Chương 124 Án mạng cổ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 124 Án mạng cổ quái

Editor: Ken Le

Beta: Rosaline


Đám người Triển Chiêu vừa đến, Thủy Nguyệt Cung liền xảy ra án mạng.

Thẩm Bân là trưởng lão có bối phận cao nhất trong cung, bị một con nhện độc chích chết.

Tin lan truyền rất nhanh, lúc Thẩm Linh Nguyệt mang theo bọn Triển Chiêu chạy đến nơi, chúng đệ tử đã vây đầy bên ngoài cửa viện của Thẩm Bân.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi sau cùng, vừa đi vừa quan sát. Thật ra khi trên đường đi họ cũng đã thảo luận qua... Lần này là họa trời giáng a! Muốn trốn cũng trốn không được.

Đầu tiên, bọn họ lên đảo thì đột nhiên có người chết, thời điểm không phải rất đúng lúc sao. Mặt khác, chính là cách chết này... Phương Tĩnh Tiếu vừa biểu diễn khống chế bướm trước mặt bao nhiêu người, Thẩm Bân đã bị nhện chích chết, này không phải là người tình nghi dâng tới cửa sao!

Nhìn vẻ mặt của đám đệ tử lúc nhìn thấy Phương Tĩnh Tiếu, đã xác minh phỏng đoán của bọn Triển Chiêu.

Nơi Thẩm Bân ở là một tiểu viện có ba gian nhà, trước sau đều có sân.

Cửa phòng ngủ mở rộng, ngoài cửa có vài đệ tử trẻ tuổi, bên trong có một vị thiếu phụ đang ngồi khóc.

Mọi người đi vào sân, mấy đệ tử vừa quay đầu lại, trong đám người đột nhiên có một người vọt lại đây, miệng hô: "Phương Tĩnh Tiếu ngươi là hung thủ giết người..."

Mấy người khác cũng vội vàng giữ chặt lấy hắn, miệng hô: "Sư huynh đừng quá xúc động", ánh mắt nhìn Phương Tĩnh Tiếu cũng rất phẫn hận.

Triển Chiêu nhích lại gần Bạch Ngọc Đường bên cạnh, vươn tay xoa xoa ngực.

Ngũ Gia có chút khó hiểu nhìn hắn.

Triển Chiêu tỏ vẻ trường hợp vô cùng quen thuộc, trước kia đều là hắn trải nghiệm, đột nhiên thành người chứng kiến thì có chút không quen.

Ngũ Gia túm Triển Chiêu qua một bên, khó có khi được yên ổn, vậy ngoan ngoãn đứng nhìn cũng tốt.

Thẩm Linh Nguyệt sai người mang đệ tử đang phẫn nộ ra ngoài.

Các đệ tử đều tụ tập trước cửa, phần lớn đều hoài nghi Phương Tĩnh Tiếu điều khiển nhện độc chích chết Thẩm Bân, càng nói càng khó nghe.

Thẩm Linh Nguyệt liếc mắt nhìn Phương Tĩnh Tiếu một cái.

Phương Tĩnh Tiếu buông tay, trên mặt đầy vẻ vô tội.

Triệu Trinh vừa quạt cây quạt vừa nhìn vào trong phòng quan sát xung quanh rồi nói: "Ai đi giết người lại để lại cây đao có tên của mình, dấu hiệu giá họa cũng quá rõ ràng! Nếu thật sự muốn khống chế côn trùng giết người, có thể tìm một ít loại côn trùng không rõ ràng hơn a! Hoặc là đợi đến nửa đêm, ít nhất phải xóa sạch mọi điểm tình nghi của bản thân, có phải hay không?"

Nam Cung bất đắc dĩ thở dài nhìn hoàng đế nhà mình —— ngươi nhiệt tình ghê!

Triệu Trinh cười tủm tỉm quạt cây quạt, nhướn mày nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ý là —— thấy Trẫm phân tích thế nào?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, sau đó mỉm cười.

