Trời tối, em sẽ đưa chị về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Song kính kết thúc đến khi Trương Nam tiến tổ quay phim đã hơn nửa tháng, nửa tháng này mỗi ngày nàng ngoại trừ tận tụy quay phim, chính là bị ép tiếp nhận quà tặng thiếu đạo đức từ fan CP. Từ vòng tay nhỏ bé, đến chú chó con dắt dây, đến bình sữa Nghiêm Vi, từng món quà đều khiến nàng nhớ tới những ngày làm việc với Tôn Y Hàm, mà fan siêu thoại cũng luôn trêu chọc họ đây chính là cuộc sống sau hôn nhân, Trương Nam khi cầm acc lướt nhìn bình luận của fan cũng vô cùng vui vẻ, nhưng vui vẻ cũng sẽ có một tia mất mát, bởi vì nàng cảm thấy vì diễn xuất mà nảy sinh tình cảm hình như chỉ có nàng.

Kỳ nghỉ 1 tháng 10, cả nước ăn mừng, du khách đi làm thuê bên ngoài đều trở về quê nhà đoàn tụ với gia đình. Mà Trương Nam bởi vì vào tổ quay phim không thể trở về Đại Liên, vẫn kiên trì ở Hoành Điếm. Chẳng qua sáng sớm tan ca, nàng ở trong phòng, có chút thương cảm, nàng nhớ nhà, cũng nghĩ đến họ Tôn kia.

Lúc này họ Tôn kia lại đang lên kế hoạch oanh oanh liệt liệt. Từ ngày Song kính kết thúc, cô không còn là Nghiêm Vi nữa, mà Trương Nam cũng không còn là Hứa Ấu Di nữa. Câu chuyện của Nghiêm Vi và Hứa Ấu Di tạm thời kết thúc, nhưng cô lại muốn dùng một thân phận khác để bắt đầu lại từ đầu, mở ra câu chuyện của Tôn Y Hàm và Trương Nam. Nửa tháng nay, cô đã liên lạc với Trương Nam, nhưng hoặc là vì nguyên nhân công việc, hoặc là rất lễ phép tán gẫu, cô cảm nhận được tâm ý của Trương Nam từ lời nói cử chỉ của nàng, nhưng Tôn Y Hàm cũng không nói, cô đang tìm thời cơ thích hợp, dù sao chuyện thổ lộ cô cảm thấy muốn tự mình làm. Mà ngày cô lựa chọn chính là ngày 1 tháng 10, tháng 4 và tháng 6 là tháng sinh nhật của các nàng, đại biểu cho các nàng từ quen biết đến biết nhau, đến yêu nhau. Mà số 1 là khởi đầu mới, Tôn Y Hàm hy vọng mỗi ngày sau này đều có thể cùng Trương Nam trải qua, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, mà Tôn Y Hàm cô chỉ yêu Trương Nam.

Về phần vì sao nói là oanh oanh liệt liệt, là Tôn Y Hàm đã đem kế hoạch thổ lộ của mình nói cho ba mẹ cùng em trai, có chút khẩn trương khi cô ở nhà diễn tập lời nói thổ lộ, còn để cho em trai trêu chọc nói, "Chị đây không phải là đang thổ lộ, ngược lại giống như là đang cầu hôn!"

Trong lòng Tôn Y Hàm, thổ lộ cần phải có cảm giác nghi thức, nhưng cảm giác nghi thức này là hai người. Cô không thích thể hiện rõ tình yêu của mình trước mặt mọi người, mà Trương Nam cũng vậy, có lẽ ngày thường đều là diễn viên công khai minh bạch, đối với tình cảm, các nàng đều hy vọng có không gian riêng của mình, mà các nàng chỉ cần nhận được lời chúc phúc của gia đình, bằng hữu cùng với sự ủng hộ của các haoxifan, như vậy là đủ rồi.
(haoxifan: tên fandom CP của 2 người)

"Chị, chị xem em liệt kê những thực đơn này có được không?" Em trai Tôn Y Hàm đưa tới một tờ thực đơn viết tay, trên đó có mấy món ăn được sắp xếp, " Dưa cải và xúc xích huyết, sườn heo om đậu, cá hoa vàng tương, tôm chiên, nồi bao thịt."

