng ba ngày trở lên.

"Có người đến đây... không sao, như thế cũng tốt."

Em hít một hơi sâu, cái hơi ẩm lạnh của hầm ngục thoảng vào mũi, và một mùi hương quen thuộc khác khá mờ nhạt trong không khí. Những nơi như thế này càng có nhiều thợ săn vào, thì tỉ lệ ma thú thoát ra từ lòng đất và lên trên làm loạn càng giảm, như thế sẽ góp không ít công sức vào việc cân bằng thế giới.

"..."

"Đi tiếp thôi, Grim."

Zero chậm chạp xuống thêm một cầu thang nữa, đây là cái thứ mười hai rồi.

Keng.

Tiếng kim loại vang lên. Zero khựng người. Từ trong không khí, một thứ mùi tởm lợm xộc vào mũi em. Cái khả năng phản xạ của động vật nằm sâu trong máu khiến em cảm thấy rờn rợn.

Xuống thêm ba cầu thang nữa, số lượng ma thú sinh ra cũng chẳng thay đổi nhiều. Có thể nói nơi này đang hoạt động rất bình thường.

Keng.

Lại là tiếng kim loại lúc nãy. Zero sắp váng óc với cái thứ quỷ quái đang tạo ra âm thanh khó chịu kia rồi. Đâu đó trong không khí mang theo mùi hôi thối đến phát tởm. Nhưng mùi này khác với mùi khi nãy, cũng chả phải mùi của ma thú bình thường. Em đi dọc theo cái cầu thang xoắn để xuống sâu hơn, tiếng bước chân gõ lộp cộp trên nền đá, càng đi xuống, mùi hôi ngày càng nồng hơn.

"?!!"

Zero lách người che cho Grim. Một ngọn lửa đỏ rực lan mạnh từ phía dưới lên. Góc áo choàng đỏ hơi cháy xém một chút.

"Xuyên qua cả áo choàng Salamander?"

Zero, nắm chặt bàn tay của Grim và lôi cậu chạy thẳng xuống phía dưới. Em cần phải thu thập thông tin, không cần phải chính xác từng chi tiết, nhưng cũng vì đây là một công việc quan trọng, tuy có phần hơi nặng nề. Felden là một quốc gia có bộ máy chính phủ đơn giản, bù lại là sự khắt khe của giai cấp lãnh đạo.

Càng xuống sâu, mùi hôi thối càng nồng nặc khiến em muốn choáng. Zero nắm thật chặt tay Grim, như thể chỉ cần buông tay thì cậu sẽ biến mất vậy. Đã đến cầu thang thứ mười lăm. Những thân cây cháy trụi rải rác, bãi cỏ khô khốc và ở phía xa, một đám mây mù bốc mùi tro lơ lửng.

Có tiếng gầm gừ của một con thú. Và cả cái tiếng kim loại kim loại quét trên mặt đá quen thuộc. Có lẽ thứ này đã đi dạo loanh quanh khắp cả nơi này thay vì ở yên tại lãnh địa của mình rồi.

"Leitup."

Tia sáng từ đầu ngón tay Zero bay chậm chạp vào không khí, soi sáng khu vực bị bao phủ bởi sương mù. Và cái thứ kia cũng đã lộ diện, chính em cũng bất ngờ là mình đã đến gần nó như thế này.

Đứng trước Genspect, con ma thú mang nguồn gốc từ Mặt Sau, với đầu là hộp sọ của một con dê, hai bàn tay xương xẩu đầy móng vuốt sắc nhọn, tấm áo choàng tơi tả lơ lửng và trong tay là cái lưỡi hái to gấp hai lần thân người đen ngòm. Đôi mắt đỏ ngầu của con quái vật xoáy thẳng vào cả hai, nó há miệng.

Một âm thanh kì cục vang lên, Zero đặt tay lên chuôi thanh sabre, nghiêng người chờ đợi.

Rắc.

Bức tường hai bên bỗng chốc vỡ ra, hàng chục con ma thú bé hơn rơi từ bên trong vách tường ra ngoài.

