~ Chương 15 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Chương 15 ~

Lời vừa nói ra toàn bộ người trong phòng đồng loạt nhíu mày, Đông Hải và Ân Hách ngay lập tức nhìn nhau, chẳng biết bọn họ có phải thật sự tâm linh tương thông hay không, chỉ thấy Đội trưởng khẽ lắc đầu, trong khi vẻ mặt người thừa kế Aether thì ngày càng khó coi.

Bên cạnh trạng thái của Leo và Jeno cũng không khác là bao. Điều Leo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra, Chính phủ bắt đầu để ý đến năng lượng hạch, nếu đám người đó cũng giống như y tiến hành thử nghiệm chéo thì sẽ có thêm nhiều dị năng giả phải hi sinh. Vậy nếu Leo giúp Chính phủ lượt bỏ giai đoạn trên, trực tiếp có được cách thức hấp thụ năng lượng hạch? Thì toàn bộ dị nhân trên thế giới sẽ trở nên khát máu, điên cuồng chém giết thây ma và lẫn nhau.

Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng, cho đến khi Ân Hách hạ quyết định

-Dù thế nào cũng phải mau trở về, căn cứ C đang gặp nguy hiểm. – sau đó quay sang ba Tề hỏi – Mọi người có muốn đến thành phố C không?

Ba Tề vừa nghe hỏi thì hai mắt đỏ lên. Sao lại không muốn chứ? Mong ước của ông là được dừng chân ở các trạm chính phủ, để quân đội che chở hai con ông, huống chi bây giờ ông đã gãy một chân, đường đến trụ sở càng gian khó, nếu có thể đi theo nhóm người này thật không còn gì bằng.

Tề Duyệt và Tề Diễm nghe nói có thể ra khỏi nơi này thì vô cùng mừng rỡ, không ngừng nắm góc áo ba Tề mãnh liệt gật đầu. Ân Hách chỉ chờ có vậy nhanh chóng lập kế hoạch bỏ trốn, sáng sớm mai sẽ nhân lúc Thủ Lĩnh không phòng bị rời đi.

Leo yên lặng nghe Đội giải cứu số 1 bàn bạc, trước khi y trở về Đông Hải đột nhiên níu y lại, hai người tìm một góc khuất nói chuyện rất lâu, sắc mặt Leo hết xanh lại thành trắng, ánh mắt xen lẫn hi vọng và hoang mang, cuối cùng mới thơ thẩn rời đi.

Jeno ba bước rút gọn thành hai đuổi theo, nhưng mặc kệ cậu hỏi gì, Leo vẫn nhất mực yên lặng. Đây là lần đầu tiên Jeno thấy y thâm trầm như thế sau chết của cha, mãi đến khi hai người về tới phòng rồi Leo mới chịu mở miệng

-Ngày mai em theo X-Aether đến thành phố C đi.

Phản ứng đầu tiên của Jeno chính là kinh ngạc. Từ nhỏ cậu đã đi theo y, cùng du học, cùng trưởng thành, mọi sự kiện trong cuộc đời của Leo đều có Jeno tham dự, lúc sung sướng nhất cũng không nghĩ sẽ có ngày tách biệt, vậy mà hiện tại đại dịch tràn lan, nay sống mai chết y lại bảo cậu rời đi?

-Tại sao? Anh ta đã nói gì với anh?

Sao không phải theo Đội giải cứu trở về hay Lý Ân Hách mà lại là X-Aether? Lời kia ngụ ý bất kể Đông Hải có ở trong quân đội chính phủ hay không, việc Jeno cần làm là phải đi theo cậu, chỉ duy nhất một mình Đông Hải.

Leo tưởng y đã suy nghĩ rất lâu, hóa ra lại chỉ mới vài phút. Vài phút ấy y đem tất cả giả thuyết và khả năng mình có thể nghĩ ra đặt vào, cuối cùng cảm giác đều y hệt những gì X-Aether đã nói. Leo nhanh gọn tóm tắt cuộc đối thoại vừa rồi với Đông Hải lại cho Jeno, quả nhiên biểu tình của Jeno cũng giống y như đúc, kinh ngạc, hi vọng, lo lắng để rồi hoang mang.

