Chương 107 Chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 107 Chờ

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Quách An trên công đường giãi bày một phen, án tử lại vẫn như cũ khó bề hiểu rõ, tính ra chỉ có một chút manh mối mấu chốt, nếu hết thảy không phải do Mị Nhi làm, vậy hung thủ sau màn thật ra là ai? Mục đích là gì.

Mọi người cảm thấy bây giờ người duy nhất có thể đem hết mọi chuyện "thật hư" nói ra, chính là vận đào hoa lúc ẩn lúc hiện của Âu Dương.

Nhưng mà, người đó hiện giờ đang ở đâu?

Triệu Phổ để Long Kiều Quảng hỗ trợ bám trụ Âu Dương Thiếu Chinh, bản thân thì tụ họp với bọn Triển Chiêu, cùng nghiên cứu làm sao để vận đào hoa hiện thân.

Mọi người thất chủy bát thiệt*. Các loại chủ ý, chiêu gì cũng có, có đem Âu Dương trói lại dâng lên, cũng có tìm hôn sự cho Âu Dương, còn có đơn giản chỉ cần Âu Dương Thiếu Chinh chiêu thân, cho rằng chỉ cần so khinh công mà nói, vận đào hoa kia nhất định sẽ thắng a.

*Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.

Vừa thảo luận xong, Ngũ Gia nói: "Lại nói tiếp, vận đào hoa vì sao lại trốn tránh nhiều năm như vậy?"

Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Nói là ước hẹn mười năm, ý là muốn mười năm nữa mới tìm đến Âu Dương sao?"

Tất cả mọi người gãi đầu – đúng vậy, vì sao a?

"Ngươi vừa rồi có nhìn rõ không?" Công Tôn hỏi Triệu Phổ: "Cô nương kia trông thế nào?"

Triệu Phổ nhíu mày nhớ lại một chút: "Ta không nhìn rõ, chỉ thấy nửa mặt, không xấu."

"Tuổi thì sao?"

"Mười... Nhiều nhất hai mươi, rất trắng rất gầy, kiểu như Nguyệt Nha Nhi."

Đang nói, Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi cầm chăn đã phơi nắng tốt đi vào.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Nguyệt Nha Nhi có chút buồn bực, hồ nghi híp mắt nhìn mọi người.

Mọi người nhanh chóng quay đầu đi, hai nha đầu liền mang chăn vào Yêu Yêu Lâu.

Lâm Dạ Hỏa che miệng nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ: "Ngươi xác định? Nha đầu kia nhìn nghiêng mỏng như phiến quạt, hình như không hợp khẩu vị của huynh đệ ngươi a."

Triệu Phổ buông tay – đích thật là rất gầy.

"Không lẽ tên Hồng Mao kia mỗi ngày đều muốn "đại hung", cho nên muội muội kia mới luôn trốn tránh?" Trâu Lương hỏi.

Tất cả mọi người nhìn trời – như vậy a...

Triển Chiêu cảm thấy có chút thái quá: "Đã chờ mười năm, gầy vẫn là gầy a..."

Vừa nói, Triển Chiêu vừa hỏi Công Tôn: "Có thuốc nào ăn vào sẽ béo lên không?"

Hỏi xong, chỉ thấy Công Tôn tà tà suy nghĩ nhìn hắn.

Triển Chiêu hỏi ra miệng cũng biết đã hỏi sai người, thực sự có thuốc này thì Công Tôn đã sớm ăn rồi.

"Hẳn không phải là vấn đề béo gầy đi." Ngũ Gia thấp giọng nói: "Muốn ép người đó ra mặt như vậy thật sự không sao hả? Đừng đem vận đào hoa quấy nhiễu mà chạy mất."

Triệu Phổ cũng hiểu là nên cẩn thận, hơn nữa mọi người tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng lại có một chút cố kỵ... Án tử này liên lụy nhiều mạng người a, phu nhân của Tiết Tường Qúy, Lý Phiên cùng hai tùy tùng trong dịch quán, không biết có liên quan gì đến vận đào hoa hay không.

Vạn nhất dính đến mạng người – vậy thật sự xong đời!

Triển Chiêu cũng hiểu rất khó xử, làm sao bây giờ...

.........

Trong viện cách vách, Âu Dương bị Long Kiều Quảng kéo đi uống rượu, không nói gì nhìn huynh đệ nhà mình: "Các ngươi thật sự nghĩ ta ngốc sao?"