Mặt đất hơi rung lên, những con cỡ trung tiến tới từ đằng sau Genspect, sẵn sàng bọc hậu cho thủ lĩnh.

"Grim, cậu lo đám loi choi kia được không? Ta sẽ xử lũ này."

"..."

"Cẩn thận hỏa ngục cấp cao từ Genspect, áo choàng salamander không chịu nổi đâu."

"..."

"Thế nhé. Bảo trọng."

Zero rút kiếm, xông lên trước ngáng đường Gespent, và phía bên kia có lẽ Grim cũng bắt đầu hành động, tiếng kêu the thé chói tai của bọn Goblin vọng lên trong tiếng kim loại. Grim xoay cán lưỡi hái, một nhát cắt hình vòng cung sát mặt đất kéo theo chục cái đầu Gob với đôi mắt sửng sốt rơi xuống. Cùng lúc, cậu ném cả nguyên món vũ khí nặng ịch của mình bay theo chiều ngang về phía trước. Grim rút hai thanh dao găm sau hông ra, lao thẳng vào giữa đám quái nhỏ đông như kiến.
                                                    ----------------

Zero nhắm đến con Orc gần nhất với cánh tay đang cầm một thanh gỗ to bằng cả người mình. Nó chậm chạp vung cái dùi cui lên trong khi Zero thực hiện một cú nhảy qua khỏi đầu nó.

"Chậm quá."

Nhát kiếm chẻ dọc con Orc, ngay trước khi bị cái dùi trong tay nó rơi trúng đầu, em lách người sang con thứ hai.

Rất nhanh, các phần cơ thể bọn Orc trong nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy, những đường kiếm chẻ dọc, ngang, chéo từ trái qua phải, cắt đứt tay chân, và ghim sâu vào lồng ngực, xác ma vật tan biến thành tro mù mịt, tạo ra một đám mây đen hù. 

Zero hạ tay cầm kiếm, đứng thẳng người dậy và vén tóc lên khỏi mắt.

"Grim, đã xong chưa...?"

Ngọn lửa đỏ phóng tới từ đằng sau đám sương mù, thiêu cháy góc cái áo choàng. Nếu không kịp tránh thì em thì đã thành tro rồi.

Gespent gầm lên dữ dội, tiếng áo choàng quét loạt xoạt xung quanh Zero. Em sẽ không thể thấy gì nếu đám mây mù chướng khí này cứ lẩn quẩn. Tra thanh sabre vào vỏ, em cởi áo choàng và quăng cái áo te tua đã bị cháy xém qua một bên.

"Tch."

Cái lưỡi hái trong tay con ma thú vụt thẳng vào mặt em, Zero rút thanh kiếm ra đỡ ngay trước khi đầu mình lìa khỏi cổ. Thanh sabre mỏng manh vốn thuộc diện tấn công dựa vào tốc độ, nay bị o ép với lực mạnh khác thường ngay lập tức phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, vết rạn nứt từ lưỡi kiếm lan rộng ra dần.

Rắc!

Zero thụp người xuống, lưỡi hái kia vụt qua cắt đứt vài sợi tóc, mảnh kim loại vụn vỡ của thanh kiếm bay lả tả. Có tiếng bước chân gấp gáp chạy về phía này.

"Đừng qua đây, Grim!"

Nhưng cũng đã muộn, ngọn lửa từ miệng Genspect phóng tới hướng Grim như một con rắn, Zero vứt chuôi kiếm sang một bên. Đôi mắt mà xanh lơ của Grim bị choáng ngợp trước ngọn lửa đỏ rực, nóng lên đến hàng nghìn độ, cậu không thể nhích nổi một bước chân nào hết. 

"..."

Ra vậy, cậu sẽ kết thúc như thế này, trước khi kịp làm được điều gì có ích.

"Gaia!"