-Không dễ tìm được dị năng giả đặc biệt như X-Aether, em hãy giúp cậu ấy hoàn thành kế hoạch. Sẵn tiện thường xuyên báo cáo tin tức phía Chính phủ về.

Leo dùng ánh mắt kiên định nhìn trực diện Jeno, mặc dù Jeno biết những lời y nói đều có lý, nhưng tạm thời vẫn chưa thể chấp nhận. Leo luôn canh cánh việc một ngày nào đó Chính phủ phát hiện tác dụng thật sự của năng lượng hạch, sau đó lợi dụng dị năng giả, nếu mình có thể theo Đội giải cứu đến thành phố C thì sẽ dễ dàng điều tra thông tin hơn. Chỉ là...

-Em đi rồi phía Daniel anh làm sao?

Từ khi xảy ra dịch bệnh Leo rất hiếm khi để lộ dị năng, sở dĩ Thủ Lĩnh không dám động đến y một phần cũng bởi vì Jeno. Dị nhân hệ sét với bộ gene ưu tú, lại được anh họ dốc lòng tìm tinh hạch giúp gia tăng năng lực, một mình Jeno đánh tay đôi với nửa đội quân của Thủ Lĩnh cũng chẳng thành vấn đề. Nếu Jeno rời đi rồi Leo và Daniel xảy ra xung đột, y nhất định sẽ gặp bất lợi.

Như đã nói dị năng hỏa tuy mạnh, sát thương cao, nhưng cũng gặp không ít phiền phức. Thời đi học Leo từng suýt tự thiêu chính mình mấy lần, kể từ đó Jeno quyết tâm phải bảo vệ y, không để y sử dụng năng lực nữa trừ trường hợp khẩn cấp.

Thế mới nói Ân Hách có một người bạn đồng hành như Tiêu Phong là phúc đức ba đời của hắn, có thể thoải mái phóng lửa mà không e ngại gì.

Leo biết Jeno lo lắng thì vỗ nhẹ vai người kia, dùng ánh mắt hiền hòa kèm nụ cười quen thuộc khẽ trấn an

-Sợ gì chứ, có ai ở đây là đối thủ của anh? Dọa vài lần sẽ tự khắc ngoan ngoãn thôi.

Trước khi Leo nghiên cứu ra cách thức hấp thụ tinh hạch cũng vậy, Thủ Lĩnh cách ngày sẽ mang người sang bờ Tây gây sự, lấy cớ cần nhân lực lôi kéo dị nhân của Leo đi theo gã. Về sau khi Jeno thành công nâng cấp dị năng, có một lần đánh cho mười đàn em của Thủ Lĩnh khóc la kêu gào, từ đó gã mới thôi không công khai động đến người của Leo nữa.

-Đừng đắn đo nữa, chúng ta chỉ có duy nhất một cơ hội này. Anh tin tưởng cậu ấy.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng X-Aether đúng là mang lại cảm giác rất đáng tin, giống như cậu làm gì cũng sẽ không thất bại, vừa có năng lực vừa có đầu óc, chỉ trong vòng một ngày đã giải mã tất cả bí mật phòng ngủ của y.

-Được rồi, em đi. Anh nhất định phải tự mình cẩn thận.

Jeno đề nghị, Leo đồng ý, hai người nhìn nhau cười, cấp tốc chuẩn bị những thứ cần thiết cũng như thảo luận trước từng bước của kế hoạch tiếp theo.

.

.

.

Mười phút nữa đồng hồ điểm nửa đêm, Đông Hải đang muốn nghiêng người chuẩn bị ngồi dậy thì phần giường phía sau lưng đột nhiên trũng xuống, một bàn tay rắn chắc bất ngờ bao bọc lấy cậu, kéo cậu áp sát vào ngực hắn, ở trên gáy cậu khẽ đặt một nụ hôn.