Triệu Trinh ngẩn người.

Có chút hồ nghi quay đầu lại nhìn Nam Cung, không nghĩ tới Nam Cung Kỉ cũng đang mỉm cười nhìn hắn, hình như tâm tình rất tốt.

Triệu Trinh khó hiểu —— sao vậy?

Nam Cung cũng không nói gì, tâm nói ngươi cứ tiếp tục đi, vừa rồi vừa nghe có nhện độc chích chết người, mấy ảnh vệ đã sốt ruột vội vàng chạy về, phỏng chừng là tìm quân hoàng thành đến hỗ trợ đi, thế này thì ngươi buộc phải quay về biệt viện, coi ngươi làm sao gây sức ép!

Nhưng mấy câu nói đó của Triệu Trinh ít nhiều cũng có tác dụng, Thủy Nguyệt Cung có nhiều đệ tử như vậy, cho dù có một nửa bị ngốc thì một nửa còn lại cũng không ngốc, suy nghĩ một chút sẽ cảm thấy kỳ quái —— thật sự là do Phương Tĩnh Tiếu khống chế nhện độc giết Thẩm Bân sao?

Thẩm Linh Nguyệt đi vào phòng, trước tiên nhìn thoáng qua thiếu phụ ngồi khóc ở cạnh cửa, có hai nha hoàn đi qua, dìu thiếu phụ kia rời đi.

Triệu Trinh có chút bát quái hỏi Thẩm Nguyên Thần: "Đó là ai nha? Cháu gái của lão nhân đó sao?"

Thẩm Nguyên Thần có chút xấu hổ nói: "Không phải nga, là phu nhân của Bân đại gia a..."

Tất cả mọi người sửng sốt, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn phụ nhân kia —— vị này nhìn thế nào thì nhiều lắm cũng tầm ba mươi, lão gia tử đã hơn trăm đi... Khoảng cách tuổi có chút lớn a.

Triển Chiêu huých Bạch Ngọc Đường một cái —— vị phu nhân kia hình như võ công không cao lắm?

Ngũ Gia gật gật đầu —— hình như cũng không có võ công.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— ách...

Ngũ Gia lắc đầu —— không chừng người ta có đến vài phòng* a.

*vài phòng: ý nói còn vài người vợ khác nữa

Triển Chiêu lại nhìn ra ngoài —— vài phòng vì sao chỉ có một phòng khóc a?

Ngũ Gia túm lấy vạt áo Triển Chiêu để hắn đừng bát quái —— ngươi không phải quan sai sao? Có án mạng thì nhanh chóng tra án đi!

Triển Chiêu bĩu môi nhìn Phương Tĩnh Tiếu phía trước —— nơi này không phải Miêu gia quản! Bao đại nhân đã nghỉ! Ta cũng muốn nghỉ!

.........

Thi thể của Thẩm Bân nằm trên giường, hai mắt trợn lên, sắc mặt đen như than chì môi cũng đen, nhìn vào chính là trúng kịch độc.

Con nhện chích người kia cũng đã chết, thi thể con nhện nằm chính giữa sàn nhà của gian phòng, con nhện có màu trắng đen, tám chân đều có lông, bụng cũng teo lại, trên mặt đất có vũng nước nhỏ màu xanh lá, có chút ghê tởm.

Triệu Trinh muốn đi qua đó nhìn kĩ, Nam Cung Kỉ túm lấy đai lưng của hắn gắt gao đem hắn "Cố định" tại chỗ, không cho hắn chạy loạn, không được sờ loạn.

Thẩm Linh Nguyệt chỉ vào con nhện, hỏi Phương Tĩnh Tiếu: "Biết nó không?"

Phương Tĩnh Tiếu có chút không biết nói gì nhìn trời: "Thiên hạ có nhiều người như vậy, đều nói tiếng người không phải ai cũng có thể biết đi?"

