CHƯƠNG 114: PN - KINH HỈ SINH THẦN CHI ĐIỆN THẢI VÂN (ÔN TUYỀN THIÊN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đoàn đến ngồi bên cạnh hắn, hỏi hắn: "Lần này lại có chuyện gì không nghĩ ra sao?"

"Ân Hậu cùng sư tôn giống nhau như vậy, hai người bọn họ thật là kẻ thù sao?"

Tiểu Qua Thanh hỏi một vấn làm Vi Trần đại sư cười ha ha: "Hai bọn hắn giống nhau? Hai bọn hắn là hai cực âm dương hoàn toàn tương phản nhau, làm sao giống?"

"Không giống sao?" Tiểu Qua Thanh vò đầu: "Hai người bọn họ nhìn thấy chính là cùng một sư phụ dạy ra, cùng nhau lớn lên cảm tình rất tốt. Hơn nữa hai người bọn họ rõ ràng đẹp giống nhau, Ân Hậu một chút cũng không giống quái vật! Chính là hướng đi khác với sư tôn mà thôi, đứng cạnh nhau chính là một nhóm!"

Vi Trần đại sư ôm cánh tay nhìn chằm chằm Qua Thanh thật lâu sau, đột nhiên hỏi: "Tiểu hài nhi? Ngươi có muốn xuất gia không? Có hứng thú làm chủ trì tiếp theo của Nam An Tự hay không?"

Qua Thanh nhìn chằm chằm Đại hòa thượng một hồi, dứt khoát lắc đầu —— Ách~!

"Vì sao?" Hòa thượng cảm thấy đáng tiếc: "Muốn kết hôn thề sống thề chết?"

Qua Thanh lắc đầu.

"Muốn thăng quan phát tài?"

Qua Thanh tiếp tục lắc đầu.

"Vậy tại sao?"

Mặt Qua Thanh đỏ lên, trả lời: "Thích ăn thịt."

Vi Trần đại sư bị hắn chọc cười không ngừng được: "Vậy chờ ngươi hết thích ăn thịt lại đến?"

Qua Thanh vẫn là lắc đầu.

Vi Trần tiếp tục hỏi: "Còn vì sao nữa?"

Qua Thanh vươn tay gãi đầu, nói: "Ta không muốn cạo đầu."

Vi Trần đại sư tiếp tục lừa Qua Thanh: "Hình dáng đầu của ngươi không tồi, để cái đầu bóng lưỡng hẳn là không khó xem! Hơn nữa gội đầu thuận tiện! Mùa hạ lại mát mẻ!"

Qua Thanh liếc mắt một cái, nhếch miệng nói: "Chờ ta già đi, ta cũng muốn có một đầu ngân phát... Giống như sư tôn vậy!"

.........

Trước mắt Qua Thanh, Ân Hậu theo Yêu Vương đi qua, đi theo hai người bọn họ, đập vào mắt hắn —— chính là Thiên Tôn.

Gió nhẹ thổi bay ngân phát* hòa cùng cánh hoa, giống như vị tiên có đôi cánh vậy... Qua Thanh trợn to hai mắt, nhìn thấy Thiên Tôn mà hắn nằm mơ thấy, vị sư tôn mà hắn sùng bái!

*tóc màu bạc

Thiên Tôn cũng nhìn thấy hắn, liền bước đến chỗ hắn.

.........

Qua Thanh còn nhớ rõ trước đây lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tôn, hắn cũng đứng ngơ ngác như bây giờ, Thiên Tôn đi đến chỗ hắn, Thiên Tôn khi đó nói với hắn: "Tiểu hài nhi, ta tặng đao cho ngươi."

Lúc này chạy đến trước mắt đích Thiên Tôn cầm ba chén rượu, nói với hắn: "Tiểu hoành thánh, rót ba chén rượu!"

Thiên Tôn trước mắt cùng lúc trước nói chuyện với hắn không giống nhau, Tiểu Qua Thanh ngơ ngác nhìn chằm chằm Thiên Tôn cầm ba chén rượu chạy đi —— rõ ràng là diện mạo giống nhau, người cũng giống nhau, bộ dáng cũng không khác gì, nhưng chính là không giống nhau!

Qua Thanh rót rượu, đột nhiên lại có chút muốn đi Nam An Tự một lát, rõ ràng là cùng một Thiên Tôn, hắn lại cảm thấy là hai người, hơn nữa hai sư tôn, hắn đều thích! Đồng thời, hắn lại có nghi vấn mới, nếu Ngân Yêu Vương năm đó không đi, như vậy hiện tại sư tôn sẽ có bộ dáng gì? Mọi người ở đây đang ngâm ôn tuyền, sẽ có bộ dáng gì?

