CHƯƠNG 125: HARRY VS. LOCKHART*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 125: HARRY VS. LOCKHART*

*Tên chương do Editor đặt

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Harry leo lên sân khấu, đứng vững, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Lockhart: "Giáo sư Lockhart, em muốn bắt đầu trước."

Nâng lên nụ cười sáng lạn, Lockhart đem đầu hất một cái: "Đương nhiên, Harry nhỏ. Bắt đầu đi!"

Harry hồ ly nhỏ vung móng vuốt nhỏ lên, một cái bình nhỏ vứt đến trên người Lockhart, bể nát.

Lockhart lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, không có bất cứ động tĩnh gì, không khỏi than thở lắc đầu: "Harry Harry, thầy nên nói trò cái gì được đây? Nhìn thầy a "

Lockhart đem đũa phép chỉ hướng về phía Harry, bày ra một cái động tác rất đẹp trai.

Harry gật đầu, nghiêm túc mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, móng vuốt nhỏ vung lên, hạ lệnh: "Đóng cửa! Thả chó!"

Phía sau Harry thoát ra một con chó ba đầu, Fluffy, thân hình thật lớn uy phong, gầm thét xông về Lockhart.

"Gâu gâu gâu..."

Lockhart tức khắc mở lớn ánh mắt, một giây kế tiếp chạy: "Aaa... Cứu mạng a.."

Dưới chân Dumbledore vừa trượt, lập tức đứng vững, vội vàng vứt bùa trói* ra.

Hoàn hảo, trước khi con chó cắn đến Lockhart đã bị trói lại.

Snape tiếc nuối phun ra một miệng hơi thở.

Ánh mắt Rand híp một cái, chậm rãi mở miệng: "Harry, không thể dùng thú cưng của người khác nga!"

Harry nháy nháy mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Được, giáo sư Rand."

Ánh mắt của ác ma nhỏ trên vai Harry hưng phấn tỏa ra ánh đỏ.

Nhìn Dumbledore đem Fluffy kéo qua một bên, Harry thở sâu: "Lockhart giáo sư, em bắt đầu."

Lockhart lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, tập trung suy nghĩ mà chống đỡ: "A, được."

Giáo sư McGonagall nhỏ giọng hỏi thăm Snape: "Sev, Harry không có thú cưng khác đi?"

Snape hừ lạnh: "Không nhìn thấy."

Dumbledore dựng thẳng lỗ tai run rẩy, bỗng nhiên nới lỏng tinh thần. Sev mỗi ngày nhìn chằm chằm, hẳn không phải là giả.

Khóe miệng Rand thừa dịp ra một tia ý cười, có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy Harry không có thú cưng, lấy đầu ngón chân nghĩ cũng không thể. Lockhart ngu ngốc này tìm phiền phức bản thân không phải là một lần hai lần, lần này có thể hả giận.

Harry bỗng nhiên ôm ra một con động vật nhỏ mập mạp, đầy thịt, cỡ một con cú mèo, 'Chụt', hôn một cái: "Millet, đi thôi! Giúp Harry đánh nhau."

Một đám người nhìn chăm chú nhìn lên, đều nở nụ cười, nhỏ như vậy, có thể làm gì?

Chỉ có tổ chín người, tập thể co quắp khóe miệng lên, rên rỉ nho nhỏ một tiếng, dùng thanh âm thấp không thể tra đến nói: "Không thể nào, có phải nhìn lầm rồi hay không?"

Dumbledore cẩn thận nhìn động vật nhỏ, nghi hoặc lau lau ánh mắt: "Vì cái gì thoạt nhìn rất quen mắt a?"

Lockhart cười to: "Nga, Harry, Harry, trò làm sao có thể lấy đứa nhỏ nhỏ như vậy tới giúp trò a!"

Harry trong sáng nhỏ giọt nhìn Lockhart: "Giáo sư Lockhart, Harry chỉ có Millet a!"

Lockhart còn muốn nói điều gì, thế nhưng lập tức há to miệng.

Millet được để dưới đất, vóc người nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt thì biến thành thân cao ba mét.

Dumbledore cuối cùng nhớ tới vì cái gì cảm thấy nhìn quen mắt, này không phải là cái con rồng công nghiệp đuổi theo bọn họ chạy hai dặm* đường kia sao?

*1 dặm = 1.609344 km => 2 dặm = 3.218688 km

Chỉ thấy Millet ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, quay đầu hướng về phía Lockhart liếc một cái từ trên xuống dưới, 'Bốp' một tiếng, lộ ra móng vuốt trắng hếu, cào cào không trung mấy cái, hình như hài lòng, gật đầu, quay đầu lần thứ hai để mắt tới Lockhart, dừng lại một chút, lập tức hướng về phía Lockhart chạy 'Ầm ầm ầm..' tiếng vang rung động có tiết tấu vang lên.

Hogwarts không thể tra đến đung đưa.

'Ngao ngao ngao...' há mồm cắn hướng về phía Lockhart.

