Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, lúc Nghiêm Vi tỉnh dậy, Hứa Ấu Di còn đang đắm chìm trong mộng đẹp. Cô như vậy nằm nghiêng bên người Nghiêm Vi, đầu gối lên vai Nghiêm Vi, tay siết chặt vòng Nghiêm Vi, cái chăn mềm mại đắp đến hông cô, lộ ra đường cong của cái lưng trơn bóng trắng nõn, mặt trời vừa lúc mới lên, chiếu đến làn da của cô, không chỗ nào không động lòng người.

Nghiêm Vi cảm thấy ông trời đãi ngộ rất tốt với bảo bối nhà cô, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thân hình có thân hình, người lại ôn nhu.

Cô cứ thế nằm bên cạnh Hứa Ấu Di, ngắm nhìn dung nhan cô ấy vài giây, mới sờ sờ mũi, thay cô ấy đắp chăn, sau đó nhẹ nhàng rời giường.

Lúc Nghiêm Vi tắm xong đi ra, Hứa Ấu Di vẫn trong tư thế ngủ an ổn, có lẽ do tối qua hai người vận động quá mức kiệt liệt, nên dù cho Nghiêm Vi tạo ra tiếng động lớn, Hứa Ấu Di vẫn không chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

Nhìn Hứa Ấu Di mệt mỏi như vậy, cô không đành lòng đánh thức cô ấy, dù sao thời gian vẫn còn sớm, đợi cô chuẩn bị bữa sáng xong, lúc đó đánh thức cô ấy cũng không muộn, nghĩ như vậy Nghiêm Vi liền nhanh chóng đi vào bếp.

Hai người có thói quen dùng bữa sáng tại nhà, vì thế cũng thường xuyên đi tới siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, mỗi một lần như vậy đều rất xót cho chiếc tủ lạnh, lúc trước cô từng muốn đổi nó đi nhưng Hứa Ấu Di bảo đây là món đồ từ tháng lương đầu tiên nên cô ấy rất trân trọng nó, cũng như mỗi một món đồ trong nhà đều có kỉ niệm đặc biệt với cô ấy, lúc đó khi cô ấy nói như vậy, cô cho rằng cô ấy chỉ đang tiết kiệm nhưng dần dần cô mới thấu hiểu.

Hoàn tất xong bữa sáng, Nghiêm Vi tháo chiếc tạp dề trên người, vào phòng đánh thức Hứa Ấu Di.

Hứa Ấu Di trước mắt Nghiêm Vi chẳng khác nào là một con sâu lười, cả người đều rút vào ổ chăn nhằm che đi những tia nắng, như vậy rất khó để thở, Nghiêm Vi lắc đầu cười khẽ một tiếng.

Cô thả nhẹ người ngồi bên mép giường, vén lên một góc chăn, khuôn mặt đỏ của Hứa Ấu liền đập vào mắt, đây không phải là do thiếu dưỡng khí hay sao?. Cô gái này tính làm bản thân nghẹt thở đến chết sao? Thật muốn đánh đòn mà.

Hứa Ấu Di cảm nhận cơn gió mát lạnh phà vào mặt thì chân mày liền dãn ra, cô biết nếu bản thân không nhanh dậy, có thể phải trễ giờ làm nhưng cơn buồn vẫn còn, cô không muốn dậy.

Nhưng Nghiêm Vi đang ra sức quấy rầy giấc ngủ của cô, phương thức của cô cũng rất khác người, nếu cô mà không nhanh dậy có thể đôi môi của cô không cần dùng đến son môi nữa, đây rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của cô mà, sao cô ấy có thể không chút liêm sĩ nào hết vậy?.

"Phu nhân! Nếu chị còn nằm đấy nữa sẽ trễ giờ mất, không phải chị nói hôm nay có buổi họp sao. Nếu không dậy em có thể nói với lão ba một tiếng, nói với lão ba con dâu ngài ấy không thể đi làm được trong hôm nay, hôm khác lão ba mở cuộc họp, chị xem có phải bảo bối của chị tốt với chị không?".

