Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy New Year🎇🎇🧨🧨🎉🎉 mọi người.

Năm mới vạn sự khởi đầu nan.

Chúc các bạn còn đi học, năm mới học tập chăm chỉ, đạt nhiều thành tích tốt trong học tập, một năm vui vẻ hạnh phúc bên gia đình cùng bạn bè.

Chúc các bạn đã đi làm, năm mới gặp nhiều thuận lợi, thăng chức, đặt biệt là lương cao nha ☺️, một năm vui vẻ hạnh phúc bên gia đình cùng bạn bè.

Nhanh he chưa gì đã đu hai mẻ 5,6 tháng rồi. Mong mọi người ở lại với hai ẻm lâu dài hơn, cùng nhau chứng kiến thành quả khổ luyện của hai bạn trẻ (nổi tiếng hơn).

Sau một đêm mặn nồng, cả người Hứa Ấu Di mệt mỏi đến rả người. Nói là trừng phạt Nghiêm Vi, không ngờ người không xuống giường được lại là bản thân, cô càng nghĩ càng tức tối trong lòng, liền nhéo người kế bên.

Nghiêm Vi đang ngủ ngon giấc thì bị cơn đau làm cho thanh tỉnh một chút, cô xoa xoa đôi mắt còn say ngủ của mình, nhưng chỉ thấy Hứa Ấu Di đang say giấc, cô thoáng nghĩ chẳng lẻ bảo bối nhà mình ngủ mớ. Nghĩ như vậy xong, khóe miệng liền nhếch lên, bình thường mỗi lần cô làm đều gì khiến bảo bối không hài lòng liền bị nhéo một cái rõ đau, riết cô cũng tập thành thói quen nhưng không ngờ đến cả ngủ mơ cô ấy cũng ra tay với cô. Càng nhìn gương mặt của bảo bối nhà mình cô càng thấy dễ thương, kềm lòng không được liền cuối người hôn lên môi bảo bối nhà mình vài cái rõ to.

Mặc dù đang nhắm mắt nhưng cô có thể cảm nhận được Nghiêm Vi đang nhìn cô, nếu như bình thường Nghiêm Vi dùng ánh mắt say đấm này nhìn cô, lúc ấy cô sẽ né tránh một chút, rất may cô đang giả vờ ngủ nên không cần phải tránh đi đâu. Nhưng đến khi đôi môi Nghiêm Vi cứ thế hôn cô vài cái thì dù người ngủ say cũng phải tỉnh huống hồ là cô đang giả vờ. Cứ như thế bị nụ hôn Nghiêm Vi làm cho tức điên, liền không khách khí mà ném cái gối lên đầu Nghiêm Vi.

"Phu nhân! Chị không lãng mạn gì hết?".

"Đây mà là lãng mạn sao? Đây rõ ràng là em đang quấy rầy giấc ngủ người khác!".

"Em thấy trên phim người ta hay làm vậy với nhau". Nghiêm Vi nói xong trên môi liền bĩu ra.

Nếu như là người không thân cận với Nghiêm Vi thì nhìn Nghiêm Vi nũng nịu như vậy liền nghĩ cô gái này dễ thương. Nhưng không, cô gái này thật ra chỉ đang muốn hành động của mình được thông qua một cách dễ dàng thôi. Cô không thèm đôi co với kẻ chiếm tiện nghi mình, liền bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Nghiêm Vi nhìn cơ thể xích lõa của Hứa Ấu Di đang bước đi, yết hầu của cô liền cử động, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi giường đi theo sau Hứa Ấu Di. Nhưng đều cô không nghĩ đến là cửa phòng tắm hôm nay lại bị Hứa Ấu Di khóa lại.

"Phu Nhân ơi!".

".........".

"Bảo bối ơi!".

"..........".

"Bà xã ơi!".

"..........".

Dù Nghiêm Vi ở ngoài cửa mè nheo thế nào?, Hứa Ấu Di cũng nhất quyết không mở cửa, đây xem như là trừng phạt nhỏ cô dành cho Nghiêm Vi.