Quảng Gia cười hì hì: "Này không phải đều vì tốt cho ngươi sao?"

Âu Dương bĩu môi, nâng cằm nhìn hai con hồng hồ ly đang nằm bên cạnh bàn mà xuất thần.

"Ngươi còn nhớ năm năm trước chúng ta có trận chiến với đám người Liêu ở Kinh Phong Cốc không?" Âu Dương đột nhiên hỏi.

Long Kiều Quảng gật gật đầu: "Trận đánh ở Kinh Phong Cốc kia vô cùng thuận lợi."

"Ta lúc ấy đi quá nhanh nên bị Liêu quân chặn hết đường lui." Âu Dương Thiếu Chinh không nhanh không chậm nói: "Bên hai sườn núi cùng hốc của Kinh Phong Cốc có Liêu binh mai phục, lúc ấy lão Hạ có nói thói quen của ta không tốt, một khi đi quá nhanh, rất dễ có khoảng cách quá lớn với đại quân, bị người phục kích."

Long Kiều Quảng nghĩ nghĩ: "Kinh Phong Cốc có phục kích sao? Lúc chúng ta đến đã đi qua sông, không thấy Liêu quân a. Lúc ấy Triệu Phổ còn phun tào, nói tướng lãnh Liêu quân không có đầu óc, địa lý tốt như vậy thế nhưng không mai phục được."

"Phục binh đều chạy đi rồi." Âu Dương mỉm cười: "Liêu quân ở trước hang cốc làm rất nhiều cầu dây, để thuận tiện đánh lén chúng ta... Nhưng tất cả đều bị chặt đứt."

Long Kiều Quảng nhớ lại một chút, lúc ấy trên vách núi đá đúng là có rất nhiều dây treo.

"Ta lúc ấy có tính một chút, miệng cốc có ba cái, từng khe suối vách đá mỗi một bên chừng mười cây, Liêu quân mai phục đại khái một ngàn năm trăm quân, phân ba đường. Binh mã của ta lúc qua sông vào sơn cốc là cánh quân, nếu bất ngờ bị vây đánh từ ba hướng mà nói, thì lành ít dữ nhiều."

Long Kiều Quảng nhíu mày: "Nhưng dây đều bị chặt đứt?"

"Ân." Âu Dương gật đầu: "Kỳ quái là ở đó, lúc Liêu quân đang đi cầu dây, mười lăm cầu dây toàn bộ gãy, ta cùng đám bộ hạ nhìn ra, nhìn thấy Liêu quân la thảm thiết rớt xuống, rơi xuống dòng nước chảy siết hai bên của Kinh Phong Cốc, bị nước cuốn đi."

Long Kiều Quảng sờ cằm: "Này..."

"Một hai cầu dây thì có thể là ngẫu nhiên, nhưng toàn bộ thì nhất định là có người động tay động chân." Âu Dương Thiếu Chinh ôm cánh tay nói: "Thói quen đó của ta thật ra vẫn không sửa, mỗi lần một khi lao ra, hoàn toàn có thể chết mất xác, nhưng một lần cũng không xảy ra chuyện."

Long Kiều Quảng gật đầu: "Thế cho nên sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy là Nguyên soái cố ý thả ngươi ra ngoài dụ địch a."

Âu Dương gật đầu: "Ta ngay từ đầu cũng hoài nghi có phải do Triệu Phổ thiết kế tốt hay không, nhưng ngươi ta đều biết nói nhất định là không phải, Triệu Phổ cho tới bây giờ cũng chưa từng để mấy huynh đệ chúng ta mạo hiểm."

Long Kiều Quảng gật đầu.

Hỏa Kỳ Lân nhún nhún vai: "Lúc ấy là ai đã ngầm giúp đỡ chúng ta? Thiên Tôn Ân Hậu? Yểu Trường Thiên? Mấy lão gia tử sẽ ngẫu nhiên giúp một đại ân, nhưng chưa bao giờ làm mấy chuyện lặt vặt như vậy a."

Nói xong, Âu Dương Thiếu Chinh chỉ chỉ chính mình: "Đại gia đây là phúc tướng đứng nhất Tây Bắc a, ha hả, các ngươi cũng hiểu đức hạnh của ta trước đây là cái dạng gì, lúc ấy gây không ít họa a, sao không thấy ta có phúc? Vài năm nay, vô luận đánh giặc hay là làm chuyện gì, tóm lại ngoại trừ thành thân, xem như mọi chuyện đều thuận lợi."