Bên tai nghe Nghiêm Vi nói không ngừng nghỉ, cô thật muốn gõ lên đầu cô ấy, tại sao con người này lại độc ác đến thế rõ ràng biết cô sợ lão ba của cô ấy, ấy vậy còn đe dọa cô nữa, rõ ràng là không thương cô mà. Hứa Ấu Di vẫn nhắm chặt đôi mắt, biểu hiện cơ mặt cho biết cô đang rất không vui, miệng lẩm bẩm: "Vi Vi! Lúc trước tại sao chị không phát hiện ra em có thể nói nhiều như thế, phiền chết đi được".

"Phu nhân! Em đếm từ 1 đến 5 chị mà không dậy, em sẽ gọi cho Trương Vãn nói chị hôm nay xin phép nghỉ".

"Sao chị có thể rước một kẻ phiền phức như em về nhà được chứ!".

"1...2...".

Chưa để Nghiêm Vi đếm đến 5, Hứa Ấu Di liền giơ một cánh tay ra hướng đến Nghiêm Vi. Nghiêm Vi cũng không cho cô đợi lâu liền kéo Hứa Ấu Di ngồi dậy, tấm chăn vì động tác của Nghiêm Vi mà tuột khỏi người Hứa Ấu Di, cơ thể không một mảnh vải cứ như thế phô bày trước mặt Nghiêm Vi.

Nói đến cơ thể của Hứa Ấu Di, Nghiêm Vi còn quen thuộc hơn cả Hứa Ấu Di, nhưng cô cảm thấy dù nhìn bao nhiêu lần, cô cũng không thấy đủ, mỗi một lần nhìn thấy đều có tâm trạng khác nhau. Hiện trên người Hứa Ấu Di đã đầy rẫy những dấu vết của đêm qua để lại, có chỗ đã thâm đen, chỉ cần cô ấy nhìn thấy bản thân mình thành ra như vậy chắc chắn cô được ban lệnh cấm ngay tức khắc.

"Vi Vi! Chị không có sức đi lại".

Hứa Ấu Di nói như vậy, lão công như cô có thể không tuân theo sao, liền nhanh bế Hứa Ấu Di rời giường, đến việc tắm rửa, mặc quần áo đều một tay cô phụ trách. Như vậy rất tốt, nếu không lỗ tai cô đã bị cô ấy không thương tiếc mà vặn lấy, mấy ngày liền đều phải ăn chay rồi.

Thời gian cũng rất vừa phải, đưa Hứa Ấu Di đến công ty chỉ mới 8 giờ kém 15.

Trùng hợp lúc này chiếc xe đắt tiền của Tạ Nhất Phàm cũng tới.

Anh ta không một câu báo trước, túm lấy cổ áo Nghiêm Vi, hành động này của anh cũng khiến nhiều người chú ý đến.

Hứa Ấu Di còn cho rằng Tạ Nhất Phàm đến tìm mình, cô cố ý lùi ra sau Nghiêm Vi một chút, như vậy anh ta có thể thấy được mà dừng lại, nhìn gương mặt đầy phẫn nộ của anh khiến cô lo sợ, không suy nghĩ mà nắm lấy bàn tay anh, không cho anh tổn hại Nghiêm Vi.

"Tạ Nhất Phàm, anh mau buông Vi Vi ra".

"Ấu Di! Con người của cô ta rất bỉ ổi, anh nói cho em biết...".

"Tạ tiên sinh, xin anh tự trọng, có thể ở chốn đông người mà ra tay với phụ nữ, Tạ tiên sinh không thấy xấu hổ sao?".

"Nhất Phàm! Anh đừng có như vậy, chúng ta đã là quá khứ, cô ấy mới là hiện tại cùng tương lai của em, từ trước em chưa từng cầu xin anh điều gì, lần này xem như em xin anh buông tha nhau được không? Cả anh và em đều có thể làm bạn, nếu anh vẫn cố chấp như vậy đến bạn chúng ta cũng không làm được".

"Ấu Di! Sao em có thể nhẫn tâm như vậy, em có biết chia tay em, anh đau khổ như thế nào không? Anh rất yêu em, Ấu Di!".

"Chia tay là anh nói, anh xem em là cái gì, nói yêu là yêu, nói chia tay là chia tay sao? Nhất Phàm anh đừng chấp niệm như vậy được không, người đau khổ nhất cũng chỉ có anh".

Những lời của Hứa Ấu Di cứ thế xuyên qua tim anh, khiến nó phải rỉ máu. Tạ Nhất Phàm vô lực buông cổ áo Nghiêm Vi ra, Hứa Ấu Di chưa kịp chỉnh cổ áo cho Nghiêm Vi thì bị Tạ Nhất Phàm kéo lại ôm lấy.