Chẳng biết Nghiêm Vi đứng ở ngoài cửa phòng tắm bao lâu nhưng lúc Hứa Ấu Di mở cửa thì đã thấy Nghiêm Vi trần như nhộng đứng khoanh tay hờn dỗi nhìn cô.

Hứa Ấu Di nhìn những dấu ấn mình để lại trên cơ thể Nghiêm Vi trong lòng lập tức vui sướng, cô nhanh tháo dây buộc của áo ngủ trên eo mình ra, sau đó hai tay cô mở rộng áo ngủ, cơ thể nóng bỏng lập tức phơi bày trước mặt Nghiêm Vi

"Lạnh không?".

"Phu Nhân! Chị quá đáng lắm". Nói xong liền nhào tới ôm Hứa Ấu Di.

Sau khi Nghiêm Vi ôm lấy, Hứa Ấu Di  liền nhanh tay phủ cả cơ thể cả hai vào áo ngủ, hai cơ thể mát lạnh tiếp xúc liền sưởi ấm cho nhau.

Chỉ cần Hứa Ấu Di động thái một chút cô liền thu hồi móng vuốt, Hứa Ấu Di như vậy làm sao mà hờn dỗi lâu được. Nghiêm Vi rất thỏa mãn liền hôn lên môi Hứa Ấu Di, hôn môi một lúc tâm liền động, hai cơ thể trần trụi ôm ấp càng dễ bùng cháy ngọn lửa đang âm ỉ. Bàn tay Nghiêm Vi từ ôm eo mà dần dần chuyển sang vuốt ve khắp cơ thể Hứa Ấu Di, mỗi một nơi cô chạm tới lửa nóng liền tại nơi đó mà phát hỏa.

Ngay từ khi lần đầu Nghiêm Vi chạm vào cơ thể, cô đã hoàn toàn không khống chế được cơ thể mình, cơ thể cô luôn nhanh phản ứng với sự vuốt ve dù chỉ chạm nhẹ cũng khiến cơ thể cô rung rẫy mà đáp trả.

Hứa Ấu Di vì sự tấn công kiệt liệt của Nghiêm Vi mà cơ thể kiệt liệt thở dốc, đôi chân vì thế cũng không thể đứng dựng như ban đầu.

"ừm!... Vi Vi... Chị....".  Hứa Ấu Di khó khăn thốt ra trong nụ hôn mang tính xâm chiếm ác liệt này.

Nghiêm Vi khi nghe những lời đứt quãng của Hứa Ấu Di thì ngừng lại động tác, cô thu lại đầu lưỡi đang càn quét khoan miệng, cũng buông tha đôi môi mê của Hứa Ấu Di. Hai đôi mắt nóng bỏng chạm nhau, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đối phương, Nghiêm Vi cũng hiểu, vì thế liền nhanh tay bế người Hứa Ấu Di lên, thật ra trong lúc cơ thể tiếp xúc cô cảm nhận được cơ thể Hứa Ấu Di mềm yếu đi, cộng thêm  ánh mắt cùng từ ngữ đứt đoạn lúc nảy thì cô liền hiểu, tiểu bảo bối nhà cô sắp đứng không vững.

Thả nhẹ người Hứa Ấu Di nằm trên giường, một lần nữa Nghiêm Vi nhào đến người Hứa Ấu Di.

Sáng sớm hai người đã vận động kiệt liệt một phen, sau khi kết thúc công cuộc lăn lộn trên giường hai người nhanh chóng tắm rửa, sau đó gấp gáp đi làm, hai người vừa mới xuống tới đại sảnh của chung cư, Nghiêm Vi liền gặp được chú bảo vệ lúc trước, liền nhanh Chào hỏi một chút.

Một người dùng gương mặt tươi tắn, một người dùng vẻ mặt mệt mỏi đi tới chỗ làm của hai người.

Trong phòng làm việc, Hứa Ấu Di một tay gõ chữ trên máy tính, một tay cầm bánh mì ngọt cắn cắn nhai nhai, hình ảnh này làm cho tất cả các đồng nghiệp trong phòng đều kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mỹ nữ của họ như vậy, liền cùng nhau xúm lại bàn tán một phen.