Long Kiều Quảng nhìn chằm chằm Âu Dương: "Cho nên ngươi đã sớm chú ý có người ngầm giúp ngươi?"

Âu Dương Thiếu Chinh chống cằm thở dài: "Ta đúng là đã từng nghĩ như vậy, nhưng cho tới bây giờ lại không quá chắc chắn!"

Long Kiều Quảng có chút khó hiểu: "Vì sao?"

Âu Dương chỉ chỉ chính mình: "Ta tuy rằng có chút hỗn đản, nhưng tính tình ra sao thì tự mình hiểu lấy, đại gia ta hẳn là chưa từng làm qua chuyện gì đáng giá, mà khiến một người yên lặng theo dõi ta mười năm."

Long Kiều Quảng bĩu môi với hai con hồ ly kia: "Ngươi không phải đã cứu đệ đệ muội muội của người ta sao?"

Vẻ mặt Âu Dương không biết nói gì, hỏi Long Kiều Quảng: "Ta nếu cứu Câm của Lâm Dạ Hỏa, Tiểu Ngũ của Triển Chiêu, Yêu Yêu của Bạch Ngọc Đường, bọn họ sẽ theo dõi ta mười năm sao?"

Long Kiều Quảng trừng mắt nhìn: "Này sao..."

Âu Dương Thiếu Chinh lắc đầu: "Chuyện này không nên phát sinh trên người ta."

Long Kiều Quảng không hiểu được: "Có ý tứ gì?"

"Chuyện tình cảm này hẳn là phải... Tỷ như nói sư phụ ngươi cùng sư nương ngươi, Linh Vương cùng Linh Hậu, Tu La Vương cùng ái thê của hắn, loại này mới là phong cách tình cảm nên có..." Âu Dương xoa xoa ngực hắn: "Không nên là loại người như ta a."

Long Kiều Quảng nghe đến đó khẽ nhíu mày, hỏi Âu Dương: "Ý của ngươi là, ngươi cảm thấy bản thân không đáng được người như vậy thích?"

Âu Dương quay đầu hỏi lại: "Đáng sao? Ta cũng không có tài cán gì a."

Long Kiều Quảng không biết nói gì: "Đáng a, cũng không thể thích ngươi vì tài cán của ngươi a."

"Vạn nhất ta không thích nàng thì làm sao bây giờ?" Âu Dương hỏi.

Long Kiều Quảng bị hỏi, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Vì sao mười năm cũng không xuất hiện?" Âu Dương hỏi: "Có lẽ cũng không phải là chưa từng xuất hiện đâu."

Quảng Gia càng như mơ: "Đã xuất hiện qua?"

"Đúng vậy." Âu Dương gật đầu: "Có lẽ đã gặp thoáng qua rất nhiều lần, ngồi gần bàn ăn cơm cũng rất nhiều lần, ta căn bản là không nhận ra được nàng thôi."

Long Kiều Quảng cảm thấy có lý: "Cho nên... Nàng vẫn trốn tránh không ra?"

Âu Dương Thiếu Chinh cũng nghiêng đầu: "Tiểu Tứ Tử nói ta năm nay cũng chưa có vận đào hoa, Yêu Vương cũng nói năm nay không có, có lẽ sang năm sẽ có, dù sao cũng trong vòng mười năm... Vô luận nàng thích ta nhiều hay ít, nếu ta không thích nàng, vậy nàng cũng không phải là vận đào hoa của ta, đúng không?"

Long Kiều Quảng ngơ ngác gật gật đầu: "Đại khái..."

Âu Dương đột nhiên cười: "Như vậy mà nói... Có thể là không phải nàng muốn ta chờ nàng mười năm, mà là nàng chờ ta mười năm đi."

Nói tới đây, Âu Dương hình như đã nghĩ thông suốt gì đó, nheo lại mắt: "Mười năm làm hạn định, mười năm khiến ta không thể thành thân, mười năm khiến ta không thể phát hiện ra nàng, hoặc khiến ta thích nàng... Hạn ước mười năm sẽ không quên, đại khái là ý này đi."

"Vậy nàng không xuất hiện là vì..."