Thẩm Linh Nguyệt "Sách" một tiếng: "Ngươi nói không biết không phải là được rồi sao?"

Phương Tĩnh Tiếu tạm dừng một chút mới nói: "Không biết."

Thẩm Linh Nguyệt hình như cũng không có cách với hắn, đành hỏi tiếp: "Này là kịch độc sao?"

Phương Tĩnh Tiếu nhíu mày: "Không phải là nhện thông thường, ta dù sao cũng chưa thấy qua, nếu không chết mà nói không chừng có thể câu thông một chút."

Thẩm Linh Nguyệt để người đi vào thuật lại chuyện đã xảy ra.

Chỉ chốc lát sau, tên đệ tử vừa rồi muốn liều mạng với Phương Tĩnh Tiếu cùng vị phụ nhân khóc sưng mắt kia đi đến.

Đệ tử này tên Thẩm Thanh, là đệ tử của Thẩm Bân. Phụ nhân là Lô thị, là phu nhân của Thẩm Bân...

Thẩm Thanh nói lại chuyện đã xảy ra, vừa rồi hắn đi theo sư phụ về phủ, sư phụ nói có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Thẩm Thanh liền trở về phòng của hắn, hắn trong viện ở cách vách. Sau đó hắn đột nhiên nghe thấy tiếng hét sợ hãi của sư mẫu, cũng chính là Lô thị, liền lập tức chạy qua. Vừa vào sân hắn liền nhìn thấy Lô thị chạy đến, Thẩm Bân thì nằm trên đất, bên người có một con nhện, hắn dùng khay trà bắt lấy con nhện đã chết, nhưng sư phụ hắn đã tắt thở.

Lô thị nói Thẩm Bân sau khi trở về liền thay quần áo, hắn cởi ngoại bào khoát lên bình phong, chuẩn bị rửa mặt. Nhưng hắn vừa khoát áo lên thì đột nhiên rụt tay lại rồi ngã xuống.

Lô thị liền nhìn thấy một con nhện lớn rớt xuống, vừa lúc rớt cạnh chân bà, bà sợ tới mức hét lên một tiếng sợ hãi. Sau đó Thẩm Thanh nghe thấy tiếng hét nên vọt vào, dùng khay trà trên bàn chụp lấy con nhện đã chết.

Cả quá trình nghe thì rất đơn giản, nhưng nghĩ lại một chút nếu thật sự có người dùng loại phương pháp này để mưu sát Thẩm Bân, vậy cũng rất khó khăn.

Đầu tiên con nhện vì sao lại tập kích Thẩm Bân? Căn cứ theo lời Lô thị nói, bà trước đó vẫn luôn ở trong phòng, không lẽ con nhện cũng có thể nhận biết người sao?

Triển Chiêu xoa cằm tự hỏi —— loại mưu sát thoạt nhìn như trùng hợp cùng ngoài ý muốn này là thủ pháp cao minh nhất cũng khó thực thi nhất, khó trách tất cả mọi người lại hoài nghi Phương Tĩnh Tiếu.

Thẩm Linh Nguyệt tự hỏi trong chốc lát, lại hỏi Phương Tĩnh Tiếu: "Nếu là ngươi mà nói, ngươi có thể làm được không? Điều khiển nhện đến giết Thẩm Bân?"

Phương Tĩnh Tiếu cũng cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu.

"Không làm được sao?"

"Nói đúng hơn là không biết." Phương Tĩnh Tiếu khoát tay áo: "Dạy một con nhện biết nhận thức, rồi mai phục trong phòng sau đó tập kích người khác, cái này thật sự rất khó. Động vật tuy rằng sẽ bị cảm xúc của ta ảnh hưởng cùng khống chế, nhưng động vật dù sao cũng là động vật, trong tiềm thức thì phương thức hành động khá đơn giản, chúng nó dù sao cũng không phải là người, cơ bản không thể hoàn thành mệnh lệnh nào quá phức tạp."