Đông Hải có hơi rùng mình, nổi giận xoay người lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Ân Hách, tuy rất thiếu đánh nhưng cực kì điển trai dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng. Thế là người thừa kế Aether liền mất hết dũng khí, tay dừng lại trên gương mặt Đội trưởng biến thành cú tát yêu, nhẹ như đang gãi ngứa lại cố ý xoa xoa vài cái

-Làm gì đó?

Ăn nói lạnh lùng chưa kìa, còn không có đầy đủ chủ ngữ. Ân Hách hờn dỗi siết eo cậu, muốn đem Đông Hải ôm chặt hơn, vô tình làm ván giường phát ra tiếng cót két ái muội.

Cậu xấu hổ đánh vào bắp tay hắn, Ân Hách càng khoái chí cười lớn, Đông Hải sợ ba người còn lại sẽ nghe thấy vội đưa tay bịt miệng hắn, nào ngờ Đội trưởng tiếp tục lưu manh vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cậu, chọc cho Đông Hải phải nổi điên

-Anh đứng đắn một chút được không ưm...

Còn chưa nói xong đã bị Ân Hách dùng tay chế trụ gáy, trực tiếp áp môi lên. Hắn dùng lưỡi quét vòng viền môi của Đông Hải, mút vào thật sâu cánh môi mềm mại kia, thế nhưng từng cử chỉ đều vô cùng dịu dàng.

Cảm nhận người trong lòng không hề phản kháng, thậm chí còn có xu hướng đáp lại, Đội trưởng mãn nguyện cười, cắn nhẹ môi dưới của cậu, lại dùng tay vuốt dọc theo sống lưng Đông Hải một cái mới hài lòng tách ra.

-Như thế này đã đủ đứng đắn chưa?

Đông Hải không đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn, khẽ nâng tay nhìn đồng hồ. Cậu đã hứa với đám tù nhân ở phía Đông đêm nay sẽ giải cứu bọn họ. Theo lời Tiêu Phong thuật lại thì Thủ Lĩnh đã nhận ra nhóm của cậu cố ý đánh lạc hướng gã để cứu ba Tề rồi, vì vậy sẽ cho thêm nhiều đàn em canh gác.

Hiển nhiên là thế, Daniel sau khi tiễn Tiêu Phong liền phát điên xuống tầng hầm đánh đập dị năng giả, quyết tra ra cho bằng được kẻ nào đã cướp ngục dẫn Tề Phàm rời đi. Thế nhưng ngoài dự đoán của gã chính là đám người này đều im lặng, mặc kệ bị thương tới mức nào cũng không chịu hé môi nửa câu.

Gã ngồi xuống ghế gỗ giữa phòng nghỉ ngơi, ánh mắt sắc lạnh quét ngang từng người, chuyển sang dùng lời nói để khích bác

-Bọn chúng lợi hại như vậy xông vào đây vậy mà chỉ cứu mỗi Tề Phàm, tại sao không đưa các người cùng đi?

Đáp lại vẫn chỉ là một mảnh yên lặng. Tù nhân bên trong lồng sắt len lén đưa mắt nhìn nhau. Tuy ánh sáng ở mật đạo rất yếu, nhưng bọn họ không thể nào quên đôi đồng tử màu xanh dương của người kia. Đó là một dị nhân hệ không gian vô cùng mạnh, có thể mở cửa dịch chuyển tức thời, bọn họ đã bị nhốt ở đây suốt thời gian qua, chưa từng có ai mạo hiểm đến cứu, cậu ấy là người đầu tiên, cũng là hi vọng cuối cùng, nhất định không thể tiết lộ. Chỉ cần cố gắng chịu đựng, nhẫn nhịn thêm một chút, người đó đã nói nửa đêm sẽ quay lại.

Đánh không được, nói chẳng xong, Daniel phẫn nộ rời khỏi, sau khi gã đi thì có thêm sáu bảy tên đàn em tràn vào, đứng canh gác khắp mọi ngóc ngách bên trong mật đạo, bảo đảm cả một con kiến cũng chẳng thể lọt qua.

