Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời mùa hạ làm cho lòng người oi bức, trên đường lớn chúng ta có thể thấy đằng xa xa xuất hiện mờ ảo, mặc dù trời hạ nắng nóng nhưng đường xá vẫn tấp nập người, những cửa hiệu cũng rất đông khách cũng trên đường lớn này gần đây xuất hiện một cửa tiệm bánh ngọt rất được ưa chuộng, khách hàng hầu hết là những học sinh hoặc là những người làm trong văn phòng công ty.

Một cửa tiệm rất tiện lợi vì không chỉ có bánh ngọt các loại còn cả nước uống, trang trí bố cục rất ổn trọng chủ yếu dùng màu sáng, làm cho cả không gian trở nên tươi mới không những thế lão bản cửa tiệm lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Thoạt nhìn cô ấy chỉ mới 23, 24 tuổi dáng người cao ráo, giọng nói trầm ổn rất được các nam sinh để ý. Gần đầy cũng được các nữ sinh yêu thích, họ đã thành lập một  Website fanclub dành riêng cho cô.

Trong cửa tiệm hiện tại đã quá tải lượng khách, nam nữ trẻ tuổi đều đến rất đông chỉ vì cô chủ tiệm xinh đẹp, làm cho người ta chỉ muốn ôm về làm của riêng. Các bạn trẻ hầu như vô cửa tiệm đều mong muốn tiếp cận cô chủ, nhưng tính cách cô ấy quá Cao Lãnh* nên mọi người chỉ có thể ngày ngày chạy qua đây ngắm nghía cô nào là chụp ảnh đăng lên fanclub, thảo luận trên trời dưới đất về " cô chủ tiệm bánh ngọt Nghiêm Vi"**

     *: cao ngạo lạnh lùng
          **: tên fanclub của các tiểu nam sinh, nữ sinh dành cho cô chủ tiệm bánh ngọt

~Tách ~~tách ~~

Tiếng máy ảnh và các dòng điện thoại đều đang hướng về một cô gái đang tất bật trong quầy bán. Cô mặc kệ mọi ánh nhìn của mọi người chỉ tập trung vào công việc của mình đúng lúc có một người bước vào quầy.

~Ring~~ ring

Tiếng chuông reo ing ỏi làm cô ngước mặt lên xem xét, trước mắt  xuất hiện một thanh niên tuấn tú người này không ai khác chính là nhân viên của cô

"Lão bản! chị đúng là thu hút cả nam lẫn nữa, em xem gần các cửa tiệm các lượng khách của họ đã chạy sang đây hết rồi" .

"Thế không phải tốt sao".  Mặc dù khó chịu vì sự quấy rầy của Tiểu Phàm, nhưng với một lão bản tốt tính lúc nào cũng lắng nghe nhân viên nói nhảm thì đây cũng là chuyện thường tình, mọi người làm trong cửa tiệm cô đều đối sự rất tốt với mọi người vì ở đây chẳng các là ngôi nhà thứ hai của cô thỉnh thoảng cô cũng chịu khó phối hợp trong cuộc trò chuyện linh tinh của mọi người.

"Tốt tốt lời của lão bản nói, không thể không tốt hơn được"  Tiểu Phàm rất biết tính khí của bà chủ của mình, là người cao ngạo, tự đắc nha. Với tính tình như vậy  mà lại có rất nhiều nam sinh yêu thích, nam sinh yêu thích thì là chuyện hợp lí nhưng vô lý thay lão bản của anh lại rất được phái nữ sinh hâm mộ và yêu thích, anh nhìn một lượt người ánh mắt của họ đều đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống làm anh toát cả mồ hôi. Tiểu Phàm đành lắc đầu nhìn người đang cấm cúi trên màn hình máy tính, một mạch không thèm chú ý đến nữa tiếp tục công việc của mình.