"Bởi vì không công bằng nha..." Âu Dương tự nhủ nói thầm: "Nếu nàng cứ vậy mà chạy đến, đồng thời nàng thấy trong tình huống ta không biết gì mà được nàng giúp làm nhiều chuyện như vậy, ta dưới tình huống như vậy nói thích nàng, có thể sẽ không thật sự thích, mà là một loại thua thiệt. Cho dù người ở bên ngoài nhìn vào, cũng sẽ cảm thấy như vậy, nàng trả giá cho ngươi nhiều như vậy, ngươi thế nhưng không thích nàng. Nàng là đang chờ, khi ta không biết nàng đã làm gì cho ta nhưng cũng thích nàng, ngang bằng với cấp độ mà nàng thích ta, như vậy mới công bằng..."

Long Kiều Quảng dở khóc dở cười nhìn Âu Dương Thiếu Chinh: "Nghe vậy thì đúng là công bằng, hơn nữa như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới ngươi. Nếu mười năm qua đi, ngươi vẫn như cũ không nhớ tới nàng hoặc là yêu nàng, nàng sẽ rời đi, giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại, ngươi cũng sẽ không có cảm giác mang tội..."

Âu Dương vuốt cằm tự hỏi thật lâu sau, gật gật đầu: "Có chút ý tứ này, vận đào hoa của đại gia ta a..."

Long Kiều Quảng vừa uống trà, vừa quan sát huynh đệ kết nghĩa – Hồng Mao cảm thấy bản thân không đáng để người ta thích sâu đậm như vậy, còn vận đào hoa kia cảm thấy bản thân thích Hồng Mao sâu đậm cho dù hắn không biết cũng không sao... Chuyện này rốt cuộc là sao a?

.........

Vãn chút thời điểm, thái sư đến Khai Phong Phủ một chuyến, lắc lư đi vào cửa, liền cùng đại nhân bát quái chuyện này.

Trong viện những người khác cũng có mặt, sau khi nghe xong thái sư nói thì đều kinh ngạc: "Hoàng Thượng vẫn muốn cho Quách Lâm Hiến làm Thái úy?"

Thái sư gật gật đầu: "Hôm nay trong cung truyền ra tin tức."

Tất cả mọi người thảo luận, cảm thấy có chút không hợp lý.

Triệu Phổ vẫn hiểu biết tính Triệu Trinh: "Khác thường a."

"Thế nào?" Tất cả mọi người tò mò hỏi.

Cửu Vương gia nói: "Trước đây Hoàng Thượng còn nói với ta, nói muốn khảo sát quan viên của một ít địa phương, trong hoàng thành cũng đã tới thời điểm thay máu."

Bao đại nhân cũng gật đầu: "Đúng là Hoàng Thượng cũng muốn bản phủ tiến cử vài người ở địa phương lên, ý là chức Thái úy, không muốn vào tay cựu thần."

"Hơn nữa Quách gia vừa mất hết mặt mũi trước mặt dân chúng Khai Phong." Thái sư uống trà lắc đầu: "Hiện giờ tiếng xấu lan xa, Hoàng Thượng thế nhưng còn dùng Quách Lâm Hiến, đúng là có chút kỳ quái a."

Đang thảo luận, nha dịch tiến vào bẩm báo với Bao đại nhân, nói là Thái phu nhân tới.

Bao đại nhân khẽ nhíu mày: "Bà ta sao lại đến đây..."

Thái sư đối với Bao đại nhân nháy mắt: "Xong rồi xong rồi, lão thái thái có khi nào đến Khai Phong Phủ của ông khóc lóc om sòm không?"

"Không đến mức đó đi..." Bao đại nhân nghĩ nghĩ, vẫn để nha dịch mời bà ta vào.

Thái phu nhân được nha hoàn đỡ vào, lão thái thái thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng lúc vào trên mặt vẫn rất bình tĩnh, hình như không giống đến để khóc lóc om sòm.

Sau khi vào cửa, bà ta trước tiên hành lễ với Triệu Phổ, Bao đại nhân cùng Bàng thái sư cũng ân cần thăm hỏi lão phu nhân hai câu, ngồi xuống uống trà.

Thái phu nhân ngồi xuống, mở miệng đã nói: "Ta đến tự thú."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Thái phu nhân ngẩng đầu, thong dong nói với Bao đại nhân: "Con của Tiết phu nhân, còn có người trong lòng của tôn nhi Quách An, đều do ta phái người giết."

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Thái phu nhân, tuy rằng giống với kết quả mà họ phỏng đoán, nhưng không ai không nghĩ tới Thái phu nhân lại tự thừa nhận.

Đồng thời, mọi người lại càng thêm nghi hoặc.