Đông Hải không hề để những điều này vào mắt, cậu đã sớm biết trước, vì thế lần xuất hiện tiếp theo liền mở cửa không gian ở một nơi mà không ai ngờ tới, chính là ngay bên trong lồng giam.

Giữa vô vàn dị năng giả đột nhiên xuất hiện một người lạ khiến ai nấy đều hết hồn. Đông Hải đưa ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng, cùng lúc đó một đàn em của Thủ Lĩnh khẽ liếc mắt nhìn qua, những tù nhân bên trong lồng liền nghiêng người, vừa vặn che chắn cho cậu.

Đông Hải xuất ra vài mảnh giấy cho các dị nhân gần, bảo bọn họ xem xong thì chuyền cho người khác để cùng nhau nắm rõ kế hoạch, năm phút sau hành động.

Ý tưởng của Đông Hải chính là cậu trước tiên đưa bọn họ đến chỗ của Leo, chờ sáng mai khi Thủ Lĩnh phát hiện Đội giải cứu số 1 và tất cả tù nhân đã biến mất sẽ nảy sinh nghi ngờ, sang bờ Tây gây sự, lúc đó cậu sẽ trả những người này trở lại phía Đông để tìm thân nhân rồi cùng nhau phá cổng đấu trường rời khỏi.

Mới nghe sơ qua đã thấy khó rồi, nhưng dù sao cũng là con đường duy nhất, vì vậy mọi người liền nhắm mắt đưa chân, đặt hết lòng tin vào Đông Hải.

Người thừa kế Aether âm thầm mở cửa không gian, từng dị nhân lần lượt rời khỏi, cho đến khi bên trong lồng giam chỉ còn lại ba bốn người, đàn em của Thủ Lĩnh cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề. Một tên lao đến bên cửa sắt hét lớn

-Xảy ra chuyện gì? Những kẻ còn lại đâu mất rồi?

Bốn người bao gồm cả Đông Hải tiếp tục yên lặng, cậu cúi gằm mặt xuống đất, mặc kệ tiếng mắng chửi ở phía đối diện ngày càng thô tục. Bên cạnh cậu một người đàn ông trung niên nhanh nhạy đánh lạc hướng

-Bọn họ chui vào đường hầm rồi!

Nói xong liền chỉ tay vào lỗ hổng trên tường mà tất cả tù nhân đã đào suốt thời gian qua. Như đã nói cái lỗ kia hoàn toàn đủ cho một người chui qua, lại không ai biết đường hầm đã đào sâu đến mức nào, lỡ như dẫn ra được bên ngoài thì sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã khiến đám đàn em của Thủ Lĩnh sợ chết khiếp, hai tên nhanh chóng lao ra ngoài tìm Daniel báo cáo, hai tên khác thì vội vã mở cửa lồng sắt tiến vào xem xét. Đông Hải thấy thời cơ đã tới liền nhân lúc bọn chúng không cảnh giác dùng thân thủ tuyệt vời của mình đánh gục cả hai tên, kế tiếp phóng cho hai tên nữa đang canh gác ở bên ngoài hai gói thuốc mê, tức thì khiến bọn chúng ngất xỉu.

Ba người kia trố mắt nhìn cậu, có thể trong tích tắc hạ đo ván bốn dị năng giả không phải là chuyện ai cũng làm được đâu, bọn họ đã tin tưởng đúng người rồi.

Mọi chuyện sau đó đều diễn ra suôn sẻ, Đông Hải thành công giải cứu tất cả mọi người, lại tập hợp phổ biến kế hoạch sáng mai lần nữa, đến khi bước lên cầu thang trở về phòng đã gần hai giờ sáng.

Lý Ân Hách đứng tựa vào ban công đợi cậu, vừa thấy Đông Hải xuất hiện đã nhanh chóng nở nụ cười, vươn tay kéo cậu tới ôm vào lòng, khẽ xoa đều trên lưng cậu

-Có lạnh không?