Tất cả mọi người không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đúng thật là như vậy...

"Ân..." Triển Chiêu hình như có suy nghĩ khác: "Không chừng không nhất thiết là có thể khống chế động vật." Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hắn —— là thế nào?

"Làm sao mà trong tình huống không khống chế con nhện mà xảy ra hung án?"

Vấn đề Triển Chiêu đưa ra quay lại từ đầu, hiện trường lâm vào Thẩm mặc.

Lúc mọi người ở đây đang tự hỏi, Triệu Trinh vẫn bị Nam Cung "Cố định" tại chỗ giơ tay muốn được lên tiếng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thần tình "Trẫm biết!" của Hoàng Thượng.

Nam Cung đành phải hỏi: "Hoàng công tử có cao kiến gì?"

Triệu Trinh nghe Nam Cung nhấn mạnh ba chữ "Hoàng công tử", thành công đem chữ "Trẫm" vừa đến miệng nuốt về, ho khan một tiếng nói: "Con nhện cũng không phải ở trên bình phong trong phòng."

Tất cả mọi người nhíu mày —— vậy ở đâu?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triệu Trinh —— có cùng suy nghĩ đi.

Triệu Trinh lấy chung trà nhỏ trên bàn: "Tỷ như nói đây là con nhện, đầu tiên làm nó hôn mê, cái này có thể làm được đi?"

Mọi người nghĩ nghĩ, làm nó ngủ hẳn là không khó, để trong bình kín một hồi, hay là dùng chút thuốc mê, hẳn là có thể.

"Sau đó thì sao?" Triệu Trinh lấy chung trà nhét vào túi áo của Nam Cung.

Nam Cung hơi sửng sốt, xoa cằm —— như vậy a...

"Con nhện tỉnh sẽ động." Triệu Trinh nói tiếp: "Nếu phát hiện, dùng tay kiểm tra thì sẽ bị chích. Nếu không phát hiện, con nhện sẽ từ từ bò ra, bò đến... Chỉ cần không cẩn thận đụng tới, sẽ bị chích ngay. Lão nhân này trở về liền cởi quần áo, con nhện hẳn là đã tỉnh nên bò ra, lão nhân cởi quần áo khoát lên bình phong, tay vừa lúc đụng trúng nó nên bị chích... Chính là như vậy!"

Triệu Trinh nói xong liền nháy mắt với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, biểu tình có chút hưng phấn —— Trẫm phân tích có đúng hay không? Có phải rất thông minh hay không? Khen Trẫm đi!

"Đúng nha!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, tiểu Nguyên Thần đã nói trước, nhóc ngước mặt nhìn Triệu Trinh: "Đúng là so với khống chế con nhện hay là đem con nhện đặt lên bình phong thì hợp lý hơn nga! Hoàng đại ca thật thông minh!"

Triệu Trinh cười tủm tỉm xoa đầu Thẩm Nguyên Thần: "Đương nhiên, đây chỉ là một trong những khả năng, thật ra còn có một loại phương pháp còn đơn giản hơn..."

"Còn có phương pháp khác sao" Thẩm Linh Nguyệt hỏi.

"Tỷ như sao..." Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Không bằng hai ngươi nói đi, hai ngươi từ lúc bắt đầu đã nhìn chằm chằm rồi đi."

Thẩm Linh Nguyệt có chút khó hiểu, hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Nhìn cái gì?"

Phương Tĩnh Tiếu thật ra cũng chú ý tới, từ lúc bắt đầu thì Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn về một hướng, là hướng bên phải của gian phòng...

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi tới đi?

Ngũ Gia nhìn nhìn Lô thị cùng Thẩm Thanh một bên nói: "Cũng có thể là ông ta thật sự đã trúng độc của nhện, nhưng không nhất định là con nhện này."

Thẩm Linh Nguyệt nghe không hiểu: "Có ý gì?"