Sau chín giờ tối lượng khách giảm xuống, Nghiêm Vi chuẩn bị gọi các nhân viên thu dọn đóng cửa, cô ở trước quầy thu ngân kiểm tra tiền bán trong ngày, cảm giác đếm tiền thật là thoải mái, Nghiêm Vi thầm nghĩ nếu như có thể duy trì trước mắt lượng khách hàng như vậy chắc chắn sẽ không bị lỗ vốn, nghĩ đến đây tâm tình cô nở nụ cười an tâm.

Đợi Nghiêm Vi kết sổ xong, mới phát hiện đèn bên khu vực làm bếp còn sáng, cô sắp xếp sổ sách bỏ vào ngăn tủ và kiểm tra kĩ lưỡng một vòng mới khóa tủ lại một cách cận thận. Nghiêm Vi đi vào khu vực bếp thấy Tịnh Văn còn đang vệ sinh còn những người khác đã sớm tan làm.

"Bồ chưa về à". Nghiêm Vi đứng trước cửa nhìn Tịnh Văn thu dọn nhà bếp. Tịnh Văn là bạn của cô quen biết lúc còn đi du học bên nước ngoài, hai người có cùng sở thích làm bánh ngọt, hai người đã đăng kí khóa học làm bánh, sau khi về nước cô mở cửa tiệm cho riêng mình đồng thời cũng mời bạn thân làm thợ chính phụ trách bánh ngọt. Tuy cô và cô ấy cùng học nghề làm bánh ngọt nhưng tài nghệ của cô thua Tịnh Văn rất nhiều, sở trường của cô là pha chế.

"Vi Vi, bồ qua đây". Tịnh Văn ngước nhìn người vừa phát ra âm thanh, cô ngoắc ngoắc tay.

"Đừng nói bồ làm ra loại bánh mới ". Quá hiểu tính nhau nên mỗi lần Tịnh Văn dùng nụ cười, điệu bộ ngoắc ngoắc này là cô đã biết.

"Bồ ăn thử". Tịnh Văn lấy bánh ra trên tay cầm chiếc muỗng mút một mẫu bánh nhỏ đem đến môi Nghiêm Vi. Nghiêm Vi cũng không hề khách sáo há miệng ra ăn một cách nhẹ nhàng, trong khi chờ đợi câu trả lời của Nghiêm Vi, Tịnh Văn cũng nếm thử một chút, cô nhìn Nghiêm Vi nhắm mắt thưởng thức, làm bạn tốt của cô nhiều năm nên cô hiểu rất rõ dưới khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Vi là một người có năng lực rất mạnh, lúc trước cô còn lặng lẽ thầm mến bạn tốt của mình, có đều, sau đó cô chọn làm bạn tốt và nhân viên của của ấy, vì cô biết như thế sẽ tốt hơn cho mối quan hệ của hai người. Không phải vì cô sợ sẽ rạng nức quan hệ bạn bè mà cô đã suy nghĩ thông suốt, cô chỉ  là say nắng cùng hâm mộ, yêu thích Nghiêm Vi chứ không phải yêu theo kiểu nam nữ.

"Thế nào".

"Tay nghề của bồ ngày càng lên, ngày mai có thể đem ra quầy bán". Trước sự mong đợi của Tịnh Văn, Nghiêm Vi chỉ giơ ngón cái lên biểu đạt tâm ý của mình.

"Giờ cũng đã khuya, bồ cũng nên về rồi". Nghiêm Vi quan tâm nói.

" Hôm nay, mình không có chạy xe tới". Tịnh Văn đem ánh mắt long lanh nhìn Nghiêm Vi.

" Dọn dẹp đi, mình đợi bồ ở ngoài". Nghiêm Vi bỏ lại một câu rồi xoay người bước ra ngoài.

Tịnh Văn hoàn tất mọi việc trong bếp cô tắt đèn, đảo một vòng trong cửa tiệm xem các bóng đèn cùng các thiết bị khác đã tắt hoàn toàn chưa, sau khi xem xét, cô bước ra cửa và khóa lại, cô vinh hạnh được Nghiêm Vi đưa cho cô một chiếc.