"Được a, có thể xem em đáng tin cậy. Đúng rồi, chị còn có một chuyển phát nhanh chưa lấy, chị đi lấy trước." Tôn Y Hàm hài lòng gật đầu.

"Sớm lấy về, chị nhìn xem tôm cua sông này tươi sáng bao nhiêu, em trai chị làm việc chị còn không yên tâm sao." Em trai giống như một đứa trẻ được khen ngợi, mở chuyển phát nhanh, bên trong nó vẫn còn sống cố gắng thoát khỏi số phận bị ăn.

Không nghĩ tới em trai ngày thường ham chơi lần này lại đối với chuyện của cô thương tâm như thế, cô nghe em trai đã xen lẫn giọng nói Nam Bắc cảm giác có chút buồn cười. Từ khi cô quen biết Trương Nam, giọng đã sớm nghiêng về phía Đông Bắc, chỉ là không nghĩ tới cô mới về nhà vài ngày đã mang theo hương vị Đông Bắc của người nhà.

Em trai còn chưa để ý đến ánh mắt đánh giá của Tôn Y Hàm, liền vội vàng chạy vào phòng bếp giúp ba mẹ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Mà Tôn Y Hàm không biết chính là, từ lúc cô nói với ba mẹ chuyện cô thích Trương Nam này, ba mẹ và em trai liền tán thành Trương Nam là người nhà của các cô, bởi vì mỗi lần Tôn Y Hàm nhắc tới tên Trương Nam, trong mắt không giấu được chính là sủng nịch cùng yêu thương.

"Mẹ, vậy con đi đón Nam Nam, buổi tối gặp. Đúng rồi đồ ăn chính là quá nhiều, năm người chúng ta không ăn được nhiều như vậy." Tôn Y Hàm có chút lo lắng ba mẹ làm quá nhiều, bởi vì đêm hôm trước tận mắt nhìn thấy ba khiêng cả một con heo về nhà, mà đi theo phía sau là mẹ cầm hai cái xe đẩy thức ăn cùng em trai tay xách các loại hoa quả.

"Con mau đi đón Nam Nam đi, trong lòng chúng ta biết rõ, trên đường chậm một chút a, Nam Nam quay phim vất vả để cho con bé ngủ trên đường." Tôn mama đáp, không cho Tôn Y Hàm nhúng tay vào phòng bếp của bọn họ. Mặc dù còn chưa từng gặp mặt, nhưng Tôn mama đã coi Trương Nam là người trong nhà, gọi thân thiết, mà trong lòng cũng là dùng tình yêu tràn đầy chờ đợi nàng đến.

Tôn Y Hàm lái chiếc Bentley, chính là chiếc xe mới được nhắc tới trong video trên máy bay của Trương Nam. Cô bật nhạc, bài hát đầu tiên là "Co-pilot, sit in my co-pilot"*. Tôn Y Hàm bị bài hát này tẩy não, cũng ngâm nga theo, dọc theo đường đi bài hát lặp lại cũng không cảm thấy nhàm chán. Mà khi sắp tới nơi, Tôn Y Hàm tắt nhạc, lại không che giấu được ý cười, lần này ghế phụ của cô chính là dành riêng cho người nào đó.
(*ghế phụ, ngồi trên ghế phụ của tôi)

"Cốc cốc" Có người gõ cửa, Trương Nam có chút kinh ngạc. Hôm nay mọi người đã sớm về nhà, sao còn có người đến gõ cửa, chẳng lẽ đoàn làm phim cấp phúc lợi tăng ca cho những người không về nhà như các nàng? Trương Nam có chút nghi hoặc mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy một Tôn Y Hàm cầm một thùng đồ cay!

"Chúc mừng ngày quốc khánh! Nam Nam, kinh ngạc hay không, ngoài ý muốn không!" Chỉ thấy Tôn Y Hàm dương dương đắc ý đặt một thùng lớn thanh cay trên mặt đất, chờ Trương Nam khen ngợi. Mấy ngày trước Trương Nam từng nói món ăn cay của thương hiệu này rất ngon, Tôn Y Hàm liền mua một rương lớn, tất cả đều giống nhau, có lẽ đây chính là sự lãng mạn của thẳng nữ sao.