"Độc nhện vốn có thể chết người." Bạch Ngọc Đường nói: "Có người lấy ra nọc độc của nhện bôi lên cây châm, thừa dịp Thẩm Bân thay quần áo thì đâm ông ta một cái, sau đó vứt một con nhện đã chết trên đất, dùng bàn trà chụp lại, lại dùng châm tạo ra miệng vết thương trên tay Thẩm Bân... Như vậy có thể tạo ra hiện trường Thẩm Bân bị nhện độc cắn chết."

Ngũ Gia nói xong, tất cả mọi người đều nhìn hắn, bởi vì loại giả thiết này cũng có ý nói thẳng hung thủ có thể là Lô thị cùng đệ tử Thẩm Thanh, hai người cùng nhau liên thủ mưu hại Thẩm Bân rồi cùng nhau thông đồng...

"Uy, ngươi đừng ngậm máu phun người a!" Thẩm Thanh nóng nảy.

"Có chứng cứ có thể chứng minh không?" Thẩm Linh Nguyệt cũng hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhìn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói: "Ân... Có phải là chứng cứ hay không thì không biết, bất quá có thể thí nghiệm."

Nói xong, Triển Chiêu đi về hướng mà bọn họ vẫn luôn quan sát, một cái bàn nhỏ trong góc phòng. Trên bàn có cái rổ, bên trong là kéo kim chỉ gì đó, hẳn là công cụ mà ngày thường Lô thị dùng để may vá thiêu thùa.

Triển Chiêu từ bên trong lấy ra một cái gối kim*, có vài cây kim đang ghim trên đó.

*dụng vụ để cắm cây kim may vá

Triển Chiêu cầm gối kim trở về, Phương Tĩnh Tiếu cùng Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng quan sát biểu tình của Lô thị cùng Thẩm Thanh.

Sắc mặt hai người lúc này tái nhợt, hơn nữa Lô thị khi hình như vô cùng khẩn trương, hai tay nắm chặt lấy khăn tay, ngón tay đều trắng bệch.

Thẩm Thanh thì đổ mồ hôi.

"Loại độc này gặp máu sẽ gây khó thở, dùng kim đâm là phương pháp hạ độc tốt nhất. Nhưng những thứ như kim, nếu không giấu kĩ sẽ ngộ thương chính mình hay người khác, cho nên chỗ giấu tốt nhất là chỗ vốn là của nó... Như vậy vừa không làm mất vừa không bị hoài nghi." Triển Chiêu giơ gối kim ra: "Chỉ cần cầm đến chỗ khám nghiệm tử thi nhờ họ nghiệm mấy cây kim này..."

"Không cần nghiệm." Thẩm Linh Nguyệt đột nhiên mở miệng ngăn cản Triển Chiêu. Sau đó bà nói với hai người Lô thị cùng Thẩm Thanh: "Hai ngươi vươn tay ra."

Hai người sửng sốt, mở lớn mắt nhìn Thẩm Linh Nguyệt.

"Hai người sẽ lần lượt thử hết những cây kim ở đây, đâm vào tay mình một chút, phải chảy máu." Sắc mặt Thẩm Linh Nguyệt phát lạnh: "Động thủ!"

Hai người nhất thời luống cuống, mắt Lô thị cũng đỏ lên.

Triển Chiêu cầm gối kim cũng có chút xấu hổ.

"Hai ngươi không tự động thủ vậy để ta ra tay." Nói xong, Thẩm Linh Nguyệt vươn tay lấy kim.

Lô thị đột nhiên quỳ xuống, Thẩm Thanh cũng quỳ xuống cầu xin tha thứ, nói hai người nhất thời hồ đồ, mong cung chủ tha tội.

Mọi người vây xem ngoài cửa ồ lên, Thẩm Linh Nguyệt tức giận đến nỗi xanh mặt.