"A a a a ~~~ cứu ~~ mạng~~ a ~~~~" Tiếng kêu thảm thiết Lockhart phá vỡ trời cao, thức tỉnh các vị giáo sư bàng hoàng.

"Nga, không ~~" bất chấp nói cái gì khác, các giáo sư không cần tiền vứt ra Bùa choáng*.

Chỉ có ánh mắt Rand lấp lánh xem cuộc vui vui, không có một tia giác ngộ mình thân là giáo sư. Đương nhiên, còn có một người -- Snape.

Ánh mắt Snape sáng sáng lập tức vòng trước mặt Harry, thanh âm thật thấp vang lên bên tai Harry: "Harry, là nguyên nhân gì để cho trò cho rằng nuôi rồng là chuyện tốt?"

Harry trong sáng nhìn về phía giáo sư, thuần thục nhào tới, treo tốt, ánh mắt nháy a nháy: "Giáo sư, Harry có thật nhiều tài liệu trên thân rồng nga!"

"Giao ra đây thì không truy cứu trò." Snape thuần thục ôm lấy Harry, không chút nào xấu hổ bắt chẹt, tâm tình cực tốt khi biết tài liệu tới tay, bắt đầu xem cuộc vui.

"Được!" Ánh mắt Harry hồ ly nhỏ cười cong cong.

Tổ chín người liếc một cái, thì biết Harry sẽ giải quyết giáo sư, giáo sư sẽ bao che Harry.

Đám động vật nhỏ không có một biểu tình thể hiện rõ ra sợ hãi, trái lại mỗi người một cái cầu thủy tinh ký ức, vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn sân khấu.

Thẳng đến Lockhart chạy về phía bên ngoài lâu đài, các giáo sư theo ở phía sau buồn bực phát hiện, bất luận cái pháp thuật gì đối với con rồng công nghiệp này cũng không có thương tổn. Lúc này, các giáo sư mới nhớ tới Harry, chủ nhân con rồng này.

Quay đầu chạy về phía Harry, Dumbledore xoắn xuýt nhìn về phía Snape cùng Harry vui vẻ: "Harry, nhanh lên một chút để cho trò, ừm, Millet trở về. Cuộc tỷ thí này tính là trò thắng."

Harry nháy nháy mắt, lộ ra mỉm cười tích trong sáng, dứt khoát đáp ứng: "Được!"

Dumbledore đang chuẩn bị kháng chiến thời gian dài, còn đang suy nghĩ lời nói thuyết phục như thế nào ni: "Ừm, kia, tình hữu nghị quan trọng nhất... Cái gì?"

Dumbledore dại ra, đáp ứng? Vì cái gì?

"Hiệu trưởng, chúng ta đi thôi!" Harry cười trộm, chỉ là dọa dọa Lockhart, đương nhiên phải chuyển biến tốt thì bắt lại! Bằng không thì, làm sao kiếm tiền a!

"Nga, ừm, được. A, Harry thực sự là đứa bé ngoan!" Dumbledore ném đi ý niệm quỷ dị trong đầu, vội vàng chạy hướng phía ngoài.

Ôm Harry, Snape vòng ra bên ngoài lâu đài.

Nhìn thấy đám động vật nhỏ ở rất xa tha thiết không sợ chết đuổi theo ở phía sau quay phim, Dumbledore càng thêm xoắn xuýt. Nga, các con của ta a, đó là rồng, rồng a! Cho dù là rồng công nghiệp cũng là rất nguy hiểm của...

Lúc Harry nhìn đến Millet, thì là một bộ tình cảnh như thế:

Cái ngài bạch tuộc thật lớn kia bọc Lockhart thật chặt, chỉ còn lại một đầu ở bên ngoài. Millet đứng ở bên hồ không ngừng phun lửa, thường thường đối với trời rống to vài tiếng. Ngài bạch tuộc vẫy vẫy mấy cây xúc tua, sóng lớn cuồn cuộn nổi lên ngăn cản.

Các giáo sư thẳng thắn ngừng tay, đứng ở bên bờ bất đắc dĩ nhìn, thuận tiện đem đám động vật nhỏ kích động sắp té xuống xách trở về.

Harry liếc Dumbledore chờ mong nhìn mình một cái, hắng giọng, vận hơi gọi: "Millet, thầy ấy nhận thua. Trở về."

Millet dừng phun lại, nhanh chóng thu nhỏ lại, lấy ra bàn vẽ, vẽ vẽ, dựng thẳng lên tới: "Harry, hắn ta hư, chạy tới đó không ra nữa!"

Dumbledore lắc lư a lắc lư, chịu đả kích sâu. Mình khẩn trương như vậy, cảm tình người ta căn bản là rất nghe lời.

Harry nhảy xuống, ôm lấy Millet, xoa xoa đầu Millet an ủi: "Không cần lo thấy ấy, thấy ấy hư chúng ta không thể bắt chước thầy ấy a! Chúng ta là bé cưng thật nghe lời!"