Lúc Tịnh Văn bước ra khỏi cửa tiệm đã thấy chiếc xe moto của Nghiêm Vi đang đậu bên lề đường. Với đôi chân dài của mình cô chỉ đi mấy bước đã đứng trước mặt Nghiêm Vi. Cô tiếp nhận nón Nghiêm Vi đưa cho, sau khi yên vị ngồi phía sau Nghiêm Vi cô vòng tay ra ôm cả con người phía trước.  Mỗi lần Tịnh Văn hơi thân mật với cô, Nghiêm Vi đều ngưỡng ngùng, cô cho rằng chỉ có tình nhân mới có thể thân mật như vậy.

Xe nhanh chóng chạy  trên đường lớn, nhìn dòng xe chạy qua lại, người người đông đúc cho biết E thị rất phồn hoa. Rốt cuộc xe cũng dừng trước tiểu khu, đất ở E thị khá đắt đỏ, Tịnh Văn mua được nhà ở tiểu khu này chứng tỏa cô là người giỏi gian, kiếm được một khoản khá khá tiền.

Sau khi đưa Tịnh Văn về nhà an toàn, Nghiêm Vi chợt nhớ mình bỏ quên ví tiền trong cửa tiệm, cô quay đầu xe lại hướng cửa tiệm đi đến. Thời điểm cô bước ra cửa, trời bỗng dưng đổ mưa, đành trở vào, trời ngoài đang mưa tâm tình cô cũng không khá lên, cô đem dụng cụ ra pha một cốc cà phê.

Hoàn tất, cô bày ra trên bàn có cửa sổ sát đất ngắm mưa rơi và thưởng thức cà phê cùng bánh ngọt Tịnh Văn để lại. Cô muốn cảm nhận mình là thực khách một lần, đúng lúc này bên ngoài  thấm thoát một bóng người đang đứng dưới mái hiên cửa tiệm.

Nhìn bóng lưng của cô gái, Nghiêm Vi kết luận cô gái này khá trẻ, dáng người mảnh mai chắc hẳn cũng thuộc loại mỹ nhân. Quan sát một lúc cô thấy người bên ngoài bắt đầu có cảm giác lạnh, không biết xuất phát từ lòng thương xót hay còn thứ khác, cô không đành lòng nhìn cô gái ấy chịu đựng, cô đứng dậy bước ra ngoài.

Hứa Ấu Di cảm thấy ông trời cũng đang xem thường cô, hôm nay là một ngày tồi tệ đối với cô. Vì để thỏa lòng ba mẹ cô, nên cô mới đi xem mắt người mà họ đã chọn cho cô, trong anh ta cũng khá ổn, có sự nghiệp nhưng ngay từ lần đầu gặp mặt anh ta  đã giở trò háo sắc. Người như vậy mà ba mẹ cô cũng có thể giới thiệu cho được, cô nhất quyết  từ nay về sau không thèm nghe lời của họ nữa. Từ sau khi bạn trai cũ của cô sang nước ngoài và kết thúc mối quan hệ với cô thì gia đình cô lúc nào cũng thúc ép cô đi xem mắt. Cô biết họ chỉ quan tâm cô, không muốn cô suốt ngày ủ rủ. Đang trong suy nghĩ miên mang của mình, bất chợt nghe phía sau lưng có tiếng gọi mình, cô quay người lại.

"Cô gọi tôi". Ấu Di ái ngại với người trước mắt.

"Tôi thấy cô có vẻ lạnh nên muốn hỏi cô có muốn vào trong ngồi không". Nghiêm Vi hơi khó chịu khi người khác phất lờ lời nói của mình. Cô định quay người trở vào trong thì cô gái ấy lên tiếng.

"A! Cảm ơn cô". Ấu Di khá bất ngờ với lời mời từ một người không quen như thế, nếu như là một người đàn ông cô sẵn sàng từ chối, nhưng đây chỉ là một cô gái nên cô cũng yên tâm.

Nghiêm Vi bước vào trước, Ấu Di sau khi bước vào cửa cô quan sát nơi này một lượt, đối với biểu hiện của Ấu Di, Nghiêm Vi đã sớm chú ý tới sự tò mò của cô ấy, cũng không cảm thấy phản cảm gì, trái lại cảm thấy có chút đáng yêu.