Thẩm Nguyên Thần kinh hãi há to miệng: "Thật sự là do hai ngươi hợp mưu hại chết Bân đại gia?"

"Lý do?" Thẩm Linh Nguyệt hỏi hai người.

Sự tình đã bại lộ, hai người chỉ phải thành thật nói ra. Thì ra Lô thị thật chất chính là tình nhân của Thẩm Thanh, nhưng Thẩm Thanh lại muốn cưới nữ nhi của phú hộ nào đó của phủ Thiệu Hưng, nên hai người cứ lén lút cùng một chỗ như vậy, cảm thấy đây không phải là biện pháp. Mấy năm trước thân thể Thẩm Bân không tốt, nên Lô thị nghĩ sau khi gả cho ông ta, chờ ông ta qua đời sẽ lấy hết tài sản, đồng thời cũng có thể dùng thân phận sư mẫu để dễ hẹn hò với Thẩm Thanh. Nhưng ai biết Thẩm Bân lại hết bệnh sau đó thân thể càng ngày càng tốt hơn, gần đây ông ta đã mơ hồ phát hiện Lô thị cùng đệ tử của ông ta mắt đi mày lại, nên cũng có chút hoài nghi. Đề phòng bị bại lộ, hai người mới tỉ mỉ bày ra phương pháp này để giết Thẩm Bân.

Thẩm Linh Nguyệt tức giận, cung chủ Thủy Nguyệt Cung tính tình không nhỏ, nâng tay đánh mỗi người một bạt tai, Thẩm Thanh cùng Lô thị bị đánh đến sưng mặt lên.

Các đệ tử trong cung nhanh chóng chạy lại ngăn cản.

Triệu Trinh nhìn trời —— ách, lão thái thái còn động thủ đánh người a?

Sau đó nhanh chóng trốn sau lưng Nam Cung.

Nam Cung tâm nói —— ngươi cũng biết sợ sao!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tận lực không nhìn tình cảnh xấu hổ này —— dù sao hai người bọn họ lần đầu tiên lên đảo đã đụng phải loại chuyện này, cung chủ Thủy Nguyệt Cung hẳn là cũng không nhịn được, có vẻ như bà ấy vô phương quản lý, nên giáo chúng mới loạn như vậy.

Đệ tử của Thủy Nguyệt Cung cũng tối mặt, khiến người chế giễu, còn cố tình là lúc Phương Tĩnh Tiếu lên đảo.

Sau một hồi hỗn loạn, Thẩm Linh Nguyệt giao hai hung thủ cho Phương Tĩnh Tiếu, để hắn mang về nha môn.

Thật ra cho dù án tử này phá rất nhanh, nhưng điểm đáng ngờ còn rất nhiều, đầu tiên, hai người đó làm sao có được độc nhện cùng nhện độc? Thứ này không phải là thứ bình thường.

Thẩm Linh Nguyệt giao người cho Phương Tĩnh Tiếu, cũng có ý nghĩ như vậy, có một số việc ở Thủy Nguyệt Cung không tiện hỏi, mang về nha môn chậm rãi hỏi đi.

Trước khi lên thuyền rời đi Thủy Nguyệt Cung, Thẩm Linh Nguyệt nói với bọn Phương Tĩnh Tiếu: "Các ngươi hỏi chuyện Thiên nữ chi sức... Linh Cung đúng thật là có một khối biến thạch, là một khối nguyên thạch tử ngọc lớn, sau đó nghe nói là hòn đá trưng trong Linh Điệp Cung... Cụ thể ta cũng không rõ, trong những người còn sống, chỉ có Thẩm Bân đã từng thấy qua khối nguyên thạch đó."

Nghe xong lời Thẩm Linh Nguyệt nói, bọn Triển Chiêu đều nhíu mày —— này cũng quá trùng hợp đi! Thẩm Bân cố tình lại chết ngay lúc này, thật sự bị giết vì tình sao?