Trương Vãn cũng là lần đầu tiên gặp được trường hợp như vậy, nhưng khi quan sát trên người Hứa Ấu Di một chút liền phát hiện ra ngay, cô kéo ghế của bản thân sát lại ghế của Hứa Ấu Di, sau đó nghiêng người thì thầm bên tai Hứa Ấu Di.

"Tuổi trẻ thật tốt! Nhưng cũng phải biết tiết chế nha".

Nghe Trương Vãn nói xong, Hứa Ấu Di liền bị nghẹn không nói ra lời, cô cảm nhận được sức nóng trên mặt mình đang tỏa ra. Trước khi đi ra ngoài cô đã ngấm kĩ bản thân mình một lượt xem xem có gì bất ổn không nhưng cũng không qua mắt được chị em tốt của mình.

"A Vãn!".

" Chị nghe đây!".

Hứa Ấu Di nhìn khuôn mặt cùng thái độ của Trương Vãn thì hết sức ngượng ngùng, lời đến miệng nhưng mãi không thốt ra được.

"A Vãn! Chị đừng cười trêu chọc em nữa".

"Chị đâu có cười trêu chọc em". Trương Vãn nhúng vai tỏ rõ thái độ bình thường của mình.

"Trên mặt của chị đang bán đứng chị rồi!".

Nghe xong câu này của Hứa Ấu Di, Trương Vãn liền không nhịn nữa mà cười ra tiếng, khiến mọi người trong phòng hoảng hốt.

"A Vãn! Chị nhỏ tiếng một chút, mọi người đang nhìn chúng ta kìa".

Trương Vãn cũng biết có chút lớn tiếng liền chấp tay hướng mọi người trong phòng nói " xin lỗi". Xong cô nén cười nhìn Hứa Ấu Di đang đen mặt nhìn mình.

"Không trêu em nữa". Nói xong cô cũng bắt đầu nghiêm túc làm việc của mình.

Sau một phen bị trêu đùa, Hứa Ấu Di lấy di động nhắn cho Nghiêm Vi một tin. Sau đó thu dọn một số thứ trên bàn, xong cô cũng nghiêm túc tiếp tục xử lý công việc lúc nảy còn dang dở.

Từ khi có được Hứa Ấu Di ở bên cạnh, mỗi ngày đi làm mọi người đều thấy gương mặt tràn đầy tình yêu của Nghiêm Vi, mặc dù biểu hiện của cô vẫn giống thường lệ nhưng mọi người trong tiệm đều nhìn thấu, nhưng hôm nay lạ hơn ngày hàng rất nhiều.

Phương Phỉ bởi vì lòng hiếu Kì quá lớn, cô đi tới bên cạnh Nghiêm Vi dò hỏi, nhưng chưa kịp hỏi câu nào thì cô phát hiện trên cổ của lão bản xuất hiện một dấu hôn rõ to, nhìn thôi cũng đủ biết lý do hôm nay lão bản có mùa xuân hơn mỗi ngày.

Vì thế mà trong tiệm liền xôn xao, thì thầm to nhỏ làm sao lại lọt vào tai của lão bản, thế là  mọi người được ngắm gương mặt hồng hồng lão bản. Đến giờ mở cửa thì mọi người mới hết xôn xao cùng trêu đùa lão bản của họ.

Từ khi khai trương quán đến bây giờ lượng khách đến đến quán có xu hướng ngày một tăng lên, lợi nhuận vì thế càng tăng thêm. Lượng khách duy trì lâu dài vẫn là lứa tuổi thanh thiếu niên, cũng là do sức ảnh hưởng của bà chủ cửa tiệm.

Tầm mười một giờ trưa, từ cửa ra vào mọi người có thể thấy cô bé hôm trước cưỡng hôn lão bản của họ đã tới, lần này đi tới trên tay cô bé còn cầm theo một bó hoa. Tất cả mọi người đều ngừng lại nhìn cô bé đang đi về phía Nghiêm Vi đang ngồi trên quầy.