Đông Hải đem mặt chôn trong hõm vai hắn, khẽ lắc đầu, cảm nhận sự ấm áp và mùi hương nam tính của người kia, nhịn không được hít một hơi thật sâu, sau đó cũng vòng tay ôm chặt Ân Hách.

Hai người cứ đơn giản đứng đó ôm nhau, giữa trời đêm lạnh lẽo của tháng mười, xung quanh là một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở nhịp nhàng.

Độ chừng mười phút sau Đông Hải đột nhiên ngẩng mặt lên, chầm chậm đối diện với hắn, đôi đồng tử màu xanh ấy tỏa sáng dưới ánh trăng, rọi vào tâm hồn Ân Hách những say mê vô tận.

-Anh đã nói gì với Loki?

Ân Hách để cậu tựa vào người hắn, thành thật kể cuộc đối thoại sáng nay cho cậu. Đông Hải nghe xong rất hài lòng, quả nhiên Đội trưởng không làm cậu thất vọng, rất biết chọn lọc thông tin mà chia sẻ. Tuy nhiên có một chuyện hắn vẫn chưa cho cậu câu trả lời

-Rốt cuộc anh có tin tôi đến từ hành tinh khác hay không?

Ân Hách không nghĩ cậu sẽ cố chấp với điều này tới vậy, liền bất ngờ áp sát, hôn mạnh lên má cậu, ở bên tai cậu thủ thỉ

-Tin chứ, Trái Đất còn phải nhờ vào em giải cứu mà.

Lúc sáng Đông Hải đã nhắc đến "người toàn năng", Ân Hách cảm thấy điều này rất phù hợp với tình hình hiện tại. Đó chính là cậu đột nhiên xuyên không, sở hữu tận hai loại năng lực, kèm theo siêu não hỗ trợ, trong tương lai tăng thêm phần thắng đánh bại zombie, vì thế tin chắc cậu chính là người mà quyển sách cổ kia nói đến.

Nào ngờ Đông Hải lại nhăn mày, lắc đầu nguầy nguậy

-Không thể. Quyển sách đó ghi chép quá khứ của Trái Đất mà, làm sao tôi có thể xuất hiện ở quá khứ của một hành tinh khác trong khi hai tỷ năm sau tại Aether tôi mới được sinh ra?

Đây là điều Đông Hải vẫn cảm thấy lấn cấn. Chuyện cậu quay ngược quá khứ vô cùng bất hợp lý, bởi vì khi đó quá khứ của Trái Đất sẽ chính là tương lai của cậu, mà quá khứ của cậu lại là tương lai của sau này, giống như một vòng tròn lẩn quẩn không có hồi kết.

Giả sử cậu thật sự là người toàn năng, đồng nghĩa Trái Đất trong quá khứ tại vũ trụ của cậu đã được một X-Aether ở vũ trụ khác giải cứu, kế tiếp hình thành quyển sách cổ lưu trữ ở Aether của cậu bây giờ, kéo cậu xuyên qua giải cứu một Trái Đất của vũ trụ khác.

Giải thích như thế tuy logic nhưng không khả thi về mặt khoa học. Vì thế Đông Hải vẫn cho rằng người toàn năng kia nhất định không phải cậu. Tuy nhiên cậu đã quên việc mình xuyên không vốn cũng chẳng thể dùng khoa học để giải thích rồi.

.

.

.

Sáng hôm sau đúng như những gì Đông Hải dự đoán, Thủ Lĩnh phát hiện toàn bộ tù nhân biến mất thì nổi điên, lại nghe phong thanh tin đồn nhóm khách năm người của Leo đã rời đi càng thêm phẫn nộ, mang theo mấy chục dị năng giả dưới trướng sang bờ Tây tính sổ.