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, mọi người lên thuyền về bờ bên kia.

Mới vừa lên bờ, chỉ thấy bến tàu có cỗ xe ngựa, hồng mao Âu Dương Thiếu Chinh cầm cây côn đứng đó, phía sau có vài đại nội thị vệ mặc y phục bình thường đi theo.

Triệu Trinh vốn muốn tiếp tục đi dạo phố thuận tiện ăn luôn cơm chiều, nhưng Nam Cung Kỉ một đường chỉ mỉm cười nhìn hắn, Triển Chiêu còn hỏi hắn, có biết sau câu "Châu chấu sau thu" là gì hay không?

Triệu Trinh không hiểu ra sao, cho đến khi nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh.

Âu Dương xốc lên màn xe, ý là —— mời Hoàng Thượng lên xe!

Triệu Trinh liếc mắt nhìn Nam Cung Kỉ.

Nam Cung nhỏ giọng nói: "Trước khi xuất cung thái hậu có chỉ, chỉ cần có một chút nguy hiểm liền mang Hoàng Thượng quay về biệt viện ngay."

Triệu Trinh lắc đầu: "Sao lại có nguy hiểm?"

Nam Cung chỉ chỉ bản thân, ý bảo —— nhìn khẩu hình của ta: "Nhện ~ độc ~"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu —— ân! Rất nguy hiểm!

Phương Tĩnh Tiếu thức thời cách xa vài bước, kêu nha dịch áp giải Lô thị cùng Thẩm Thanh về nha môn.

Triệu Trinh mới chơi có nửa ngày, án tử thì chưa điều tra rõ ràng, cơm chiều cũng không được ăn, làm sao có thể trở về.

Nam Cung rút đao đặt lên cổ mình.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đồng tình nhìn hắn —— động tác rút đao kề cổ thuần phục đến nỗi khiến người đau lòng thay.

Âu Dương Thiếu Chinh phất tay lên, hơn hai trăm đại nội thị vệ phía sau đều nắm lấy chuôi đao, tùy thời chuẩn bị rút đao kề cổ.

Triệu Trinh tức giận, nhưng hành động Nam Cung chuẩn bị cắt cổ đã khiến một ít người qua đường tò mò, nếu hai ba trăm người cứ như vậy chuẩn bị rút đao cắt cổ tập thể, có khi sẽ truyền đến Hoàng thành. Một khi thân phận bị bại lộ, Triệu Trinh càng khó trốn ra hơn.

Hoàng Thượng đành phải trừng Nam Cung, ý là —— ngươi chờ đó! Trẫm còn có thể ra ngoài a!

Nói xong, Triệu Trinh hầm hừ lên xe ngựa.

Nam Cung thở phào một cái, gọi thị vệ mang ngựa đến cho hắn, hắn lên ngựa rồi đến cạnh xe ngựa của Triệu Trinh.

Phương Tĩnh Tiếu cũng đi qua, nhờ Âu Dương mang Thẩm Nguyên Thần về biệt viện.

Triệu Trinh vén rèm lên ngoắc Thẩm Nguyên Thần, để nhóc lên ngồi cùng hắn.

Thẩm Nguyên Thần lên xe ngựa, nhìn nhìn bên ngoài một đoàn thị vệ dàn trận như sẵn sàng đón quân địch, lại nhìn nhìn Triệu Trinh đang ôm cánh tay hờn dỗi, tò mò nghiêng đầu —— vị Hoàng công tử này có thân phận gì a?

Một số đông người ngựa hộ tống xe ngựa rời đi, Âu Dương Thiếu Chinh cũng lên ngựa, đối với Triển Chiêu cũng Bạch Ngọc Đường nhướn mi —— gia mang vị tổ tông này về trước đây.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phất tay với bọn họ, cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng thoát được gánh nặng "cực nặng" này.

Hai người chuẩn bị đi cùng Phương Tĩnh Tiếu về nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net