Zero thất thần, mặt tái xanh đi khi giở lớp áo choàng cháy trụi của Grim ra. Một vết bỏng lớn trên má và trải dài trên cánh tay, biến da thịt thành một màu đỏ ửng, thậm chí còn phát ra mùi khét. Em rút từ bao đeo chân ra hai ống thuốc màu xanh, đổ thẳng vào vết thương. Khói bốc lên, vết bỏng trên mặt và tay Grim thu nhỏ lại, và lành lặn như chưa từng bị ngọn lửa nào thiêu đốt. Zero lấy tiếp ra một lọ nước màu đỏ, đỡ cậu dậy.

"..!!"

"..."

Grim bật ra vài tiếng ho đáng thương, cậu hé mắt.

Trước mặt Grim, là một đôi mắt đang run rẩy. Và giận dữ.

"Thật là!..."

"..."

Em ôm chầm lấy cậu, siết chặt như một đứa trẻ sợ bị giật mất món đồ chơi ưa thích.

"..???"

Grim thấy Zero đứng dậy, đôi mắt lơ đễnh chuyển sắc, hướng về phía đám mây mù. Con ngươi em không còn tròn trịa, có màu đen như thường lệ mà chuyển sang màu vàng rực rỡ, mang hình dáng đôi mắt của loài bò sát. 

"Cậu đã làm rất tốt."

"..?"

Grim chưa kịp định thần lại thì bóng người trước mắt đã biến mất. 

Một tia sáng lóa lên. Grim nhìn rất rõ, từ không khí trước bàn tay của người, một cột sáng thon dài hiện ra. Nó giống một cây thương. Và có lẽ do cậu bị choáng, vì có một khắc ấn hình thù kì quặc bất chợt lóe lên rồi biến mất.

Zero nắm chặt cây thương trong tay, thứ vũ khí nhẹ, chắc tay, và quen thuộc. Em chỉ mũi thương vào giữa đám sương mù nơi có một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn trực diện vào mình. Mục tiêu chỉ có một. Con ma thú rống lên một tiếng vang vọng cả hầm ngục. 

"Ồn ào."

Zero xông tới. Ngọn thương va thẳng vào lưỡi hái, ánh lấp loé từ kim loại va chạm pha trộn lại với nhau. Genspect không chịu thua, nó há miệng. Ngọn hoả ngục trào ra, Zero thụp đầu xuống. Trong nháy mắt, nó cảm thấy xương hàm mình bị một vật sắc nhọn xuyên vào.

"Chậm quá."

Cốp.

Zero xoay người đá một cú vòng cung thẳng vào hộp sọ của nó. Một nết nứt sâu. Genspect lùi lại, ôm đầu gầm lên, nó đánh rơi vũ khí xuống đất tạo thành một tiếng vang lớn. Tiếp sau đó, tròng mắt đỏ rực của nó bị moi ra bởi hai mũi dao găm.

"Ta bảo là im miệng."

Con mắt đỏ rực của Genspect đang lăn lóc dưới đất thu nhỏ lại, mũi thương xuyên thẳng vào lồng ngực nó. Zero vặn ngang cán thương, phá vỡ ma thạch của nằm sâu trong cơ thể đen đúa dưới lớp vải liệm, và để cho chắc, em đâm thêm một nhát xuyên từ vòm họng ra đến sau gáy nó.

Đây là cái giá phải trả khi xâm phạm đến vùng cấm kị. Đó là lòng tự tôn của một kị sĩ đã hơn trăm năm chinh chiến.

"...im...Grim!!"

"...?"

Grim hé mắt.

Trước mặt cậu, một gương mặt quen thuộc đầy lo sợ, và hơi đỏ ở khóe mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia.

"Tạ ơn trời..."

Zero ôm ghì lấy Grim, rồi dùng cả hai tay để ôm chặt lấy lưng cậu, vuốt nhẹ mái tóc cậu, và cả gương mặt cậu. Chặt đến nỗi nỗi cậu cảm thấy xương mình như muốn vụn ra.

Người này... đúng là đang sợ hãi nhỉ?

"Làm ơn... đừng bỏ ta lại một mình."