Đông Hải lần lượt chuyển từng người sang phía Đông, bao gồm cả Đội giải cứu. Ân Hách và Tiêu Phong dễ dàng hạ gục những dị nhân canh gác còn sót lại, giúp mọi người tìm thân nhân, sau đó đến gara lấy xe, dũng mãnh xông ra ngoài.

Lúc Daniel biết gã bị lừa thì thiếu điều muốn lật tung cả căn cứ, tuy nhiên gã có lòng nhưng không có sức, chỉ bằng Đông Hải, Jeno và Leo đã đánh cho mấy chục đàn em của gã nằm lăn trên đất, khiến Daniel mặt mũi đỏ bừng.

Jeno lợi hại gã đã từng trông thấy, thanh niên mắt xanh kia chỉ cần nhìn là biết không tầm thường, huống chi đây còn là người đầu tiên có thể trở ra từ phòng ngủ của Leo. Thế nhưng điều khiến gã không ngờ nhất chính là chủ nhân của bờ Tây còn kinh khủng hơn thế. Hỏa dị năng tỏa ra sức nóng kinh người, không khác gì trận cháy kho lương thực ngày hôm qua ở phía Đông, khiến Daniel càng ôm nhiều thù hận.

Vừa mất tù nhân vừa mất uy nghiêm, Thủ Lĩnh bực dọc quay trở về, thầm nhủ phải tìm cách khác đối phó.

Leo thấy gã đã rời đi thì cười lớn, những dị năng giả ở phía Tây hân hoan vui mừng, ai cũng đều sợ hãi Thủ Lĩnh, bất mãn với luật lệ của gã, cứ ngỡ Leo chỉ là cậu ấm nhà giàu bình thường, nào ngờ lại mạnh mẽ đến thế, toàn bộ quyết định đi theo y, cùng y sống chết bảo vệ căn cứ.

Đã giải quyết xong mọi chuyện, Đông Hải nhanh chóng rời khỏi, Đội giải cứu vẫn còn đang đợi cậu, vậy mà lại phát hiện có kẻ vẫn luôn đi theo mình, không ai khác chính là Jeno.

Đông Hải cũng chẳng có bất ngờ, chỉ ngoắc tay bảo người nọ nhanh chân lên. Jeno thấy cậu không phản đối cười tít mắt chạy đến, trước khi lên xe len lén đưa cho cậu một túi vải, thận trọng nói

-Leo bảo thứ này đưa cho anh, sử dụng ra sao tùy anh quyết định.

Người thừa kế Aether nghi hoặc mở ra, chỉ thấy bên trong là vô vàn năng lượng hạch. Lửa có, sét có, gió và nước, nhiều nhất là không gian.

Jeno đưa túi vải xong thì vui vẻ ngồi lên xe việt dã dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Đông Hải nhanh chóng cất túi năng lượng hạch rồi theo vào, đơn giản giải thích

-Từ bây giờ cậu ấy sẽ đi theo tôi.

Không phải "chúng ta", mà là "tôi". Lời này ngụ ý Jeno sẽ không gia nhập Đội giải cứu số 1, cũng không thuộc quân đội chính phủ, chỉ đơn giản trở thành "cái đuôi" của Đông Hải, cậu ở đâu Jeno liền ở đó.

Jeno vô cùng hài lòng với sự tuyên bố này, thầm nghĩ Leo đặt lòng tin vào X-Aether quả nhiên không sai, kiêu ngạo hất mặt với Tiêu Phong và Ân Hách. Claire nghe tin Jeno sẽ cùng bọn họ trở về thì rất vui mừng, cả hai rôm rả nói chuyện, khiến Elias bên cạnh không khỏi khó chịu. Nhóm năm người mà đã làm mích lòng tận ba người, thời gian tới Jeno có lẽ sẽ khó sống.

Từ căn cứ tư nhân đến thành phố C tốn chừng ba tiếng, cũng may hôm nay trời không mưa, tình hình núi lở cũng thuyên giảm, vì thế Đội giải cứu số 1 thuận lợi quay trở về, trên đường đi cũng chẳng đụng độ bất kì thây ma nào.