"Sao em lại ở đây?" Trương Nam không phân tâm nhìn món đồ trên mặt đất, chỉ nhìn chằm chằm Tôn Y Hàm, mặt ngoài bình tĩnh kỳ thật nội tâm mừng như điên.

Tôn Y Hàm có chút thẹn thùng gãi gãi đầu, vốn là lấy hết dũng khí muốn trực tiếp thổ lộ, nhưng giờ phút này lại đột nhiên nhụt chí, không biết bắt đầu từ đâu. "Cái kia, em đến đưa cho chị mười một kinh hỉ", cô chỉ chỉ thanh cay trên mặt đất, "Làm cho thập nhất của chị trôi qua nóng bỏng."

"Nóng bỏng" Trương Nam không khỏi bật cười, "Em đây là tính từ gì vậy. Để chị xem em đã mang theo gì." Trương Nam ngồi xổm trên mặt đất đùa nghịch một thùng kia, kỳ thật nàng đang trốn tránh không nhìn Tôn Y Hàm, bởi vì nàng sợ nhìn tiếp, nàng nhịn không được ôm cô, kể lại nỗi nhớ mà mấy ngày nay không gặp.

Có lẽ bởi vì không nhìn thấy mặt mũi Trương Nam, dũng khí của Tôn Y Hàm lại trở về vài phần: "Nam Nam, chị còn nhớ lúc trước ở trường quay chị vừa ăn cay vừa nhìn em đọc thơ, sau đó chị còn cọ dầu lên kịch bản của em."

Trương Nam đáp: "Đương nhiên nhớ kỹ rồi, lúc ấy em còn cười nhạo chị ăn bị rơi, hừ, còn ở trên livestream cùng fan phàn nàn chị, dẫn đến hiện tại các nàng mỗi ngày đều tặng cho chị các loại yếm ăn." Trong lời nói của Trương Nam không nghe thấy một tia tức giận, càng giống như làm nũng.

"Vậy hôm nay em lại cho chị một bài thơ nữa đi" Tôn Y Hàm nhắm mắt lại, tự mình nói.

Trương Nam bị câu nói đột ngột này của cô làm cho có chút nghi hoặc, nàng quay đầu nhìn về phía Tôn Y Hàm, lại phát hiện hai mắt cô nhắm nghiền, tay cũng vẻn vẹn chỉ nắm thành nắm đấm, sau đó kiên định nói từng câu từng chữ.

"Em gặp chị, em nhớ rõ chị, thành phố này trời sinh đã thích hợp để yêu đương, mà chị trời sinh đã thích hợp với linh hồn của em." Tôn Y Hàm mở hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Trương Nam.

"Chị nghe hiểu." Trương Nam trả lời.

"A?" Tôn Y Hàm có chút sững sờ.

"Chị nói chị nghe hiểu, mà em có thể nói thẳng ra một chút." Trương Nam kiềm chế bất ngờ, nhưng nàng vẫn muốn nghe Tôn Y Hàm nói ba chữ bình thường và lãng mạn nhất.

"Em yêu chị." Tôn Y Hàm rốt cục không chần chừ, hào phóng bày tỏ tình yêu. Sau đó lại đến gần bên tai Trương Nam, hỏi: "Còn chị thì sao?"

Trương Nam đột nhiên kéo mặt Tôn Y Hàm ra, thừa dịp Tôn Y Hàm còn chưa lấy lại tinh thần, nhanh chóng hôn cô. Toàn bộ động tác tương đối nhanh, đến khi Tôn Y Hàm còn chưa cảm nhận được mùi hương của nàng, nàng đã rời đi, nhanh đến nỗi Trương Nam chỉ cảm nhận được cánh môi tiếp xúc mềm mại. Trương Nam kiễng mũi chân, ra vẻ thần bí trả lời: "Đây chính là đáp án của chị."

Tôn Y Hàm nở nụ cười, Trương Nam cũng nở nụ cười, tâm ý của nhau vào giờ khắc này được xác định, cả hai cũng trở thành lựa chọn kiên định nhất trong phần đời còn lại.

Tôn Y Hàm nắm lấy tay Trương Nam, tự nhiên mười ngón tay siết chặt. "Đi thôi."

"Đi đâu?" Trương Nam tựa vào vai Tôn Y Hàm, dịu dàng hỏi.

"Trời tối, em mang chị về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net