"...?"

Giác quan của một Reaper luôn mách bảo chủ nhân nó mọi thứ về cảm xúc của những sinh vật sống. Grim nhận thấy được linh hồn trước mắt đang dao động, lần đầu tiên từ lúc gặp nhau, ma nhãn của Grim nhìn thấy sự chuyển biến của một linh hồn. Zero quẹt mạnh đuôi mắt của mình tạo thành một vệt đỏ kéo dài trên da, em thở phào.

"Ta đã bảo rồi, là đừng có qua đấy. Đã bảo là hỏa lực của Genspect rất kinh khủng mà?!"

"..."

Từ nãy đến giờ. Thật sự đấy. Kể từ khi Zero nhận ra rằng đang vô thức ôm lấy Grim cho đến giờ thì em không ngừng cằn nhằn, trách móc. Chả biết vì sao em lại đổ quạu nữa.

Nói về Genspect. Sau khi ma thú bị tiêu diệt thì sẽ cần thời gian để cá thể khác được sinh ra, nên giờ việc đi qua nơi này trở nên dễ như trở lòng bàn tay vậy. Và còn một điều nữa, cực kì đặc biệt ở ma thú, đó là sau khi cái xác của Genspect hóa thành tro tàn, ngoài khối ma thạch to hơn nắm tay ra còn một hòn đá hay kim loại gì đó trông rất bắt mắt. Chắc là một phần sót lại của phản ứng kết tinh ma lực trong không khí. Zero không ngại mà nhặt cả hai cho vào túi.

Xuống đến cầu thang thứ, Zero dẫm dẫm chân xuống mặt đất. Không có tiếng vọng. Vậy là nhiệm vụ này đã kết thúc. Sâu hai mươi lớp. Một con đầu đàn. Tỉ lệ ma thú sinh ra không quá cao ở vùng sơ cấp. Vùng trung cấp vẫn rất ổn định.

Đường quay lại cảm giác xa tít tắp. Cứ đi mãi. Cả hai chẳng ai nói gì trên đường.

Đây rồi, mùi hương của lá sen. Và cả hơi nước mát mẻ nữa. Zero hít một hơi thật sâu. Cảm giác rã rời ở chân đã biến mất. Em nắm lấy cổ tay Grim và chạy ra khỏi cái hầm ngục ngột ngạt, đến nơi có trảng cỏ xanh và làn gió mát bên ngoài.

Xem ra, trở lại làm mạo hiểm giả cũng khá vui đấy chứ.

Zero ngừng suy nghĩ, cây bút lông trong tay cũng dừng tiếng sột soạt trên tấm giấy da dưới ánh đèn.

"Địa điểm: Sendaria. Số lượng ma vật ổn định. Hai mươi tầng. Ba phân loài. Một đặc cấp, hai sơ cấp.

Tái bút: Gửi cái này cho Argus ở lò rèn."

Em quay đầu lại, bên trong cái lều nho nhỏ được phù phép, một cái túi ngủ khác căng phồng hơi ấm, mái tóc bạc hơi lộ ra, thở đều đều. Zero đặt bút xuống viết thêm vài dòng nữa:

" Ghi chú: mạo hiểm giả sơ cấp cần trang bị 'áo choàng Salamander' trước khi tham gia vào vùng trung cấp. Nghiêm cấm hành vi phá hoại trật tự giữa các điều luật."

                                                                                        ---------------------

Sáng hôm sau, Zero tự mình dọn dẹp hết hành lí chất thành đống lại. Em huýt gió. Từ phía xa, hai con ngựa, một trắng như tuyết và một đen tuyền như nhung đang phi nước kiệu quay về. Tặng cho mỗi con một cái xoa đầu, Zero rút ra bản báo cáo bằng giấy da lúc tối. Mảnh giấy rung rinh, phập phồng như đang thở, phần rìa giấy tự động rách theo một hướng định sẵn, và bằng cách nào đó, một con chim có đầy đủ các bộ phận được gấp bằng giấy tung cánh bay lên không trung, xa dần rồi mất hút khỏi tầm mắt.