-Không phải Đại úy nói xung quanh căn cứ xuất hiện rất nhiều thú biến dị à? Sao lại chẳng thấy có con nào?

Elias thắc mắc hỏi, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn xung quanh, cảnh vật bên ngoài vô cùng yên tĩnh, mang đến cảm giác rất yên bình, cho đến khi có một trận gió mạnh thổi qua khiến y toàn thân run rẩy.

Ở ghế lái hai hàng chân mày Tiêu Phong nhíu chặt, bên cạnh trạng thái của Ân Hách cũng chẳng khác là bao. Trận gió kia mang theo mùi máu tươi nồng đậm, một trăm mét phía trước là căn cứ C rồi, e rằng đã có chuyện không hay xảy ra.

Tuy mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy khung cảnh hoang tàn vẫn thẫn thờ mất vài giây. Cổng căn cứ đổ sập, lưới thép và trạm gác bị phá hủy, bên trong là một đống tro tàn và gạch vụn, ở phía xa vẫn còn mấy ngọn lửa đỏ hừng hực cháy.

Sáu người vội vã xuống xe, Ân Hách lao vào phòng chỉ huy như tên bắn, Elias và Claire lo lắng chạy về phía khu dân cư, Tiêu Phong nhắm hướng kho vũ khí, chỉ có Đông Hải lê từng bước chân vô định đi giữa muôn vàn xác chết.

Cậu dừng lại trước một vũng máu lớn, nơi có một em bé gái đang nằm, trong tay vẫn còn ôm chặt con gấu bông ngày trước được cậu tặng. Đứa bé này chưa biến đổi, mà chết do bị siêu năng lực đánh trúng khiến Đông Hải không khỏi nhíu mày.

Jeno lặng lẽ quan sát cậu, trong lòng cũng tự cảm thấy buồn. Ai cũng nói thành phố C là căn cứ hùng mạnh, ở đó có những Đội giải cứu mạnh mẽ nhất, ngày hôm qua Ân Hách còn nhận được tin từ Đại úy, thật không ngờ sang hôm nay đã biến thành như vậy.

Jeno vốn muốn an ủi Đông Hải, nhưng cậu đột nhiên nheo mắt lại, Jeno nương theo điểm dừng của cậu, cuối cùng phát hiện một con chuột biến dị khổng lồ đang gặm nhấm xác chết.

Ý nghĩ đầu tiên của Jeno chính là thật kinh khủng, bởi vì con chuột đó phải to bằng bắp chân của một người, nó đen tuyền nhưng hai mắt đỏ rực, ngay cả răng nanh cũng cực dài. Hóa ra thành phố C thất thủ như thế.

Jeno phóng một tia sét đến giúp Đông Hải tiêu diệt con chuột kia. Thú biến dị tuy sức chịu đựng cao hơn thây ma thường nhưng dưới năng lực đã nâng cấp của Jeno vẫn bị nổ tung, huyết nhục văng tung tóe, ngay cả khối hạch bên trong não cũng nát vụn.

Đông Hải đi dạo một vòng, sẵn tiện nhặt vài tinh hạch trống, Jeno cũng là lần đầu tiên nhìn thấy năng lượng hạch có màu đen, thấy Đông Hải muốn thu gom liền giúp đỡ cậu.

Năm phút sau mọi người tập hợp lại sân chính, Elias và Claire chán nản lắc đầu, khu dân cư đã không còn ai sống sót. Phòng chỉ huy và phòng thiết bị bên phía Ân Hách cũng trống không, chẳng có thông tin hay lời nhắn nào để lại. Chỉ riêng Tiêu Phong suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đặt nghi vấn

-Số lượng người chết không đúng.

Mọi người nghe xong thì dáo dác nhìn quanh. Có xác chết nguyên vẹn, cũng có người đứt tay đứt chân, nhưng đúng là không thật sự đông đủ. Căn cứ C có gần hai trăm người, trong khi ở đây chỉ khoảng tầm một trăm mấy mà thôi, nghĩa là đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net