Nghiêm Vi đang gõ gõ bàn phím máy tính thì trước mắt xuất hiện một bó hoa bách hợp, cô ngước mặt xem chủ nhân của bó hoa này là người nào? Đối diện với sự nhiệt tình của cô bé Nghiêm Vi không biết phải làm sao cho phải? Cô đang thất lạc trong suy nghĩ của mình thì nghe giọng quen thuộc đằng sau lưng cô bé truyền đến.

Nghiêm Vi chột dạ liền đứng dậy bỏ mặc cô bé kia đang ngơ ngác mà đi tới chỗ Hứa Ấu Di đứng.

"Chị đến tại sao lại không báo cho em hay?".

"Nếu báo em, sao chị nhìn được một màn này chứ". Khi nói câu này ánh mắt cô nhìn chăm chú cô bé kia.

Nghiêm Vi nghe câu này của Hứa Ấu Di liền nghĩ không xong, cô là vô tội, khi không bị phu nhân hiểu lầm, lần này về nhà đời cô chắc xong rồi.

"Phu nhân!...".

Hứa Ấu Di không nghe lời Nghiêm Vi nói mà cô đi tới chỗ cô bé kia đứng, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ chào hỏi cô bé kia.

"Em thích Vi Vi nhà chị ở điểm nào?". Chào hỏi xong, Hứa Ấu Di không vòng vo mà trực tiếp hỏi cô bé kia.

"Thích mọi thứ trên người chị ấy".

"Vậy em có biết Vi Vi đã có người yêu rồi không?".

"Vâng! Em biết, nhưng cũng chỉ là người yêu, nếu em duy trì theo đuổi chị ấy, có thể một ngày nào đó chị ấy sẽ cảm động thì sau..".

"Vậy xem em có khả năng tới đâu". Nói xong cô liền kéo Nghiêm Vi lại, ở trước mặt mọi người mà hôn lên đôi môi của Nghiêm Vi.

Nghiêm Vi bị hôn bất ngờ liền trợn mắt kinh ngạc nhìn Hứa Ấu Di, nhưng không để Hứa Ấu Di thất vọng, cô liền nhanh chóng làm sâu nụ hôn này lên.

Mọi người được một phen xem phim tình cảm lãng mạn không cần tốn tiền vào rạp chiếu phim. Nhìn hai người cư nhiên ôm hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người, Tịnh Văn cảm thấy ganh tị với bạn thân của mình, cô chỉ biết đứng đó nhìn Trương Vãn.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Nghiêm Vi liền nắm lấy tay Hứa Ấu Di lên hôn, cô nói :" Giới thiệu với mọi người, người con gái đứng trước mặt mọi người đây là người con gái duy nhất tôi yêu và sẽ mãi yêu, cô ấy tên Hứa Ấu Di".

Hứa Ấu Di rất hài lòng với câu tuyên bố của Nghiêm Vi. Từ lúc cô yêu Nghiêm Vi da mặt mỏng của cô đã bị cô bỏ lại, cô nhìn một lượt ánh mắt thất vọng của nhiều người trong quán thì lòng bỗng vui sướng hơn bất cứ thứ gì. Như vậy từ nay về sau mọi người không còn ảo mộng mà muốn chiếm Nghiêm Vi nhà cô nữa.

Nghiêm Vi lần nữa nắm chặt tay Hứa Ấu Di đứng trước mặt cô bé kia, nói:" Tôi không biết bản thân đã khiến cho em yêu thích tôi như vậy, nhưng rất xin lỗi em vì tôi đã có người trong lòng, tôi thật sự rất yêu cô ấy, mong em hãy từ bỏ một người như tôi".

"Nếu như em xuất hiện trước chị ta, chị có thể thích em không?".

"Không! Em còn quá trẻ".

"Em sẽ nhanh trưởng thành".

"Dù em trưởng thành đến đâu, tôi cũng không động tâm với em".

"Em sẽ không từ bỏ chị". Nói xong câu này cô bé liền nhanh rời khỏi quán.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net