Sau khi gửi báo cáo về thành Etherea, em bắt đầu hành trình đến địa điểm tiếp theo. Một nơi khác nằm trong lãnh địa của khu rừng Đại Ngàn Sâm Lâm Underwood.

Tiếng guốc ngựa chậm rãi băng qua một khu vực đầy những rễ cây khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất, nắng lấp lánh xuyên qua tầng lá dày đặc trên đỉnh đầu quyện vào tiếng vỗ cánh của vài con chim rừng đủ sắc lượn qua lượn lại. Khu rừng hôm nay trông có vẻ rất yên bình.

Vượt qua một con suối, hai con ngựa dừng chân trước một hang động. Nói chính xác hơn là một đường hầm dẫn xuống lòng đất với các bậc thang và hai hàng đuốc trên những cái cột chạm trổ cầu kì.

"Cổng vào đây rồi, thị trấn dưới lòng đất - Hora Domi."

Adornia bề ngoài rất hoang sơ, khoảng hơn một nửa lãnh thổ được rừng rậm bao phủ. Tuy trông vắng vẻ nhưng bên dưới những cánh rừng già lại là một hệ thống dài đằng đẵng những thị trấn ngầm dưới lòng đất.

Tiếng guốc ngựa gõ lộc cộc theo từng bậc thang. Càng xuống sâu, không khí càng trở lạnh dù hai bên vách hang có treo đầy những hàng đuốc bập bùng. Có tiếng người văng vẳng từ xa vọng lại.

"Sắp tới nơi rồi, trông cậu xanh xao thế?"

Cả hai tiến tới một vách đá. Trông như là một địa đạo khổng lồ, thị trấn Hora Domi nằm gọn phía dưới một vùng đất bằng phẳng, cấu trúc hoàn toàn từ những rễ cây khổng lồ xuyên dưới lòng đất, người dân ở đây, lấy rừng cây làm nhà, lấy lá cây làm giường, lấy lửa làm ánh sáng, và ở đây dùng hàng loạt những cây nấm cao ngất ngưởng, đủ màu sắc làm đèn đường. Một cái cầu thang nhỏ bằng đá uống khúc dẫn xuống khoảng đất trống trải giữa thị trấn.

"Chúng ta sẽ đi xuống từ đây."

Zero xuống ngựa, thong dong cầm lấy dây cương của cả hai và để Grim ngồi trên yên cương trong trạng thái như say xe, đi bộ từ cầu thang đá dẫn xuống khu vực huyên náo bên dưới. Ở mỗi đầu cầu thang lại có những cửa sổ bằng đá, những đứa trẻ hiếu kì thuộc mọi chủng tộc vẫy tay với hai người.

Chiến tranh đã tàn phá Ardonia. Những đứa trẻ ở đây là những chồi non sẽ khởi đầu lại vùng đất này, chúng sẽ lớn lên, một lần nữa đưa Ardonia trở thành vương quốc hùng mạnh nhất, nếu như không tồn tại thứ gọi là chiến tranh. Có điều gì đó vừa vọng lại từ trong kí ức, đánh một tiếng âm vang trong đầu nữ kị sĩ.

"Tiếc là ta không thể dừng chân lâu được nhỉ?"

Zero lên tiếng, cố át đi cơn đau như búa bổ bỗng hiện lên trong đầu. Đã rất lâu rồi em không gặp lại cảm giác này. Có lẽ là mười năm, hai mươi năm, hay năm mươi năm. Nhưng dạo gần đây, những cơn đau như thế lại len lỏi vào trong bộ óc, khiến Zero không thể nào tập trung được. Em đổ lỗi cho những chấn thương từ chiến tranh. Tàn dư của cuộc chiến vẫn còn âm ỉ, trong cơ thể này, trong người dân nơi đây, và cả trong cốt lõi của thế giới. Chiến tranh sẽ không kết thúc, trừ khi nhân loại bị diệt vong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net