Millet dựng thẳng móng vuốt nhỏ lên vung vung: "Ừm, chúng ta là bé cưng ngoan!"

Rand nở nụ cười, cười đến đắc ý vô cùng, ông bây giờ cảm thấy, làm giáo sư chơi thật khá cực kỳ. Có thể xem náo nhiệt, còn có thể nhìn đến biểu tình xoắn xuýt của Albus. Bây giờ cho dù người khác tìm ông trở về làm chúa tể gì đó ông đều không có hứng thú. Vì vậy, mặc kệ các giáo sư khác đầu đầy hắc tuyến, trực tiếp mở miệng nói với Dumbledore: "Albus, em nên đem giáo sư khóa Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của chúng ta cứu ra."

Vì vậy, Dumbledore càng thêm xoắn xuýt, Gellert chẳng lẽ chính là vì nhìn truyện cười của mình mới ra ngoài? Hệ thống lại lời nói, Dumbledore hướng về phía bạch tuộc mở miệng: "Nga, bạch tuộc, ừm, quý ngài, có thể đem giáo sư của chúng ta trả cho chúng ta sao?"

"Không, đó là người yêu của ta! Nếu các ngươi không thể bảo vệ ẻm, nên giao cho ta!" Miệng thật to của bạch tuộc hàm chứa ở trên đầu Lockhart, hôn một cái một cái (đám động vật nhỏ chỉ thấy đầu bạch tuộc kia sắp đem giáo sư Lockhart ăn)

"Chính là thầy ấy là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của chúng ta, chúng ta cần thầy ấy." Dumbledore vòng vèo khuyên bạch tuộc, hy vọng có thể thuyết phục nó.

"Hừ, được rồi, nhìn dáng vẻ chưa từ bỏ ý định ngươi, chỉ cần em yêu của ta đáp ứng là được!" Bạch tuộc không vừa lòng quơ quơ râu hắn

"Giáo sư Lockhart, không có gặp nguy hiểm, thầy khi nào thì bắt đầu dạy giờ học?" Dumbledore suy nghĩ một chút, nhìn dáng vẻ của Lockhart, nhắm chặt hai mắt, nhưng nghìn vạn lần không muốn lặp lại sự tình lần trước, đổi một phương pháp hỏi tốt hơn.

Lockhart nhắm mắt lại rống to hơn: "Đừng tới tìm tôi! Tôi không bao giờ dạy môn gì nữa! Tôi vẫn là ở chỗ này ngây ngô đi! Dù sao nó sẽ bảo vệ tôi!"

Dumbledore dại ra, cười gượng hai tiếng: "Lockhart, con ta, thầy không phải nói thật sao? Tinh thần của thầy nhất định là bị kích thích."

Lockhart mở mắt, không chú ý miệng rộng trên đầu, nghiêm túc nhìn về phía Dumbledore: "Tôi mới không cần trở về đâu! Nói cho cụ đi, kinh nghiệm của tôi đều là từ người khác đoạt lấy tới. Ma bùa chú tôi am hiểu nhất chỉ có một Bùa tẩy não* Tôi là không bao giờ sẽ trở về thế giới pháp thuật gì nữa! Còn phải ứng phó những tên đáng ghét các người, vẫn là nơi này an toàn! Cá nhỏ cũng rất nghe lời tôi!"

Dumbledore co quắp khóe miệng, nhận thức đến, phiền toái của mình lớn, coi như là Lockhart có sai như thế nào đi nữa, thế nhưng chỉ cần thầy ấy ở Hogwarts, cụ phải đem thầy ta từ con bạch tuộc kia mang ra khỏi tới. Nếu như không nói, chẳng lẽ thực sự phải xem một cái người cả ngày ngốc ở trong hồ sao?

Đám động vật nhỏ cũng mặc kệ phiền toái gì không phiền phức, phiền toái nữa không phải là có Dumbledore ở đây rồi sao? Bọn họ chỉ cần sao chép thủy tinh ký ức ra, kiếm tiền thì tốt rồi.

Vì vậy, Dumbledore dùng thời gian một tháng liên hiệp y sư chuyên nghiệp của St. Mungo, mới đem Lockhart lấy ra, lúc này đã sắp cuối kỳ.

========================

*Brachiabindo (Bùa trói) Mô tả: Trói chân tay bằng một sợi dây vô hình. Thần chú đảo là Emancipare.

*Stupefy (Bùa choáng) Mô tả: Làm choáng mục tiêu. Có một bản nâng cấp là Stupefy Duo.

*Obliviate (Bùa tẩy não) Mô tả: Dùng để xóa kí ức trong đầu một hoặc nhiều người. Người dùng có thể xóa kí ức trong khoảng ngắn hay thậm chí là xóa kí ức về người sử dụng với người bị tẩy não, nếu dùng trong trường hợp thứ hai, các bức ảnh có hình người tẩy não sẽ biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net