.........

Thiên Tôn nâng chén đưa cho Yêu Vương cùng Ân Hậu, chính mình cũng cầm chén xuống nước.

Ngân Yêu Vương quay đầu nhìn Tiểu Qua Thanh đang cầm bình rượu đứng ngẩn người trên bờ, hỏi Thiên Tôn: "Tiểu hài nhi kia là đồ đệ của phái Thiên Sơn sao?"

Thiên Tôn gật đầu.

"Vì sao lại gọi là Tiểu hoành thánh?"

Thiên Tôn nói: "Hắn có chứng sợ hãi điểm tâm! Nhìn thấy hoành thánh sẽ xỉu!"

Ngân Yêu Vương có chút mơ hồ, nhìn thoáng qua Ân Hậu bên cạnh Thiên Tôn, như là hỏi —— Tiểu Du đang đùa ta sao?

Ân Hậu rất hối hợp, vừa uống rượu vừa gật đầu: "Đúng là vừa thấy điểm tâm liền xỉu, nhìn thấy bánh chiên cũng ngất."

Yêu Vương kinh ngạc: "Đây là tật xấu gì?"

Thần y Công Tôn Sách nhắm mắt dưỡng thần một bên nói một câu: "Bệnh chung của đồ đệ ở phái Thiên Sơn."

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Thiên Tôn.

Triển Chiêu cũng nhìn ngoại công nhà mình.

Lâm Dạ Hỏa đang dưỡng da cũng buồn bực —— ba lão nhân này cộng lại cũng hơn năm trăm tuổi đi, vì sao da lại bóng loáng như vậy, một cái nếp nhăn cũng không có?

Yêu Vương quay đầu lại, nói với Qua Thanh còn đang ngẩn người: "Tiểu hoành thánh? Cùng nhau ngâm mình đi?"

Qua Thanh lấy lại tinh thần quay đầu lại, thì thấy Yêu Vương cùng Ân Hậu đều đang nhìn hắn, Thiên Tôn dựa vào thành đá, vươn tay ngoắc hắn: "Đến đến đến!"

Qua Thanh "Đằng" một cái đỏ bừng mặt —— Cùng~ngâm~mình!

Buông bình rượu, Tiểu Qua Thanh tay chân cứng ngắc đi đến ôn tuyền.

Yêu Vương vuốt cằm quan sát một chút, nhẫn cười: "Tiểu hài nhi này có chút thú vị."

.........

Gió đêm từng trận, nước ôn tuyền ngâm đặc biệt thoải mái, mọi người sau khi trở về từ Hắc Phong Thành thì vội tra mấy án tử, rốt cuộc cũng được thở phào một hơi, vô cùng thoải mái.

Thích ý hưởng thụ ôn tuyền, ngắm hạnh hoa phẩm rượu ngon, nói chuyện với nhau, nói đến mấy lời đồn ma quái gần đây ở lãnh cung.

Qua Thanh dù sao cũng là đại nội thị vệ, Triển Chiêu liền hỏi hắn, có phải thật sự hay không.

Ngoài dự liệu của mọi người, Triệu Trinh đúng là không lừa người.

Qua Thanh nói, mấy ngày gần đây trong điện Thập Thần đúng là rất quỷ dị, tiếng đàn buổi tối, tiếng nói chuyện cùng ánh nến di động, rất nhiều người đều nghe thấy được, còn có dấu chân ẩm ướt... Rõ ràng trong điện Thập Thần không có ao, gần đây trời cũng không có mưa, cũng không biết n dấu chân này từ đâu mà tới.

Qua Thanh không tin truyền thuyết quỷ thần, đại nội thị vệ bọn họ đã thảo luận qua, chỉ sợ là cao thủ đi vào.

Nhưng lại không cảm thấy nội lực, theo dõi vài ngày cũng không bắt được ai, này đúng là không xong, nếu không phải quỷ thần, thì phải là cao thủ chân chính.

Cho nên lần này người của Khai Phong Phủ ngủ lại, tất cả mọi người đều tán thành.

Mọi người lại càng không hiểu, thực sự có cao thủ lẻn vào hoàng cung? Vậy vì sao phải trà trộn vào lãnh cung giả thần giả quỷ? Còn có truyền thuyết về điện Thải Vân... Mục đích thật ra là gì?

.........

Những cao thủ đang bàn luận chuyện này trong ôn tuyền, cũng không chú ý tới Ngân Yêu Vương đang bưng chén rượu, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười không thể phát hiện, tự nhủ nói một câu —— thật là thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net