"Hiện tại tiệm tôi chỉ còn cà phê, cô dùng được chứ " Nghiêm vi nhìn người đang đánh giá cửa tiệm của cô.

"Tôi thích cà phê". Đối với câu hỏi cô Nghiêm Vi, Ấu Di đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.

Nghiêm Vi cầm tách cà phê đưa tới trước mặt Ấu Di, cô cũng lấy một tách khác ngồi đối diện với cô ấy. 

Ấu Di hơi đỏ mặt, vì vừa rồi cô xem hơi nhập tâm, cô ấy không nghĩ mình quá phận đi chứ.

"Tôi Hứa Ấu Di, 24 tuổi". Ấu Di đưa cách tay ra Chào hỏi.

"Nghiêm Vi, tôi nhỏ hơn Hứa tiểu thư một tuổi". Vì để không bất lịch sử với người ta, Nghiêm Vi bắt lại cách tay của Ấu Di, cái nắm tay này làm cho cô có cảm xúc mãnh liệt, nhiều lần tiếp xúc thân mật với Tịnh Văn cô chưa bao giờ có cảm giác lòng ngực đập liên hồi như vậy.

"Tôi không phải là tiểu thứ gì hết, cứ gọi tôi là Ấu Di được rồi". Cô cảm thấy người trước mắt là một người cứng ngắt, không thích giao thiệp với người khác, đặc biệt từ cô ấy toát ra ra sự Cao Lãnh.

Cả hai chỉ mới gặp nhau vài phút nên cũng không có chuyện gì cần trao đổi, cứ thế một người ngồi nghịch điện thoại một người ngồi thưởng thức cà phê đôi lúc nhìn người đối diện. Cũng mai cục diện rối rấm này khéo dài cũng không lâu, bên ngoài có dấu hiệu tạnh mưa. Ấu Di chỉ chờ giây phút này, cô đứng lên và không quên cảm ơn Nghiêm Vi đã cho cô vào.

"Khoan đã". Nghiêm Vi thấy Ấu Di chuẩn bị ra về thì cô gọi lại, cô nhanh chóng lấy ra một chiếc dù đưa cho cô.

"Cảm ơn em". Nhìn không ra cô ấy còn có thể chu đáo như vậy.

"Thay vì cảm ơn, hoan nghênh lần sau Ấu Vi ghé thăm cửa tiệm tôi". Nghiêm Vi cũng không hiểu đối với Ấu Di mình lại có cảm giác đó, cô rất muốn thân cận với cô gái này, đây là lần đầu trong đời cô muốn tìm hiểu thêm về Ấu Di.

Ấu Di cầm chiếc ô quay lưng bước ra ngoài, thực ra trong lúc cô ngồi nghịch điện thoại, cô có thể cảm nhận được ánh mắt dáng trên người mình,cô rất lúng túng nha, lần đầu tiên được một người cùng giới nhìn mình bằng ánh mắt đó, ánh mắt của Nghiêm Vi còn sắc bén hơn tên biến thái mà ba mẹ cô giới thiệu. Cô thiết nghĩ chỉ là Nghiêm Vi hiếu kì về cô, cho nên cô không thể dùng từ biến thái trên người Nghiêm Vi được.

Nhìn Ấu Di đã đi khuất, Nghiêm Vi quay trở vào trong cửa tiệm. Trong lúc dọn dẹp tách cà phê, cô vô tình nhìn lại bàn tay mình, Nghiêm Vi đem bàn tay đã sờ qua tay Ấu Di đưa lên mũi ngửi.

Đôi lời của tui: Kết thúc chương 1 tại đây, mong đọc giả sẽ yêu thích chiết fic đầu tay về Vi Vi Di Tiếu, đây là couple bên Trung đầu tiên tui ship nha🥰🥰

Vì sự chờ đợi song kính phần 2 ra, chúng ta cùng xem 2 bạn trẻ phát đường cho hội Vi Vi Di Tiếu nào 😋

Có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm, chúc moi người đọc fic vv 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net