Một khắc này, Nghiêm Vi liền không chịu được, cô dùng lực kéo Tạ Nhất Phàm ra khỏi người Hứa Ấu Di, ép anh ta nằm lên cửa kính xe, cô nói:" Tạ Nhất Phàm! Anh và Ấu Di đã là quá khứ, cô ấy có cuộc sống riêng của cô ấy, chính anh là người không biết trân trọng cô ấy, anh một lòng theo đuổi sự nghiệp, bây giờ thì anh có thể hài lòng với thành tích của mình rồi, Ấu Di có tôi chăm sóc, anh nên biết điểm dừng ở đâu ".

Nghiêm Vi nói xong, liền lùi về. Cô bước đến nắm lấy tay Hứa Ấu Di nhanh chóng bỏ đi.

Tạ Nhất Phàm nhìn hai người tay trong tay bước đi, anh nhìn không được nữa liền nổi nóng, bánh xe vì thế mà bị chủ nhân đem ra trút giận.

Bây giờ mọi người trong công ty đều rõ mối quan hệ 3 người, từ lúc biết chuyện không ngừng nói to nói nhỏ. Chuyện thành ra như vậy, Hứa Ấu Di cô cũng không thể lấy tay che đi từng miệng của bao nhiêu người, mặc kệ họ bàn tán ra sao, một thời gian nữa họ nhanh chóng quên thôi.

Người đem đến cảm giác sợ sệt cho cô, ông ấy đã đến công ty. Cô cũng không phải thật sự sợ ông ấy, thứ mà cô sợ là khí chất của ông ấy, đứng trước mặt ông ấy cô không đủ tự tin được.

"Chào chủ tịch".

Lần đầu tiên mọi người trong văn phòng được một phen hết hồn, vẫn biết hôm nay có chủ tịch đến nhưng họ không nghĩ, chủ tịch lại vào văn phòng của bọn họ, đây là lần đầu tiên ông ấy bước chân vào đây, ai cũng có chút sợ.

"Không cần khẩn trương như vậy".

Tuy ông nói với mọi người trong phòng nhưng cô cảm nhận được những lời này là dành cho mình, ngoài mặt cô vẫn bình thản, nhưng chỉ có cô mới biết cô có bao nhiêu sợ sệt.

Cô thường xuyên đến nhà Nghiêm Vi nhưng cô cũng không thể nào thay đổi bản chất này được, lần đầu gặp ông ấy đã bị khí thế của ông ấy làm cho kinh sợ đến bây giờ.

"Trong thời gian qua mọi người cũng vất vả không ít đi, là người đứng đầu tập đoàn tôi vô cùng cảm ơn mọi người, sắp tới tập đoàn có tổ chức buổi tiệc nho nhỏ, tôi mong tất cả các bạn ở đây đều đến thăm dự".

"Ngài yên tâm chúng tôi nhất định sẽ đến".

Thấy mọi người im lặng, A Tiêu nhanh chóng thay mọi người trả lời, trong tất cả mọi người ở đây anh cũng xem là người lớn tuổi nhất lại là người bám trụ trong công ty nhiều năm nhất, anh có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh không ngừng tiết ra mồ hôi, lần đầu tiên đứng trực diện với chủ tịch còn có thể đối đáp với ngài, anh rất vui.

Lúc Nghiêm An rời đi, mọi người chân chính được thở phào.

"Mọi người không thấy kì lạ sao?".

"Văn Hạnh! Chị có thể nói rõ được không, đầu óc của em chẳng thể nào tiếp thu được nữa".

"Tố Nam! Nha đầu ngốc nhà ngươi, chuyện này còn cần động não sao?".

"Mỗi năm tập đoàn đều sẽ tổ chức buổi tiệc một lần, không phải tất cả các nhân viên đều được thông báo sao. Em nghĩ thử xem, văn phòng chúng ta cũng không phải nhân vật chủ chốt gì, đích thân chủ tịch đến nói, không phải kỳ lạ thì là gì?".

"Mọi người đừng ở đây đón mò nữa, mau lo làm việc đi, chủ tịch vẫn còn ở đây".

Nghe Trương Vãn nói một câu như vậy, không gian lập tức im lặng, chỉ còn nghe tiếng bàn phím, tiếng lật giấy.