Kỳ thật, hai án mạng này đã qua nhiều năm, sớm đã không còn chứng cứ. Thái phu nhân hoàn toàn có thể không thừa nhận hoặc không đề cập tới, thậm chí tùy tiện tìm vài người đến nhận tội... Khai Phong Phủ cho dù thần thông quảng đại, cũng rất khó đem án tử tính trên đầu bà.

Vì sao bà ta lại tự thú? Lương tâm áy náy sao?

Đại khái là thấy vẻ mặt mọi người hoài nghi lại không tín nhiệm, Thái phu nhân thở dài: "Vừa rồi trong cung truyền ra tin tức, Hoàng Thượng tiếp tục ủy nhiệm con ta làm Thái úy... Các vị đại nhân, biết đây là ý gì không?"

Mọi người nhìn nhau – đang nói về chuyện này a.

"Chư vị hẳn cũng đã nhìn ra, có người muốn Thân vương phủ ta vạn kiếp bất phục." Thái phu nhân thản nhiên nói: "Vì sao lúc này Hoàng Thượng lại đề bạt bọn ta một phen?"

Thái sư vuốt chòm râu, nhìn Bao đại nhân một cái.

Bao đại nhân cũng nhíu mày, nhưng hai người không nói toạc ra.

"Hoàng Thượng có thể là muốn nhìn một chút... Đối phương còn có chiêu gì đi." Thái phu nhân cười khổ: "Nói cách khác, Hoàng Thượng đang muốn chọc giận đối phương... Đều đã đến nước này, còn không thể làm cho Thân vương phủ sụp đổ, chỉ có giết sạch con nối dòng của Quách gia ta mới tốt."

Mọi người tinh tế nghĩ nghĩ, đúng là chuyện mà Triệu Trinh sẽ làm.

"Nói đến đây, là ta có lỗi với Thân Vương." Thái phu nhân thở dài: "Ta giết hai nữ tử đó, là vì hai nàng ta sẽ cản trở tiền đồ của con cháu ta... Nhưng ác đều do ta gây ra, không liên quan đến hai đứa nó. Quách An cũng biết sai rồi, Quách gia ta, có ta cùng Quách An là hai tội nhân, chúng ta đều nhận tội muốn giết cứ giết, trừng phạt đúng tội. Nhưng đứa con khác của ta vô tội... Ta nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ bốn người bị bọn ta hại chết ra, thì không còn nghĩ ra ai lại hận Thân vương phủ của bọn ta như vậy..."

Thái phu nhân nhìn Bao đại nhân: "Nể tình Thân Vương, ngươi cứu con nối dòng vô tội của nhà ta một mạng đi."

Thái sư nghe xong cũng có chút không đành lòng, nhìn nhìn Bao Chửng.

Bao đại nhân nhíu mày: "Tiết phu nhân, không phải phu nhân ngài phái người giết sao?"

Thái phu nhân liên tục lắc đầu: "Không phải! Thế tử Lý Phiên chết cũng không liên quan đến ta. Ta nếu đã thừa nhận giết hai mạng người, nhiều hơn một người là tội ít hơn một người cũng là tội, vì sao phải giấu diếm?"

Triệu Phổ cũng hỏi: "Phu nhân thật sự nghĩ không ra còn kẻ thù nào sao?"

Thái phu nhân cũng không hiểu: "Nghĩ không ra, ngay từ đầu cứ tưởng là bị người thân của hai người đó đến báo thù. Nhưng hiện tại xem ra cũng không phải đơn giản như vậy..."

"Thiếu thân vương thượng thư đại nhân bây giờ đang ở đâu?" Bao đại nhân cũng có chút lo lắng cho an toàn của Quách Lâm Hiến cùng Quách Lâm Thịnh.

"Còn trong từ đường của Thân vương phủ, ta vốn muốn cho hai người bọn họ cùng đến, nhưng hai người bọn họ không muốn." Thái phu nhân lo lắng: "Thật sự rất muốn biết ai lại muốn Quách gia ta cửa nát nhà tan."

Bao đại nhân nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng hiểu được đây là tiết tấu không may, Triệu Trinh tâm đen thui ra tay giảo hoạt a, đây là lấy tính mạng của một nhà Quách gia ra để bức hung thủ phía sau màn hiện thân a...

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quyết định đến Thân vương phủ một chuyến, thật sự có người tìm tới cửa, vậy đúng thật là có manh mối để truy tra hung phạm.

Âu Dương Thiếu Chinh cũng dẫn theo quân hoàng thành, cùng hai người chạy tới Thân vương phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net