Trương Vãn tất nhiên biết lý do chủ tịch Nghiêm lại xuất hiện trong văn phòng bọn họ, từ lúc chủ tịch bước vào cô thấy Hứa Ấu Di khác lạ, đứng bên cạnh cô ấy, cô cảm nhận được người cô ấy có một chút rung nhẹ. Đều này làm cô thấy mới mẻ, người như Hứa Ấu Di có lúc cũng phải dè dặt trước một người như vậy.

Một ngày làm việc đầy áp lực của Hứa Ấu Di rất nhanh kết thúc, cô về đến nhà đã là 8 giờ hơn. Cô mệt mỏi nằm trên sofa, để Nghiêm Vi làm hết mọi việc trong nhà.

Buổi tối, Nghiêm Vi còn đặt biệt mát xa cho cô, nằm trên đùi hưởng thụ Nghiêm Vi mát xa, cô cảm thấy thư thái không ít, Nghiêm Vi cũng thật có nhiều tài lẻ, nằm suy nghĩ mông lung một hồi, cô nhớ đến câu nói của Tạ Nhất Phàm, trong lúc hỗn loạn cô không suy nghĩ nhiều như thế, cô quen biết Tạ Nhất Phàm tính đến nay cũng gần 5 năm, anh ta không phải loại người nông cạn như vậy, chỉ khi...

"Vi Vi! Em làm gì Nhất Phàm sao?".

"Tại sao chị lại nói như vậy?".

"Tuy Nhất Phàm có lúc nóng tính, nhưng từ trước đến nay chị chưa từng thấy Nhất Phàm như vậy".

"Chị hiểu anh ta quá he".

"Nhất Phàm là một người tốt, chúng ta đến với nhau, anh ta cũng có công góp phần, vì thế em không được làm hại Nhất Phàm rõ chưa".

"Chị còn bảo vệ anh ta, chị không thấy anh ta chút nữa là đánh em sao, em mới chính là người cần được bảo vệ đây".

"Nhất Phàm sẽ không ra tay với phụ nữ, về khoảng này chị có thể đảm bảo với em".

"Chị còn thích anh ta?, nếu như em không xuất hiện, chị sẽ lần nữa đến bên anh ta chứ".

"Không có em, chị cũng không thể tiếp tục yêu đương với Nhất Phàm được, lần một sẽ có lần hai vì thế chị và anh ta không có khả năng tiếp tục".

"Phu nhân cũng thật nhẫn tâm".

"Chị là người như vậy, tốt nhất em cũng đừng học hỏi theo Nhất Phàm".

"Em cũng không nở xa phu nhân của em đâu".

"Tuần tới tập đoàn tổ chức buổi tiệc, em có tham dự hay không?".

"Vậy phu nhân có muốn em đi không?"

"Tập đoàn An Hoa là của nhà em".

"Em không thích ở nơi đông người, đặt biệt là em không muốn nhìn thấy khuôn mặt xã giao của những người làm ăn".

"Chị cũng không thích đến nơi đông người".

"Vậy thì không cần đi nữa".

"Không đi không được, đích thân lão ba em đến tìm chị có thế trốn sao?".

"Haaaahaaaaa!".

"Em vui lắm sao?".

Nghiêm Vi nhìn ánh mắt Hứa Ấu Di đanh lại thì ngừng cười, cô không nghĩ lão ba lợi hại như vậy, có thể để Hứa Ấu Di dè dặt như vậy, quả là hiếm thấy, cô cuối người hôn lên môi Hứa Ấu Di vài cái mới nói tiếp.

"Phu nhân tại thượng nhà em cũng có lúc như vậy".

"Nghiêm Vi! Em muốn chết sao?".

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phòng lưu".

Hứa Ấu Di nghe xong liền đen mặt, tại bên đùi Nghiêm Vi nhéo lấy, khiến Nghiêm Vi thét chói tai.




P/s:          Sóng bắt đầu từ gió
                 Gió bắt đầu từ Tạ Gia. (một chút sóng lướt nhẹ nhàng)

Nghiêm Vi đã đến lúc gặp gia trưởng của Ấu Di rồi 🤭🤭.

Chương sau nhân vật mới xuất hiện, lần này tới công chuyện với Vi Vi.

Mấy chương sau sẽ cố gắng viết nhiều nhiều một chút ☺️☺️











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net